Bao Nuôi Người Yêu Cũ

Chương 14: Chiến tranh lạnh




Gia Vũ nán lại, không rời đi ngay, tựa lưng vào cửa, sức lực như bị rút cạn, lồng ngực có một luồng khí nghẹn ứ lại khiến anh không tài nào thở nổi. Không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng khóc tuyệt vọng truyền ra từ căn phòng, anh đưa tay ôm đầu thân thể trượt từ từ xuống mặt sàn. Hơi lạnh từ sàn nhà thẩm thấu vào thân thể, anh cảm thấy cả người mình trở nên lãnh lẽo. Anh cho tay vào túi quần lấy gói thuốc lá, lấy ra một điếu châm lửa, rít mạnh một hơi rồi nhả ra, làn khói dày đặc bao quanh lấy cả người. Hết điếu này đến điếu khác, lý trí dần trở về. Mọi chuyện hôm nay có vẻ quá trùng hợp, số điện thoại đó là của ai? Tại sao lại thông báo địa điểm của Bình An để anh đến? Anh cầm lấy điện thoại, gọi vào số điện thoại khi chiều nhưng số máy ấy đã thành thuê bao. Chân mày nhíu chặt, đôi mắt trong màn đêm trở nên sắc bén đến đáng sợ. Anh không biết đây là vô tình hay cố ý nhưng anh không cho phép bất luận kẻ nào có thể làm hại đến Bình An cũng như lợi dụng cô. Anh tiếp tục bấm một dãy số khác, máy nhanh chóng được kết nối, thân thể động đậy, đứng dậy đi xuống lầu:

“ Giúp tôi điều tra số máy này *******337.” Anh dừng lại sau đó tiếp tục: “Ngoài ra tôi muốn anh bằng bất cứ giá nào hãy ngăn chặn clip chiều nay trong quán cà phê Hương Hương. Tôi không muốn thấy ngày mai tôi và cô ấy sẽ đứng đầu trang báo. Anh hiểu chứ?”

Anh cúp máy, ngẩng đầu nhìn lên cánh cửa đóng chặc phía trên lầu rồi thở dài, đứng bất động, lặng lẽ như pho tượng. Chẳng biết qua bao lâu thân thể khẽ chuyển động, anh đi thẳng ra bên ngoài, lái xe rời đi.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, hắt vào phòng tạo thành những vệt dài loang lỗ. Bình An cuộn tròn trên giường, không tài nào ngủ được, mắt nhìn trân trân trần nhà. Cô nghe thấy tiếng động cơ xe phát ra trong đêm rồi nhanh chóng biến mất, vài con chim hoảng sợ lao vút khỏi cành cây cất tiếng hót hoảng hốt rồi từ từ mọi âm thanh lắng lại, không gian yên tĩnh khôi phục. Cô đoán Gia Vũ đã rời đi liền nở nụ cười yếu ớt còn khó coi hơn khóc. Hai người bọn họ gặp nhau, quen nhau, yêu nhau, hận nhau, oán trách nhau cùng trải qua đủ cung bậc cảm xúc để rồi chẳng có cách nào để nhích lại gần nhau nữa.

Gia Vũ cả đêm không về. Bình An thức trắng cả đêm. Sáng hôm sau, cô uể oải mở cửa bước ra khỏi phòng, đập vào mắt là tàn thuốc lá vương vãi đầy sàn. Anh ngồi đây cả đêm? Cô lắc đầu, cười yếu ớt, ánh mắt trở nên ảm đạm.

Mình đang hi vọng điều gì?

Bình An đến công ty khá sớm, lúc chuẩn bị vào thang máy thì bắt gặp Đào Ái Hân, cô định bụng chuồn đi, vừa xoay người đã nghe thấy tiếng gọi:

“Bình An”

Chẳng biết từ bao giờ, Bình An có loại cảm giác không muốn ở cùng một chỗ với Đào Ái Huân, trực giác của phụ nữ mách bảo dường như Đào Ái Hân không thích mình. Có lẽ như lời của Vân Anh vì Đào Ái Huân thích Gia Vũ chăng? Cô dừng bước, xoay người lại nở nụ cười gượng gạo:

“Chào trưởng phòng Đào.”

“Sau này gọi tên là được rồi, tôi và cô bằng tuổi mà.” Đào Ái Huân gật đầu, trong lòng tuy khó chịu ngoài mặt vẫn nở ra nụ cười tươi, cất giọng thân thiết.

Lúc này, cửa thang máy mở ra, Đào Ái Huân tiến vào trong nhìn thấy Bình An còn đang loay hoay bên ngoài hành lang chưa vào liền bảo: “Cùng vào đi.”

