Bao Nuôi Người Yêu Cũ

Chương 16: Nhích lại gần nhau(2)




Bình An lăn qua lăn lại lúc lâu trên giường vẫn không tài nào ngủ được. Đến khi vừa chợp mắt liền bị tiếng gõ cửa làm phiền.

Bình An ngái ngủ mở cửa, phút chốc tỉnh táo hẳn mở to mắt. Gia Vũ đang đứng trước cửa quần áo công sở chỉnh tề.

“Tôi cho cô năm phút.” Gia Vũ nhìn bộ dạng lôi thôi của Bình An liền ra lệnh sau đó xoay người rời đi.

Mất một lúc, Bình An mới kịp tiêu hóa lời anh, nhìn đồng hồ bây giờ đã là sáu giờ ba mươi phút sáng. Cô giật mình nhanh chóng thay đồ, làm vệ sinh cá nhân. Tất cả đều tại hành động kì quặc của ai kia đêm qua làm cô cả đêm không tài nào ngủ được, xách vali xuống dưới lầu, ngó nghiêng xung quanh thì phát hiện anh đang ở trong bếp.

Bình An vào bếp, Gia Vũ đang loay hoay nấu bữa sáng. Khóe môi giật giật, đây là loại tình huống gì. Rất nhanh thắc mắc được giải đáp, anh đặt thức ăn lên bàn, liếc nhìn Bình An cất giọng lạnh nhạt:

“Còn đứng thừ ra đó mau ngồi xuống ăn nhanh. Chúng ta sắp trễ giờ rồi đấy.”

Bình An cảm thấy bản thân giống đang nằm mơ. Trong lúc ăn cả hai đều im lặng.

Ăn xong, Bình An tự giác đem bát đi rửa. Lúc ra ngoài phòng khách, Gia Vũ vẫn chưa đi như mọi khi.

Trông thấy Bình An, Gia Vũ không nói không rằng tiến đến cầm vali của cô lên.

Thấy cô vẫn đứng ngơ ngác anh đành cất lời:

“Đi thôi.”

Bình An đờ người mất vài giây. Anh đưa mình đi chung? Cô vội từ chối: “ Tôi có thể tự bắt xe.”

Đối với lời đề nghị của Bình An, Gia Vũ vờ như không nghe thấy, thản nhiên đem vali ra để trong cốp xe.

Bình An đành ngoan ngoãn lên xe.

Suốt đoạn đường anh chỉ tập trung lái xe, cô ngồi bên tay lái phụ chốc chốc đưa mắt nhìn sang. Bộ dạng anh thản nhiên đến mức khiến cô nghĩ nụ hôm đêm qua chỉ do bản thân tự thêu dệt. Tại sao anh lại hôn cô? Câu hỏi này lặp đi lặp lại hàng vạn lần từ đêm qua đến giờ, đầu óc cứ mụ mị không tài nào đoán ra được. Vừa nghĩ đến khả năng anh còn thích mình, cô liền nhanh chóng bác bỏ không cần suy nghĩ. Sao có thể, anh hận cô không hết để đó mà thích. Đang đắm chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn, xe đột nhiên phanh gấp, chưa kịp định thần người ngã nhào ra phía trước theo quán tính, may có dây thắt an toàn giật lại.

Bình An nhanh chóng hiểu được sự tình, ra có chiếc xe lái ẩu vượt lên trước, may Gia Vũ kịp phanh lại không thôi xe hai người đã tông trúng xe đó.

“Cô không sao chứ?” Giọng điệu của Gia Vũ đầy lo lắng, vội vã nhìn Bình An một lượt, đến khi chắc rằng cô an toàn, mới thở phào nhẹ nhõm.

Bình An khá sửng sốt trước lời hỏi thăm của Gia Vũ, thừ người ra vài giây rồi vội lắc đầu: “Tôi không sao.”

Anh đang lo lắng cho mình sao? Bình An không tự chủ được nhoẻn miệng cười. Sau đó vôi lắc đầu.

Mày điên thật rồi.

Cuối cùng cũng đến sân bay, Bình An quay sang nhìn Gia Vũ dè dặt:

“Anh để tôi ở đây được rồi, tôi tự vào được.”

Gia Vũ gật đầu, đánh tay lái tấp vào lề đường, anh xuống xe mở cốp lấy va li đưa cho Bình An. Cô nhận lấy kéo lên vỉa hè.

“Đừng để lạc đấy.” Gia Vũ dặn dò rồi tiến về ô tô mở cửa ngồi vào.

Chờ Gia Vũ lái xe rời khỏi, Bình An kéo vali đi vào cửa chính sân bay. Rất nhanh liền nhìn thấy mọi người, Vân Anh thấy cô thì mừng rỡ chạy đến, giúp bạn xách vali.

