Vương Minh Huy nghiêm mặt nhìn Dâu Tây rồi nói:
- Cha dạy con khi ăn cơm phải làm thế nào? Con mau ngồi ngay ngắn lại đi
Dâu Tây không ngờ cha không chịu đút cơm cho bé còn " hung dữ ", liền bắt đầu tủi thân nếu máo muốn khóc. Tường Vy trong lòng chỉ biết lắc đầu chịu thua hai cha con nhà này, cô đặt bát cháo xuống ôm vai Dâu Tây và dỗ dành:
- Cha vừa đi làm về rất mệt, con ngồi ngoan ăn cơm ăn xong càng nhanh thì sẽ có nhiều thời gian chơi với cha hơn rồi.
Dâu Tây nghe xong thì cười vui vẻ trở lại nhưng cô vẫn chưa tin lắm cô khẽ quay đầu nhìn Vương Minh Huy. Tường Vy liên tục gật đầu muốn anh hứa với Dâu Tây, anh lườm cô một cái, lúc nào cũng tự mình đưa ra chủ ý cũng không hỏi anh sau giờ cơm liệu có thời gian rảnh không.
Dưa Hấu vốn rất thông minh, hiểu chuyện ít nói, không mè nheo nhưng có một khuyết điểm là vô cùng yêu em gái, chỉ cần ai tốt với em gái là Dưa Hấu sẽ tốt với người đó, chỉ em gái vui điều gì Dưa Hấu cũng làm.
Dưa Hấu nãy giờ ngoan ngoãn vừa ăn vừa xem "phim" tình cảm một nhà ba người của cha, cô Vy cùng em gái mình đang diễn trong bàn ăn trong lòng cảm thấy rất vui, một ý tưởng xẹt qua trong đầu muốn Tường Vy làm mẹ của hai anh em mình. Cậu cất giọng nói:
- Dâu Tây em phải ngoan nghe lời cô Vy, không được bướng nữa, nếu không sau này cô Vy giận đi mất là cha không có vợ, anh em mình không có mẹ đó
Dâu Tây mở to hai mắt sáng ngời của mình nhìn anh trai của mình và nói:
- Thật sau anh hai, cô Vy là mẹ mình à?
Tường Vy khuôn mặt đỏ hồng lên, với chen vào cắt ngang cuộc nói chuyện của hai anh em:
- Cô chỉ là bạn của tụi con thôi, không phải mẹ của các con đâu, càng không thể làm vợ cha của con.
Vương Minh Huy cau mày nhìn hai con nghiêm giọng la hai anh em:
- Dưa Hấu con không được dạy em nói bậy nghe chưa, con phải xin lỗi cô Vy mau lên
Dưa Hấu bỏ ngoài tai tất cả mọi lời nói của hai người lớn, cậu bé chỉ tập trung vào câu chuyện của hai anh em mình:
- Dâu Tây em thích cô Vy làm mẹ của tụi mình không?
- Dạ thích ạ, em kêu mẹ luôn được không anh hai?
- OK
Hai người lớn đang nhìn nhau ngại ngùng, ra sức giải thích mà không đứa nào chịu nghe, cứ như " râu ông này, cắm cầm bà kia".
Vương Minh Huy bất lực đành vả vờ đánh trống lảng, vươn tay hoa xoa đầu con gái biểu cảm đã dịu dàng hơn:
- Con thích kể chuyện trước khi đi ngủ không? Hôm nay cha kể cho con nghe.
Dâu Tây không thể che giấu vẻ hớn hở của mình. Vương Minh Huy gật đầu chắc nịch xác nhận lại với con gái.
Tường Vy nhìn anh với ánh mắt đầy nghi hoặc, cô không thấy có cơ sở nào để Minh Huy kể chuyện cổ tích cho Dâu Tây nghe. Cô bé dùng tốc độ nhanh nhất để ăn hết bát cháo trên tay Tường Vy, con bé gắp gáp đến mức cô cũng lo lắng nói:
- Con ăn từ từ thôi, cha đã hứa rồi, cha sẽ không chạy mất đâu.
Vương Minh Huy không gấp mấy đũa thức ăn trong chén cũng còn rất sạch, dì Hòa đứng bên cạnh lo lắng lên tiếng hỏi:
- Thức ăn hôm nay không hợp ý cậu sao? Để tôi chuẩn bị thêm mấy món nữa.
Vương Minh Huy lắc đầu, thức ăn không phải không hợp khẩu vị mà anh vẫn luôn hướng ánh mắt về phía Tường Vy và con gái. Anh không ngờ việc anh về nhà sớm lại khiến Dâu Tây vui đến vậy, có lẽ thật sự anh phải thường xuyên về nhà sớm hơn.