Bình An tiến vào, đưa tay nhấn tầng năm và tầng mười. Không khí bên trong thang máy khá ngượng ngập, cô cắn môi khấn trời mong thang máy lên nhanh. Chợt người bên cạnh cất giọng: “ Cô với Vũ có quan hệ gì vậy? Trông hai người có vẻ thân thiết nhỉ?”

Binh An không ngờ rằng Đào Ái Huân sẽ hỏi chuyện về Gia Vũ, hơi bối rối trả lời:

“Chúng tôi là bạn học cũ.”

“Chỉ vậy thôi?” Đào Ái Huân dò hỏi, trong lòng thì cười lạnh. Bạn cũ? Cô nghĩ tôi là con ngốc sao?

Bình An chột dạ cười gượng gật đầu.

Thang máy mở ra, Bình An thở phào nhẹ nhõm vội chào Đào Ái Huân bước ra ngoài, đi nhanh một mạch vào phòng làm việc.

“Ai làm gì An mà chạy như ma đuổi thế?” Vân Anh tròn mắt, miệng còn nhai dở mẫu bánh bao.

Bình An ngồi vào bàn làm việc, lắc đầu cười: “ Không có, An sợ trễ giờ làm nên đi hơi nhanh.”

Vân Anh không hỏi gì thêm, tiếp tục ăn bánh bao.

Tâm trí Bình An cứ mãi quanh vẩn lời nói của Đào Ái Huân, cô ta đã phát hiện được điều gì rồi chăng? Bình An có chút lo lắng.

Một tuần sau đó, tần suất Bình An và Gia Vũ nhìn thấy nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay. Anh đi sớm về khuya, nếu có gặp mặt cũng lờ đi xem cô như không khí. Tôi nay lại tiếp tục đợi Gia Vũ về ăn cơm, nhìn một bàn đầy thức ăn, trong lòng thở dài, mặt mày ủ rủ. Có lẽ đêm nay anh cũng sẽ về muộn giống mọi hôm. Đồng hồ trên tường điểm bảy giờ tối, cô đứng dậy đem thức ăn trên bàn đi hâm lại lần nữa. Bỗng nghe thấy tiếng động cơ ô tô tiến vào sân, trong lòng vui mừng khôn xiết bên ngoài mặt vẫn tỏ vẻ thờ ơ, nhanh chóng hâm thức ăn rồi dọn lên bàn.

Cửa mở ra, Bình An nghe thấy giọng một người đàn ông vọng vào trong bếp:

“Mùi thức ăn thơm thế, có lộc ăn rồi.”

“Mày về đi.” Gia Vũ lạnh nhạt đi thẳng một mạch lên lầu, không chút khách khí đuổi người.

Văn Nguyệt rủa thầm trong bụng, tên này ngày càng đáng ghét, khó ưa. Bỏ ngoài tai lời nói Gia Vũ hướng phòng bếp đi đến, anh phải gặp mặt em dâu mình chứ, đợt trước gặp nhau trong tình huống oái ăm quá chưa kịp chào hỏi nhau tử tế. Mặt khác, anh rất tò mò cô gái có thể làm cho Gia Vũ trở thành bộ dạng sống dở chết dở như bây giờ là cao nhân phương nào.

Bình An bước ra ngoài vừa hay chạm mặt Văn Nguyệt, cô sững lại đây là chàng trai hôm trước đưa Gia Vũ về đây mà.

“Chào anh, anh là…”

Văn Nguyệt mặt mày hớn hở, tay bắt mặt mừng: “ Chào em dâu, anh là Văn Nguyệt.” Sau đó anh sững lại, tròn mắt lẩm bẩm: “ Lạ thật mình nổi tiếng lắm mà ta.” Anh dò hỏi: “ Em không biết anh thật sao?”

Bình An cười gượng gật gật đầu. Em dâu? Hai từ này nghe có chút không quen.

“Không sao giờ biết vẫn chưa muộn. em định bắt anh đứng thế này bao giờ.” Vẻ mặt Văn Nguyệt tràn đầy vẻ chờ đợi.

“Anh ăn tối chưa? Ở lại cùng ăn nhé?” Bình An hiểu ý thuận nước đẩy thuyền.

Văn Nguyệt chỉ chờ đến đó, đưa tay xoa xoa bụng: “ May quá anh chưa ăn tối. Vậy phiền em dâu rồi.” Anh tung tăng đi vào bếp ngồi xuống ghế, nhìn một bàn thức ăn trên bàn, trầm trồ cảm thán: “ Hai đứa ăn thịnh soạn thật.”

Bình An cười cười, chợt giọng nói mang vẻ khó chịu cắt ngang cuộc trò chuyện hai người. Cô quay đầu, Gia Vũ đứng ở cửa bếp từ lúc nào.

