Bảo Mẫu À, Mình Yêu Nhau Nhé!

Chương 8: Bạn Trai Tường Vy




Lúc cô chuẩn bị đi về, dì Hòa vội vàng nắm lấy tay cô nói:

- Để dì nói ông Trung đưa cháu về, giờ cũng không còn xe buýt

Tường Vy sợ dì Hòa tự ý làm vậy sẽ bị Vương Minh Huy khiển trách nên đã hỏi lại:

- Như vậy có được không?

- Có gì không được chứ, cháu chính là điềm lành, từ khi cháu đến đây chuyện gì cũng tốt đẹp cả

Dì Hòa thấy anh không đuổi cô còn nói chuyện với Dâu Tây Liên biết Tường Vy chính là " cứu tinh " đối với cái nhà này.

Khi Vương Minh Huy trở về nhà cũng đã gần nửa đêm, anh đi thẳng lên phòng của hai con, Anh cuối người chỉnh lại chăn cho từng bé rồi đóng cửa ra ngoài. Anh vừa bước xuống lòng vừa cởi áo vest và nói:

- Tường Vy về rồi?

Dì Hòa nhận lấy áo vest của anh, trả lời:

- Sau khi cô, cậu chủ nhỏ ngủ thì cô ấy về, Tôi thấy không còn xe buýt nên nói ông Trung đưa cô ấy về

Vương Minh Huy gật đầu đã hiểu, cũng không hỏi nữa, chỉ thấy việc đi lại của Tường Vy đúng là hơi bất tiện. Tường Vy vẫn như lần trước để chú Trung đưa đến vòng xoay An Lạc, rồi tự mình bắt xe ôm trở về phòng trọ. Sau khi về đến nơi, cô mới mở điện thoại lên thì thấy Yến Nhi, cô bé làm cùng quán cà phê cũ, nhắn cho cô khá nhiều tin. Tường Vy xem hết một lượt, nheo mắt mấy lần rồi đọc lại, cô cảm thấy rất bất ngờ. Nội dung tin nhắn đại khái nói Kiến Văn đến quán cà phê tìm cô mấy lần nhưng không gặp, hỏi thăm Yến Nhi rồi xin số điện thoại của cô.

Tường Vy vội vàng bấm xem nhật ký cuộc gọi Hôm nay mình có cuộc gọi nhỡ nào không, không có, cô bỗng thấy có chút hụt hẫng.

- Không có thật ra mới tốt.

Cô thở dài, cởi bộ quần áo hôm nay mặc xuống, bỏ vào thau chuẩn bị giặt. Sau khi giặt và phơi đồ xong, cũng tự nấu cho mình một một tô mì gói, cô lại liếc nhìn qua điện thoại. Tường Vy tự biết mình không thích Kiến Văn nhiều đến vậy, chỉ là có cảm tình thôi nhưng người cô đơn quá lâu như cô cũng sẽ khao khát bờ vai để dựa dẫm.

Tường Vy gắp một miếng mì thật to lên ăn rồi tự nói với lòng:

- Lúc trước có nhiều cơ hội như vậy không xin số mình, đúng là đàn ông phải mất đi mới biết trân trọng

Buổi sáng Tường Vy đến biệt thự làm việc, như cũ chạm mặt Vương Minh Huy, Anh ngồi uống cà phê ở phòng khách, Tường Vy nghĩ lại. Hôm qua mình còn lớn giọng với ông chủ như vậy, đột nhiên chột dạ, gật đầu với anh rồi vội vào bếp.

Vương Minh Huy Đưa mắt nhìn theo đồng thời nhấc tách cà phê lên uống, che đi nụ cười của mình.

Hôm qua cô giống như một con nhím xù lông bắn gai ra tứ phía, bây giờ lại giống như con cún nhỏ cụp đuôi mà chạy, anh thật sự không hiểu tại sao càng nhìn cô lại càng thấy buồn cười.

Tường Vy nghe thấy dì Hòa và anh trò chuyện biết anh chuẩn bị rời nhà vội vàng từ phòng bếp đi ra, mặc dù Tường Vy không dám nhìn thẳng vào anh nhưng vẫn lên tiếng nói:

- Hôm qua anh ta về chắc hai bé cũng ngủ rồi, giờ anh đi hai bé vẫn chưa thức, cứ như vậy thì dù ba cha con ở chung nhà nhưng cũng chẳng thể gặp được nhau

Vương Minh Huy đặt chiếc cặp da trên tay xuống, suốt mấy năm qua vấn đề này luôn tồn tại. Mẹ anh cũng không phàn nàn, cũng không ai nói với anh rằng,như vậy là không được khiến anh luôn cho rằng mình đúng.