Tường Vy chưa kịp giúp cô bé lau miệng thì bé con lại tiếp tục quay sang ôm lấy anh:
- Cha ơi, con ăn xong rồi nè!
- Cha chưa ăn xong mà Dâu Tây ngoan ngồi chơi với anh hai, để cho cha ăn xong nhé
- Cha cũng ăn xong rồi, chúng ta lên phòng chơi thôi
Tường Vy cười trừ một cái, cô cảm thấy câu vừa rồi của mình thật dư thừa, sau này không nên quan tâm Vương Minh Huy nữa. Anh bế Dâu Tây lên, một tay dắt Dưa Hấu cả ba cùng đi lên lầu cũng không nói gì đến Tường Vy.
Tường Vy cũng không có tức giận, đứng dậy xắn thay áo lên thu dọn bàn ăn. Dì Hòa thấy Cô đang dọn đồ vào bếp thì chạy đến ngăn cản.
- Cháu không cần làm mấy việc này đâu
- Không sao ạ, con dọn cũng xong rồi
Sao mấy ngày cùng nhau làm việc dì Hòa đã có thể khẳng định Tường Vy thật sự là một cô gái rất lễ phép, tử tế, lòng dạ ngay thẳng. Bà đã làm ở đây gần nữa đời người, chứng kiến không ít người vì lợi ích mà tìm đủ cách tiếp cận Vương Minh Huy, hiếm khi gặp một người chỉ muốn làm tốt việc của mình không tơ tưởng gì khác như Tường Vy.
- Xem tình hình chắc cô, cậu chủ nhỏ sẽ quấn lấy cậu Minh Huy đến lúc ngủ luôn rồi, hôm nay cháu về sớm đi
Tường Vy lắc đầu nói:
- Sau khi hai bé ngủ rồi cháu mới yên tâm về được, khi hai bé ngủ công việc của cháu mới tính là kết thúc
Tường Vy Thật ra cũng rất muốn về sớm nhưng nghĩ lại cô vừa mới bị khiển trách vì nói chuyện điện thoại trong giờ làm việc cô không muốn lại để Vương Minh Huy có cớ lên lớp mình.
Tường Vy bước đi thật khẽ lên phòng của hai bé, cô mở hé cửa ra nhìn bên trong Phương Minh Huy thật sự kể chuyện rất tệ, anh hầu như chỉ mở quyển sách truyện ra rồi đọc như cái máy nhưng Dâu Tây lại nghe rất chăm chú. Cô cong môi mỉm cười, cô đúng là lo lắng dư thừa, dù cho Vương Minh Huy, có kể tệ hơn nữa thì cô bé cũng sẽ thích tôi vì thứ cô bé cần chính là có anh bên cạnh.
Lúc cô định đóng cửa lại rời đi thì Vương Minh Huy ngẩng đầu lên nhìn về hướng cô. Tường Vy ngây ra mấy giây mới kịp phản ứng lại vội vàng gật đầu với anh rồi xoay người đi. Tường Vy chống cằm ngồi ở trong bếp, bởi vì không có việc gì làm, nên cô bắt đầu nghĩ đến cuộc nói chuyện khi nãy với Kiến Văn.
- Mình thật sự không nằm mơ chứ?
- Cô mơ cái gì?
Vương Minh Huy đột nhiên xuất hiện từ phía sau khiến Tường Vy giật bắn người.
- Sao anh đi không có tiếng động vậy?
- Là do cô không tập trung thôi.
Tường Vy nhìn về phía lầu nói:
- Hai bé ngủ rồi sao?
Vương Minh Huy gật đầu, anh cứ nghĩ Tường Vy đã sớm ra về rồi không ngờ cô vẫn ngồi đợi.
- Tôi có thể ra về rồi chứ?
Tường Vy miệng hỏi nhưng đã đứng dậy thu dọn chuẩn bị ra cửa rồi. Vương Minh Huy cũng đứng dậy cầm theo áo khoác và chìa khóa xe, Tường Vy cũng không dám nghĩ anh lại có ý tốt để mình về chắc là anh có chuyện cần ra ngoài thôi. Vương Minh Huy thì thật sự muốn đưa Tường Vy về để xem rốt cuộc nhà cô ở đâu.
Lần trước chú Trung đưa Tường Vy về, Anh có hỏi qua chú chỉ đưa cô đến vòng xoay An Lạc, không rõ địa chỉ nhà cụ thể của cô. Vương Minh Huy cứ tưởng Tường Vy đang đứng đợi ngoài cổng, anh từ hầm lái xe ra ngoài lại chẳng thấy cô đâu.
