Bảo Mẫu À, Mình Yêu Nhau Nhé!

Chương 34: Tên Điên Nào Đó?




Mẹ ơi Dâu Tây buồn ngủ, ở đây không có gấu teddy con ngủ không được, mình về nhà nha mẹ.

Tường Vy nhìn đồng hồ cũng hơn mười hai giờ trưa, đã trễ giờ ngủ hơn ba mươi phút so với thường của hai con, cô cười nói:

- Được ba mẹ con mình về.

Cô dẫn hai con ra đến phòng làm việc của Minh Huy:

- Em đưa hai con về trước, chiều cố gắng tan làm sớm.

- Được rồi, hai con ngoan theo mẹ về trước, chiều cha về.

- Dạ

Hai bé con không hề do dự gật đầu, hận không thể rời khỏi văn phòng của cha ngay tức khắc. Ở công ty đương nhiên buồn chán chẳng có gì để chơi ngoài xem iPad, hai con lẽo đẽo chạy theo mẹ Vy. Trước khi rời khỏi phòng làm việc, Minh Huy đột nhiên gọi với theo:

- Vy

- Sao vậy? (cô quay đầu lại nhìn anh)

- Cảm ơn vợ đã mang cơm đến cho chồng.

- À, không có gì.

Tường Vy mỗi tay dẫn một bạn nhỏ xuống dưới đại sảnh, lúc đi ra ngoài đột nhiên có người gọi tên cô:

- Tường Vy? Này, là cô thật sao?

Giọng nói này có chút quen tai, Tường Vy Thôi dừng bước quay đầu sang mới thấy đó một người bạn cũ của mình. Hắn ta vui vẻ chạy về phía cô, không cẩn thận vấp chân, sau đó trực tiếp ôm chầm lấy cô.

Những nhân viên khác trông thấy cảnh tượng ấy đều muốn rơi cả tròng mắt xuống, tên điên nào đó, sao dám ôm bà chủ của họ?

Trong mắt mọi người thì Tường Vy và người ông kia đang ôm nhau nồng thắm. Có trời mới biết cằm cô bị người nọ đụng một cú đau điếng, may mà hai bé con không bị đụng trúng. Khó khăn đứng vững lại, Tường Vy ngước mắt nhìn người vừa tới. Mặt mày tràn ngập ánh hào quang sáng lạn, trên đầu không có nhiều tóc lắm, hắn để đầu đinh, chân mày thì rậm, là kiểu người thật thà chất phác. Tường Vy không nhớ mình từng quen ai trong thế này...

Người đàn ông vội vàng nói với cô:

- Xin lỗi, Lúc nãy tôi bị trượt chân, cô có sao không? Là tôi Lưu Tinh Hà nè, trước đây chúng ta từng học chung lớp tiểu học.

Đầu Tường Vy lập tức phình to suy nghĩ " Ai vậy trời? Bạn thử thời tiểu học sao biết mình hay quá vậy? Mình con chẳng nhớ nổi mình từng biết người tên Lưu Tinh Hà!

Hai bé con đưa đôi mắt to tròn tò mò nhìn người nọ, hai tay ôm chặt chân Tường Vy, vẽ mặt vô cùng cảnh giác như sợ ai cướp mất đồ của mình. Chàng trai khi vui mừng giải thích:

- Chắc cô không nhớ tôi đâu nhỉ? Học xong tiểu học là tôi chuyển nhà, mãi khi tốt nghiệp xong mới quay về đây, tôi tìm được mấy người bạn cũ họ có cho tôi xem ảnh của cô.

Tường Vy chịu thua, trong ký ức của cô thật sự không có người nào như hắn hết, hắn nhiệt tình một cách kỳ quặc mà nắm vai cô:

- Không sao,không sao, chúng ta từ từ ôn lại chuyện cũ là được mà, tôi nghe nói cô học sư phạm mà? Sao bây giờ làm ở đây hả?

Tường Vy im lặng, không tiếng động lui về phía sau hai bước, tách khỏi cánh tay của Lưu Tinh Hà rồi mỉm cười gượng gạo.

Đám chân chống hóng chuyện bát quái ở bùng nổ hết cả rồi, không ngừng ở trong nhóm chat của công ty gào thét:

- Aaaaaaa, sếp ơi anh đâu rồi? Mau tới mau tới đây có người cướp vợ của sếp kìa!

- Tên này là nhân viên của phòng ban nào? Sao có thể không biết điều như thế?

- Tôi cá 500 đồng lát nữa anh ta sẽ bị đá khỏi công ty!