- Tôi cũng không thể đợi đến lúc hai bé con thức dậy

- Bây giờ anh có thể lên phòng hôn hai bé con chào buổi sáng nói rằng anh đi làm, tối anh sẽ về. hai cháu vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn sẽ không quấn lấy anh không cho anh đi đâu.

Tường Vy đã nghĩ đến giải pháp này từ hôm qua rồi. Ngoài mặt Vương Minh Huy vẫn không biểu lộ cảm xúc gì nhưng trong lòng anh từ lâu đã dậy sóng vì Tường Vy. Anh không nói gì đi thẳng lên lầu mở cửa phòng hai con, dì Hòa vui mừng bước qua nắm tay cô nói:

- Hiếm khi có ai nói mà cậu Huy chịu nghe như vậy

Tường Vy cười trừ, cô cũng chưa từng thấy ai thích tỏ vẻ như anh, cô quan tâm giúp anh bồi đắp tình cảm với các con ít nhất anh cũng nên trả lời cô một tiếng. Cô nghĩ không phải cứ như tiểu thuyết ai lạnh lùng bá đạo thiệt cũng quyến rũ đâu.

Mỗi khi Tường Vy đến biệt thự thì sẽ cài điện thoại ở chế độ im lặng, cô cũng không mở điện thoại ra xem chuyên tâm ở bên cạnh trò chuyện và quan tâm hai bé. Không biết Kiến Văn có liên lạc với cô không.

Buổi sáng Dâu Tây được gặp cha nên tâm trạng rất vui, cô nấu món gì cô bé cũng chịu ăn, nghe lời vô cùng, điều này càng làm Tường Vy thấy xót xa. Trẻ em ngỗ nghịch, quậy phá đôi khi chỉ là muốn được cha mẹ chú ý, dù biết sẽ bị mắng, bị phạt nhưng ít nhất chúng vẫn sẽ cảm nhận được cha mẹ còn quan tâm chúng.

Buổi chiều trong lúc dì Hòa tắm cho Dâu Tây và Dưa Hấu thì cuộc điện thoại Tường Vy chờ đợi từ sáng đến giờ cũng đến. Tường Vy thấy điện thoại rung, một số lạ gọi điện, cô nghĩ hiện tại cũng không làm gì nên bấm nút nghe máy.

- Tường Vy, có phải không?

Cô hít sâu một hơi, giọng nói êm tai ấy này chắc chắn là Kiến Văn.

- Đúng vậy, là tôi đây

- Tôi là Kiến Văn, cô chuyển chỗ làm từ khi nào thế? Mấy hôm nay tôi vẫn luôn tìm cô vất vả lắm đó, con tưởng cô là thiên thần hết nhiệm vụ ở thế gian rồi nên về thiên giới.

Giọng Kiến Văn còn mang theo một chút tội nghiệp khiến cho Tường Vy không nhịn được cười.

Đây cũng là điểm cô thích nhất ở Kiến Văn, luôn biết cách chụp cười người khác một cách tự nhiên nhất.

- Lúc đó tôi hơi gấp gáp nên không kịp báo với anh

- Cô không xem tôi là bạn sao? ít nhất cũng để lại lời nhắn cho tôi chứ

Kiến Văn thật sự hoang mang khi Tường Vy cứ vậy mà biến mất, đến lúc đó cậu mới nhận ra mình đã quen với việc đến quán cà phê chỉ để nói chuyện cùng cô.

- Lâu phải thử mất tích như vậy để xem có ai kiếm mình không? Cuối cùng cũng có một người kiếm mình nên cũng hơi bất ngờ

- Sau này cô không được mất tích như vậy nữa, tôi rất lo

- OK

- Cô mau luôn số tôi lại đi tối nghĩ mình sẽ thường xuyên cho cô đấy

- Hôm nay mấy giờ cô tan làm? Tôi đón cô về được không?

Tường Vy siết chặt điện thoại trong tay, cô không ngờ kiến Văn lại thẳng thắn như vậy trực tiếp hẹn gặp cô. Tường Vy nhìn xuống bộ vàng đang đeo tạp dề của mình, cô nghĩ cách từ chối:

- Hôm nay không biết khi nào tan làm, có lẽ trễ lắm

- Trễ đến mấy giờ cũng được, xong việc có cứ nhắn cho tôi

Từ ngày không liên lạc được với Tường Vy, Kiến Văn ngày nhớ đêm mong, giờ có được số điện thoại thôi vẫn chưa đủ, phải gặp mặt trực tiếp, thường xuyên hẹn hò mới mong có ngày làm người yêu của nhau. Nếu thật sự muốn hẹn gặp nhau cô, cũng muốn mình trong xinh đẹp một chút nên vẫn từ chối:

- Hôm nay thật sự không được đâu.