Vương Minh Huy hạ kính xe xuống nhìn một vòng không thấy người, anh cau có mà hỏi bảo vệ:
- Người đâu rồi?
Bảo vệ vội vàng chỉ tay trả lời:
- Cô ấy đi hướng đó
Chiếc xe của anh từ phía sau phóng lên dọa Tường Vy muốn thót tim, cô còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy Vương Minh Huy mở cửa bước ra hung hăng nói:
- Tường Vy, cô không đứng đợi tôi mà đi đâu vậy hả?
- Đợi anh làm gì? Tôi phải đi nhanh mới kịp chuyến xe buýt cuối cùng chứ?
- Chúc mừng cô chuyến xe cuối cùng nó vừa chạy qua rồi kìa, giờ cô định về bằng cách nào? Đi bộ về?
- Vốn dĩ không phải đi bộ nhưng nhờ ơn của anh nên giờ phải đi bộ về thật rồi.
Vương Minh Huy lúc này mới nhận ra Tường Vy không hề nghĩ anh sẽ đưa cô về, anh lắc đầu đầy bất lực nói:
- Lên xe đi
Tường Vy nghĩ thầm " Ngay từ đầu anh ta muốn đưa mình về thật sao? Xem ra anh ta tính không quá xấu "
Xe chạy băng băng trên đường một lúc sau, Vương Minh Huy dừng đèn đỏ ở vòng xoay An Lạc, Tường Vy tháo dây an toàn, quay sang nói cảm ơn anh, chuẩn bị mở cửa xe bước xuống anh nắm lấy tay cô cau mày hỏi:
- Cô lại đi đâu đó?
Tường Vy không thoải mái rút tay ra khỏi tay của anh rồi trả lời:
- Chỗ này là nơi tôi phải xuống mà.
Vương Minh Huy cũng nhận ra hành động khi nãy của mình có chút quá phận nhìn sang chỗ khác, trả lời:
- Dù sao cũng đến đây rồi, tôi sẽ làm người tốt đến cùng, địa chỉ nhà cô là gì?
Tường Vy ra sức từ chối vì cả đoạn đường anh đều trưng vẻ mặt lạnh tanh nhìn mà phát run.
- Không cần đâu anh đưa tôi đến đây, đã khiến tôi cảm động lắm rồi
Vương Minh Huy vừa định nói gì thêm thì điện thoại của Tường Vy lại vang lên, anh nhìn chằm chằm cô, cô cũng mở to mắt nhìn lại anh, chiếc điện thoại cứ reo mãi rồi một hồi cũng tắt.
- Sao cô không nghe?
- Tôi về nhà gọi lại cũng được, mà nè tôi đã tan làm rồi, tôi sử dụng điện thoại như thế nào là quyền của tôi không phiền đến anh đâu, ông chủ ạ
Vương Minh Huy hít sâu một hơi lần nào nói chuyện với Tường Vy anh cũng giống như dùng hết sự bình tĩnh mà mình có được.
- Lần nữa cảm ơn anh đã đưa tôi về, anh về cẩn thận.
Tường Vy nhìn đèn đỏ đã chuyển sang xanh, phía sau đã không ít người bấm còi giục bọn họ, nên cô đã vội vàng đẩy cửa bước ra ngoài. Vương Minh Huy đạp ga phóng về phía trước, thông qua kính chiếu hậu anh nhìn thấy Tường Vy đi đến trạm xe buýt mà tức đến nghiến răng nghiến lợi, đây là lần đầu tiên trong đời Vương Minh Huy bị một người phụ nữ từ chối ý tốt muốn đưa về nhà của anh, đang suy nghĩ thẩn thờ thì một tiếng hét thất thanh từ băng ghế sau:
- Cha mau quay xe lại mẹ bị đụng xe rồi
- Cha mau cứu mẹ đi
Tiếng hét đó làm anh bất ngờ nhìn lại phía sau thì thấy hai nhóc con của mình, Dưa Hấu thúc dục anh mau quay xe lại, còn Dâu Tây không ngừng khóc. Đầu óc anh chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, trong đầu toàn dấu chấm hỏi nhưng anh đã nghe lời quay xe lại, do lúc nãy anh chạy chậm suy nghĩ nên cũng rất nhanh anh đã trở lại vòng xoay, trước mặt anh lúc này một cảnh một tai nạn đâm xe liên hoàn xe tải nằm một góc, đầu xe đã bị biến dạng, một chiếc xe máy nằm ngã giữa đường bên cạnh một người nam máu chảy lênh láng, còn một chiếc xế hộp sang trọng phần đầu cũng bị đụng biến dạng nằm đối diện với chiếc xe tải.