“An biết tin động trời chưa?” Vân Anh tỏ ra bí hiểm.

Bình An nhướn mày, sao lắm tin động trời thế nhỉ, quay sang cô bạn thắc mắc: “Tin gì thế?”

“Chủ tịch năm nay đi đó.” Vẻ mặt Vân Anh tràn đầy phấn khích, mắt sáng lấp lánh như sao.

“Chủ tịch?” Vẻ mặt Bình An đầy suy tư. Trước đây anh không tham gia những hoạt động này năm nay vì cớ gì lại thay đổi? Chẳng lẻ vì cô? Tim bỗng loạn nhịp.

“Chắc mọi người tiếc lắm đây, nếu biết chủ tịch đi Anh tin rằng công ty mình sẽ đi đông hơn này nữa, nhiêu đây mới một phần ba thôi.” Vân Anh bĩu môi, hất mặt về phía Đào Ái Huân: “ Trưởng phòng Đào tin tức nhạy bén thật.”

Bình An nghe Vân Anh nói quay sang thì trông thấy Đào Ái Huân, dường như cảm nhận được ánh mắt của cô Đào Ái Huân ngước mặt lên gật đầu chào, môi nở nụ cười rạng rỡ.

Bình An theo phép lịch sử gật đầu chào lại.

Thủ tục nhanh chóng hoàn thành, chuyến bay cất cánh. Đây là lần đầu tiên Bình An ngồi máy bay, tâm trạng vừa phấn khích vừa căng thẳng, đưa mắt nhìn xung quanh nhưng không trông thấy Gia Vũ.

“Chủ tịch đâu nhỉ?”

Vân Anh bên cạnh đang chăm chú đọc tạp chí nghe Bình An hỏi liền giải đáp ngay thắc mắc: “Chủ tịch đâu phải người thường, sao có thể ngồi khoan chúng ta, anh ấy, các lãnh đạo cấp cao cùng trưởng phòng Đào ngồi khoan vip.”

Bình An gật gù ra vậy.

Đêm qua ngủ không ngoan giấc, Bình An nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say. Không biết qua bao lâu cô bị Vân Anh đánh thức.

“An ơi đến rồi.”

Vừa đặt chân xuống may bay, Bình An liền phấn khích. Có nằm mơ cũng không ngờ rằng đến một ngày nào đó bản thân sẽ được đi du lịch mà còn ở nước ngoài.

Hiện tại là đầu tháng mười vào độ mùa thu ở xứ sở Kim Chi, bầu trời trong xanh, không khí khô ráo hơi se lạnh. Khắp đường phố khoác lên mình một chiếc áo mới rực rỡ với gam màu vàng đỏ của những tán cây ở hai bên đường. Khung cảnh thơ mộng, tuyệt đẹp như trong câu chuyện cổ tích. Suốt cả dọc đường về khách sạn, Bình An không ngừng cảm thán, trầm trồ khen ngợi.

Vì đường xa nên mọi người nhanh chóng về khách sạn nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau mới bắt đầu triển khai hoạt động leo núi giã ngoại.

Gia Vũ quả là một ông chủ hào phóng đối với nhân viên, khách sạn họ nghỉ dưỡng là khách sạn năm sao, chi phí đắt đỏ. Mặc dù không phải người bỏ tiền nhưng Bình An cũng cảm thấy xót tiền thay cho anh. Xét theo cấp bậc để phân phòng từ phòng trung đến thượng hạn, cô được phân phòng trung và ở cùng phòng với ba nữ đồng nghiệp khác nữa trong đó có Vân Anh. Đến tối mọi người hào hứng rủ nhau đi tham quan thành phố về đêm, cô từ chối vì ban ngày đi chặng đường khá dài, bây giờ cả người cô mềm nhủn cả, quyết định ngủ sớm dưỡng sức.

Sáu giờ sáng, mọi người tập trung dưới chân núi. Trong đám đông Bình An nhanh chóng trông thấy Gia Vũ. Hôm nay anh mặc đồ thể thao trắng viền đen, cả người toát ra vẻ năng động khác hẳn với dáng vẻ lãnh đạm, trầm tĩnh thường ngày. Anh tiến lên phía trước, mọi người hiểu ý lùi lại đứng thành hàng ngay ngắn. Một nhân viên hậu cần nhanh chóng đưa micro. Anh gật đầu nhận lấy, cất giọng dõng dạc.

“Hoạt động năm nay của công ty chúng ta là leo núi, thành viên tham gia là một trăm năm mươi người sẽ chia thành mười đội. Chúng ta sẽ chơi trò chơi lớn, đội nào tìm đủ mười lá cờ ở mười trạm và về đích trước tiên sẽ nhận được một phần thưởng.” Nói đến đây Gia Vũ dừng lại.

