Bao Nuôi Nhị Thiếu

Chương 10: Chuyển nhà




Đàm Lạc Y ngồi ở bàn làm việc chăm chỉ vẽ vời, cô mặc kệ hôm nay văn phòng nhộn nhịp ồn ào khác thường kia bỗng đâu một Hà Minh Hy từ đâu xà xuống chỗ cô

“ Y Y, cậu mau xem ở phía dưới công ty chúng ta đi”

“ Làm gì? Tớ không quan tâm lắm đâu” Đàm Lạc Y vẫn không dời tầm mắt

“ Bên dưới công ty chúng ta có ba anh chàng rất soái đang đứng, có vẻ như là đang chờ người yêu, lại có một người rất giống người đàn ông mà cậu đang nuôi nha” Hà Minh Hy vừa nói lại vừa quan sát nét mặt cô

“ Tiểu Bạch??” Đàm Lạc Y vừa nghe đến liền nghĩ là anh, vội đi đến bên cửa sổ kính.

“ Wow, anh ở giữa đệp trai quá đi mất”

“ Hai anh đứng bên cạnh cũng không kém xíu nào”

“ Ôi tôi muốn anh ở giữa ~~~”

Các đồng nghiệp của cô đứng chen quanh cửa sổ kính mà hết lời khen ngợi, Đàm Lạc Y cảm thấy chen kỉu này không hiệu quả xíu nào, liền trực tiếp rời văn phòng đi xuống dưới sảnh

Cô chỉ còn cách cánh cửa kính ra vào, trong mắt cô là người đàn ông mà cô hằng nhớ nhung ngày đêm, Đàm Lạc Y không nghĩ ngợi, chạy đến ôm chầm lấy cổ Lục Nghị Nhất, dưới lớp mắt kính đen không thể nhìn thấy được ánh mắt anh, nhưng khoé môi anh đang cong lên một nụ cười

Phong Cẩn và Dương Tử Hàm đứng hai bên cũng kinh ngạc không kém, thì ra chị dâu của bọn họ lại xinh đẹp như thế...

Các đồng nghiệp trên kia kinh ngạc một hồi, Hà Minh Hy cũng mắt chữ A miệng chữ O

“ Lạc Y của chúng ta là người yêu của anh đẹp trai đó sao?”

“ Ôi không thể tin được”

“ Huhu người đẹp trai nhiều tiền luôn cặp với phụ nữ xinh đẹp, chúng ta hết cơ hội rồi” ....

“ Tại sao anh lại xuất hiện ở đây?” Đàm Lạc Y vùi đầu nhỏ vào hốc cổ anh, nước mắt rơi xuống

“ Y Y, không phải hôm qua anh nói sẽ nuôi em sao? Hôm nay anh thực hiện, chúng ta đến thành phố A” Lục Nghị Nhất vuốt ve tóc cô, dịu dàng nói

“ Em chưa xin nghỉ, lại chưa dọn dẹp gì hết” Đàm Lạc Y vẫn khư khư ôm anh, cô sợ nếu cô buông ra anh sẽ lại đi mất

“ Đồ của em anh đã chuẩn bị xong rồi, đơn từ chức anh cũng đã viết thay em. Chỉ cần em đưa cho Tiêu Á Linh thôi” Lục Nghị Nhất lấy trong túi ra đơn từ chức

“ Chúng ta đi bây giờ luôn ư?” Đàm Lạc Y miễn cưỡng bỏ anh ra, tay cầm lấy đơn từ chức, mở ra đọc một chút

“ Đúng là Tiểu Bạch của em, viết đơn cũng rất bài bản nha” Cô đọc qua một lượt, cảm thấy đơn anh viết rất chặt chẽ, logic, lại đầy sức thuyết phục

“ Đọc qua nhiều đơn từ chức nên anh biết thôi” Lục Nghị Nhất gương mặt thãn nhiên nói

“ Nhưng mà Tiểu Bạch, giờ từ chức là quá gấp gáp rồi, bản thiết kế của em còn chưa nộp nữa” Đàm Lạc Y lấy tay chọt chọt bụng anh, nói

“ Không sao, anh đã nói chuyện với Tiêu Á Linh rồi, anh sẽ cử một nhà thiết kế giỏi ở Lục thị xuống thay thế cho em và em sẽ thay thế vị trí của cậu ấy ở Lục thị. Thế nào?” Lục Nghị Nhất vuốt ve gương mặt Đàm Lạc Y, anh rất nhớ cô nha, cực kỳ nhớ cô gái này

“ Được được, nghe theo ý anh, giờ em lên đưa cái này cho Tiêu tổng và tạm biệt mọi người, anh đợi em nha”

“ Được” Lục Nghị Nhất gật đầu

“ Mau vào trong xe đi, đồng nghiệp của em rất mê anh đấy” Đàm Lạc Y đẩy anh vào xe sau đó đi đến phòng làm việc

“ Tiêu tổng, thật xin lỗi chị” Đàm Lạc Y áy náy cúi người

“ Ayyo, Lạc Y không sao đâu, nhà thiết kế Lục thị cử xuống chính là Alex\_ nhà thiết kế rất nổi tiếng đấy, cô không cần phải áy náy gì cả, nhớ phải hạnh phúc” Tiêu Á Linh nắm lấy tay Đàm Lạc Y, như một người chị dỗ dành em gái mình

“ Tiêu tổng, sau này em nhất định sẽ về thăm chị” Đàm Lạc Y ôm Tiêu Á Linh một cái, nghẹn ngào

Cô làm việc ở Âu Đàn cả một thời gian dài, cô rất yêu Âu Đàn cũng rất yêu mọi thứ ở đây

“ Jam Jam, nhất định em sẽ không chỉ nổi tiếng ở thành phố F này, mà sẽ còn nổi tiếng ở thành phố A nữa. Cố lên nhé!” Tiêu Á Linh vỗ vai cô

“ Được ạ” Đàm Lạc Y gật đầu

“ Được rồi mau ra tạm biệt mọi người đi” Tiêu Á Linh mỉm cười

...