“Sao mày còn chưa về?”

Văn Nguyệt bĩu môi, tên độc tài này quá đáng với anh thật, anh chỉ nán lại xin ăn bữa cơm thôi mà, có cần khó chịu ra mặt thế không chứ. “ Em dâu mời tao ở lại ăn cơm.” Sau đó quay sang Bình An, cười toe tét: “Ngồi đi em kệ nó.”

Bình An nhin Gia Vũ mặt mày sa sầm có chút buồn cười, kéo ghế ngồi xuống xới cơm, cô đưa bát cho Văn Nguyệt.

“Anh cảm ơn.”

Gia Vũ mặt hầm hầm tiến lại ngồi xuống. Bình an đưa bát cơm cho anh.

“Ngon thật. Sau này anh thường xuyên ghé được không?” Văn Nguyệt ăn không ngừng nghỉ, trầm trồ khen tấm tắc.

Bình An chưa kịp trả lời, Gia Vũ đã cắt ngang.

“Ăn nhanh rồi về đi.” Gia Vũ lạnh nhạt.

“Tên keo kiệt.” Văn Nguyệt bỏ ngoài tai lời Gia Vũ, ánh mắt nhìn Bình An chờ đợi.

Bình An buồn cười lâu rồi mới nhìn thấy dáng vẻ trươc đây của Gia Vũ. Ở trước mặt cô, anh luôn lạnh nhạt thờ ơ, quả thật rất nhớ anh của trước đây.

“Được chứ.” Cô hào phóng nói.

Nhờ Văn Nguyệt bữa ăn vui vẻ nhanh chóng trôi qua, ăn xong Gia Vũ và Văn Nguyệt ra ngồi phòng khách, cả hai cãi nhau chí chóe giành điều khiển ti vi. Bình An ở trong bếp rửa bát, tâm trạng tràn đầy vui vẻ. Giá mà ngày nào không khí trong nhà cũng đều ấm áp như thế này thì tốt biết mấy.

Rửa bát xong, Bình an mang nước ép cam ra ngoài phòng khách cho hai người bọn họ rồi tính đi lên phòng.

“Em ngồi xuống xem cùng tụi anh cho vui.” Văn Nguyệt quay sang nói.

Bình an liếc nhìn Gia Vũ, mắt anh vẫn dán chặt vào màn hình ti vi. Cô không muốn làm anh mất hứng, chắc anh không thích mình ngồi cùng đâu. Cô lắc đầu từ chối: “ Em trước giờ không đam mê xem bóng đá, hai anh coi vui vẻ nhé, em lên phòng trước. ”

Gia Vũ nhìn bóng lưng Bình An đến khi khuất dần, lòng dâng lên cảm giác khó chịu. Cô ghét anh đến mức không muốn ngồi cùng một chỗ đến vậy sao?

“Không nở xa người ta thì phải giữ người ta lại chứ. ” Văn nguyệt tặc lưỡi. Tiên Hiệp Hay

Gia Vũ im lặng, Văn Nguyệt lắc đầu, Anh chán đôi này quá.

Văn Nguyệt không thèm đoái hoài đến Gia Vũ nữa, chăm chú xem bóng. Bỗng Gia Vũ cất giọng:

“Khi nào mày đi?”

Lòng Văn Nguyệt run lên, cười yếu ớt, khẽ nói: “Ngày mai.

“Lần này tin tức chính xác chứ?” Gia Vũ nhướn mày.

Mấy năm nay chỉ cần nghe phong phanh tin tức Công Anh ở đâu đấy, Văn Nguyệt đều vội chạy đi tìm, lần nào đi cũng mang theo vẻ vui mừng, mong chờ, lúc về thì mặt mày rầu rỉ, ủ dột, hụt hẫng. Anh nhìn mà khó chịu theo.

“Tao không chắc.” Giọng nói nhẹ tênh, không rõ vui buồn.

“Vậy sao mày còn đi? ” Gia Vũ quay sang nhìn Văn Nguyệt.

“Chỉ cần một tia hi vọng tao vẫn muốn tìm thử. ” Văn Nguyệt thở dài, vẻ mặt đầy đau khổ.

Gia Vũ không hỏi thêm, Văn Nguyệt cũng trải qua cảm giác sống không bằng chết, anh có thể hiểu được. Tình yêu là mặt ngọt cớ sao lại làm con người ta đau đến vậy? Nhưng lại không có cách nào ngừng yêu nữa, dẫu biết phía trước là vực thẩm vẫn giống như con thiêu thân tự nguyện lao đầu vào lửa dù có tan xương nát thịt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.