Nghe đến phần thưởng mọi người liền phấn chấn lên hẳn, ánh mắt sáng rực trong đó có vài người mạnh dạn hỏi lớn: “ Phần thưởng là gì thế chủ tịch?”

Vân Anh đứng bên cạnh, kéo tay Bình An, ánh mắt tràn đầy hâm mộ, giọng điệu đầy tán dương: “Anh ấy bình thường mặc âu phục đã đẹp đến nghẹt thở rồi, bây giờ mặc đồ thể thao cũng quyến rủ chết người nữa. Oa! Anh chết mất, chết trong sự đẹp trai này mất.”

Bình An gật gù đồng tình.

Gia Vũ mắt quét qua mọi người một lượt rồi rơi trên người Bình An, người nào đó chột dạ cúi đầu. Anh nói tiếp:

“Phần thưởng là một trăm triệu tiền mặt và tăng 10% lương.”

Gia Vũ vừa dứt lời, tiếng reo hò phấn khích vang lên như sấm. Cả người Bình An sôi sục theo, trong lòng quyết tâm sẽ giành được chiến thắng.

Để tăng thêm kịch tính mỗi nhóm sẽ có sự tham gia của các lãnh đạo cấp cao. Bình An lên bóc thăm, không ngờ rằng mình được chung nhóm với Gia Vũ. Vân Anh mặt mày mếu máo vì không được chung nhóm với cô, và Đào Ái Huân bên kia mặt mày sa sầm vì không được chung nhóm với Gia Vũ.

Sau khi chia nhóm, mọi người xếp hàng theo số thự tự từng nhóm. Tiếng huýt còi vang lên, trò chơi chính thức bắt đầu. Trạm đầu tiên đến trạm thứ năm diễn ra khá thuận lợi, nhóm cô nhanh nhóng chiếm được năm lá cờ. Suốt quãng đường Gia Vũ không biết vô tình hay cố ý nhưng đều theo sát Bình An, điều đó khiến cô yên tâm đi rất nhiều.

Trên đường đi Bình An không ngừng trầm trồ trước khung cảnh tuyệt đẹp nơi đây. Ông trời quả ưu ái, ban cho nơi đây một vẻ đẹp mê hoặc lòng người. Giữa không gian bao la, mênh mang của đất trời, giữa vùng núi hùng vĩ đan xen rừng cây lá vàng, lá đỏ trải dài bất tận. cả con đường trên núi phủ đầy lá khô, mềm mại như đi trên xốp. Bình An cảm tưởng bản thân như lạc vào xứ sở thần tiên. Vì mãi mê ngắm cảnh không chú ý dưới chân, cô vấp phải cục đá ngã nhào ra đất, bản thân chỉ kịp la á lên. Trước mặt nhanh chóng xuất hiện bóng người, ngẩng đầu thì thấy Gia Vũ xuất hiện trong tầm mắt.

Gia Vũ ngồi sụp xuống, đỡ lấy thân thể Bình An. Sắc mặt lo lắng, hỏi dồn: “ Có bị làm sao không? Có chỗ nào bị thương không? Sao bất cẩn vậy?”

Bình An lắc đầu: “ Tôi không sao.” Cô bám vào cánh tay anh để đứng dậy, lúc này dưới chân truyền đến từng trận đau nhói, không khỏi nhăn mặt.

“Chân bị thương rồi.” Gia Vũ cúi xuống bế người vào lòng, mặc Bình An trong lòng bảo không sao có thể tự đi, anh đều bỏ ngoài tai, đặt cô lên tảng đá ven đường. Anh ngồi xổm xuống dịu dạng kiểm tra cổ chân sưng tấy nói “Bị trặc chân rồi.”

Bình An mím chặt môi nén đau, cúi đầu nhìn anh, cất giọng lí nhí: “ Xin lỗi.”

Gia Vũ không nói gì, nhẹ nhàng xoa bóp vết thương của Bình An. Bây giờ mới để ý đến xung quanh, mọi người đã đi đâu hết chỉ còn lại hai người.

“Chúng ta lạc mọi người rồi.” Bình An hốt hoảng đứng dậy, quên mất vết thương trên chân, kéo tay anh giục: “ Chúng ta đi nhanh để bắt kịp mọi người…” Lời nói còn chưa dứt Gia Vũ ghì chặt tay lại, anh khom người, ngẩng đầu nhìn cô ra lệnh:

“Leo lên,”

“Không sao tôi có thể tự đi được.” Bình An sao có thể để anh cõng được, vì mình anh đã gặp không ít phiền phức rồi.

“Vẫn ngang bướng như vậy. Cô muốn bị tàn phế à? Tôi đếm đến ba cô mau leo lên tôi cõng.” Gia Vũ nhíu mày.

“Một.”

“Hai.”

Bình An ngượng ngùng ôm lấy cổ anh.

Gia Vũ hài lòng, khóe môi cong lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.