“ Rất cảm ơn mọi người trong thời gian qua đã giúp đỡ và yêu thương, giờ phải tạm biệt mọi người rồi” Đàm Lạc Y đứng trước mặt các đồng nghiệp ở phòng thiết kế, giọng nói có chút nghẹn ngào

“ Lạc Y, đi rồi phải phát triển thật tốt, cũng phải hạnh phúc” trưởng phòng thiết kế nói

“ Lạc Y, phải cố gắng nhé!”...

Tới phiên Hà Minh Hy, cô không nói gì mà chỉ ôm Đàm Lạc Y, Đàm Lạc Y biết Hà Minh Hy đang rất buồn, cô cũng không có cách nào khác \( Cái này người ta nói là trọng sắc khinh bạn nha chị ơi\)

.......

Thành phố A

“ Y Y, đây là nhà của anh” Lục Nghị Nhất kéo valy vào nhà, giới thiệu với cô

Đàm Lạc Y nhìn xung quanh một lượt, nhà Lục Nghị Nhất là một ngôi biệt thự nằm tách biệt với trung tâm thành phố, từ cửa sổ nhà anh nhìn ra là một thành phố biển ở gần đó, nội thất trang trí trong nhà và thiết kế đều theo phong cách Châu Âu hiện đại. Đàm Lạc Y trầm trồ một hồi.

“ Cậu chủ đã về ạ” một giọng nói trầm thấp, mang theo hơi vị của năm tháng vang lên

“ Ngô quản gia, đây là Lạc Y từ giờ cô ấy sẽ ở lại đây” Lục Nghị nhất lên tiếng

Trên gương mặt in hằng năm tháng của Ngô quản gia loé lên tia bất ngờ khó nhìn thấy

“ Ngô quản gia, xin chào~ cháu là Đàm Lạc Y” Đàm Lạc Y cúi đầu lễ phép chào

“ Đàm tiểu thư, đừng khách khí như vậy. Tôi chỉ là quản gia” Ngô quản gia đánh giá cô từ trên xuống dưới, đáng yêu, xinh đẹp, dịu dàng lại lễ phép, ông vui vẻ thay cho Lục lão gia và phu nhân

“ Đừng gọi cháu là tiểu thư ạ, bác cứ gọi cháu là Lạc Y đi ạ” Đàm Lạc Y khi nghe thấy Ngô quản gia gọi mình là tiểu thư thì vội vàng nói

“ Được được. Từ nay tôi sẽ gọi tiểu thư là Lạc Y” Ngô quản gia cười

“ E hèm...” Lục Nghị nhất cảm thấy mình bị cho ra rìa thì tằng hắng một tiếng

“ Thiếu gia, cậu mau đưa Lạc Y lên phòng đi, lão già đã dọn dẹp phòng cho cô ấy rồi”

“ Ngô quản gia, tạm thời đừng nói gì cho ba mẹ tôi biết” Anh để lại câu nói với Ngô quản gia rồi dẫn Đàm Lạc Y lên phòng

“ Tiểu Bạch, Ngô quản gia đã làm việc ở đây lâu rồi sao?” Đàm Lạc Y vừa sắp xếp đồ của cô vào tủ vừa hỏi anh

“ Phải, ông ấy đã làm ở nhà anh từ lúc anh chưa chào đời ~” Lục Nghị Nhất thoải mái nằm xuống giường lớn nói

“ Em thấy anh thật lạnh lùng với bác ấy” Đàm lạc Y bỏ lại đóng đồ ở đó đi đến bên giường lớn khoanh tay nhìn anh

“ Y Y, trước giờ anh đều như vậy” Lục Nghị Nhất ngồi dậy ôm lấy eo cô, Đàm Lạc Y đứng im cho anh ôm tay vuốt tóc anh

“ Ngô quản gia rất tốt, lại theo anh nhiều năm như vậy, giống như bật cha chú trong nhà, anh nên nói chuyện dịu dàng hơn với bác ấy... Nha?” Đàm Lạc Y cúi xuống nhìn anh, hai tay như thói quen xoa mặt anh

“ Được, anh nghe em...” “ Y Y, anh rất nhớ em” Lục Nghị Nhất lại ôm cô, đầu anh cọ qua cọ lại nơi sườn cô, giống như đang làm nũng

“ Em cũng rất nhớ anh nha” Đàm Lạc Y nhịn cười vì hành động đáng yêu của anh

Ngô quản gia vốn dĩ định mang ít nước và trái cây lên cho cô, nhưng lại vô tình nghe được cô nói những lời này với nhị thiếu gia, trong lòng ông vô cùng cảm động. Lặng lẽ đi xuống nhà


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.