- Bạn trai?

Một giọng nói mang theo hơi lạnh phả vào sau gáy Tường Vy, khiến cô giật bắn người. Tường Vy vội xoay người lại, Vương Minh Huy với gương mặt vô cùng khó chịu đang nhìn cô, Tường Vy liền lập tức ấn nút tắt máy, bỏ điện thoại vào trong túi.

- Bạn trai?

Vương Minh Huy vẫn như cũ lập lại câu hỏi cũ.

- Anh ấy là con trai, là bạn của tôi nên gọi là bạn trai cũng đúng, nhưng anh ấy không phải là người yêu của tôi. Mà sao anh lại quan tâm chuyện này quá vậy? Hay là anh đã thích tôi?

Tường Vy cười, nheo mắt nhìn anh, Minh Huy thẹn quá hóa giận.

- Thái độ làm việc của cô trước giờ vẫn thiếu sự chuyên nghiệp như vậy sao? Tôi thuê cô đến chăm sóc cho con tôi không phải thuê cô đến nói chuyện điện thoại. Dù cho lúc này cô đang rảnh tay, không phải chăm sóc Dâu Tây và Dưa Hấu thì từng phút từng giây này cũng là tôi trả tiền cho cô, cô không thể dùng nó cho việc cá nhân.

Tường Vy cúi đầu nghe anh nói, dù sao cũng lăn lộn đi làm được vài năm, cô cũng nghe không ít lời khiển trách rồi. Chỉ là những lời nói của Vương Minh Huy cứ không cao không thấp, giọng điệu vô cùng chăm chọc và khinh thường người khác. Cô liền lấy điện thoại lên, xem thời gian cuộc gọi đưa nó đến trước mặt Vương Minh Huy:

- Năm phút, hai mươi giây, anh cứ việc trừ lương tôi đi

Vương Minh Huy thật sự bốc hỏa rồi, rõ ràng cô sai lại không nhận lỗi, lại còn cắt câu lấy chữ từng câu nói của anh.

- Cô nghĩ tôi quan tâm mấy đồng bạc lẻ đó sao?

- Vậy anh quan tâm điều gì? Trong thời gian làm việc tôi nói chuyện điện thoại đi là tôi sai, anh muốn trừ lương, tôi không có ý kiến.

Tường Vy luôn nói với chính mình là phải nhịn nhất định phải nhịn vì cơm áo gạo tiền phải nhịn nhưng lần nào nói chuyện với Vương Minh Huy, cô cũng bật lại.

- Lần này coi như tôi cảnh cáo cô, đừng có lần sau, tôi không phải là người rộng lượng.

Vương Minh Huy nói xong thì quay người bước lên lầu không phải anh cãi nữa mà câu hỏi của cô làm anh chững lại.

Bây giờ anh đang quan tâm đều gì? Chuyện anh quan tâm chắc chắn không phải trừ tiền lương của cô, càng không phải vì cô đã nói chuyện điện thoại mà là người kia có phải bạn trai con hay không. Vương Minh Huy không biết sự tò mò này bắt đầu từ cái gì, trước đây anh vẫn thường ra ngoài ăn chơi, trêu hoa ghẹo nguyệt nhưng chắc chắn anh không muốn cùng bảo mẫu của con mình dây dưa, hơn nữa Tường Vy cũng không phải tuýp người bạn gái của anh.

Một bàn ăn lớn chỉ có hai người lớn hai trẻ nhỏ, Vương Minh Huy hôm về sớm nên Dâu Tây quấn lấy anh không rời. Dù ăn chiều cũng nhất quyết muốn được anh đút, Tường Vy ngồi bên cạnh dỗ dành cô bé bởi vì nhìn thái độ của ông chủ cô thừa biết anh ta sẽ không chiều theo ý Dâu Tây, cô đưa muỗng cháo lên miệng cô bé nhưng bị đẩy ra cô hết lời dụ dỗ:

- Dâu Tây ăn ngoan lát cô đọc truyện cho con nghe nhé?

Dâu Tây ôm lấy cánh tay Vương Minh Huy biểu môi, nhìn cô tỏ ý không muốn ăn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.