- Thằng kia, mày có biết xấu hổ không hả? Đem 500 đồng to bằng cái bánh xe bò đó về nhà tự mà xài.

Cũng không thể trách vì huynh đài kia, vì vừa nãy cậu ta tham gia cá cược, nhất thời ngu ngốc và chọn về phe Hiền Thục cho nên bây giờ chỉ còn đúng 500 đồng rách nát.

Bọn họ ầm ĩ như vậy, Minh Huy cho dù không muốn quan tâm cũng bị đá động. Thư ký tốt bụng nhắn tin hỏi thăm anh:

- Sếp ơi vợ và con của sếp sắp bị người ta trộm mất rồi, tôi có nên ra mặt không?

Lúc này, Lưu Tinh Hà đang lải nhải về chuyện cũ với Tường Vy, nói đến mức cô cũng bắt đầu tin bọn họ thật sự quen biết. Hình như có cảm giác quen quen!

Hai bé con không vui lại càng ôm cô siết chặt, trừng mắt về phía Lưu Tinh Hà, hắn cũng cảm giác được hai bé con ghét bỏ mình thì sợ sợ cái đầu đinh ngại ngùng hỏi:

- Hai đứa ứa nhỏ này là ai vậy? Có vẽ nó không thích tôi lắm.

Còn chưa chờ Tường Vy trả lời, hai bé con đã nũng nịu gọi:

- Mẹ!

Cha đâu rồi? Cho chậm quá đi mất lát nữa mẹ đi với người khác thì đừng trách hai con vô dụng không biết giữ vợ giúp cha nhé!

Hai bé con phụng phịu, phồng má lên, vẻ mặt kia có chút buồn cười mà cũng có chút đáng yêu. Tường Vy cười tươi nói với Lưu Tinh Hà:

- Cậu nghe rồi đó.

- Cái gì? Cô chưa kết hôn mà! Sao hai con lại lớn vậy rồi?

Lưu Tinh Hà ngạc nhiên, có vẻ Hắn biết được không ít về mấy người bạn cũ, như nhận ra bản thân nói vậy hơi Kỳ cục lưu tinh hà hắn nhận rồi đổi chủ đề:

- Lát nữa tôi đang làm sớm, cô có muốn ăn gì không? Tôi mời.

- À, cũng không bận

Tường Vy đáp, dáng vẻ này của cô, làm hai bé con gấp gáp, Dưa Hấu níu áo cô, đáng thương nói:

- Con cũng có tiền! Còn sẽ mua đồ ăn ngon cho mẹ! Mẹ đừng đi với chú nhé.

- Mẹ ơi Dâu Tây buồn ngủ, chỉ muốn với mẹ thôi.

Hai bé con nóng nảy đến độ muốn khóc, lúc ấy Dâu Tây có cảm ứng mà ngẩng đầu nhìn về phía thang máy.

Một người đàn ông mặt tây trang thẳng thớm, chân dài sải bước về phía này, mặt không có biểu tình gì.

Minh Huy xuất hiện làm mấy nhân viên kích động nắm tay nhau mà lắc lắc, chuẩn bị xem một màn kịch hay.

Đáng tiếc họ đã xem phim truyền hình quá nhiều rồi, không có cảnh hai nam tranh một nữ như kịch bản bình thường. Minh Huy trực tiếp và đơn giản đưa tay khoác nhẹ lên vai Tường Vy, cô Ngân hát nâng mắt lên:

- Sao vậy? Sao anh lại xuống đây rồi?

- Anh đột nhiên nhớ ra hôm nay không bận lắm, để anh đưa ba mẹ con em về rồi quay lại công ty cũng được.

Lưu Tinh Hà ở một bên cười cười, vẫn bình thản chào hỏi:

- Chào sếp.

Ánh mắt Minh Huy gắt gạo đánh giá con người Lưu Tinh Hà, trông thất thanh thật nhưng hành động thì không thành thật chút nào đâu.

Minh Huy ừm khẽ, bàn tay đặt trên vai Tường Vy hơi dùng sức kéo cô về phía mình. Đồ ngốc Lưu Tinh Hà không hề biết nhìn sắc mặt người khác, còn cố chấp mà nói:

- Sếp luôn là người về vụ nhiều việc mà, sao có thể không bận được? Để tôi đưa cô ấy về cho. Yên tâm đi, từ nhỏ tôi đã để ý cô ấy rồi, tôi không phải người xấu.

Anh chàng trung thực đến làm người khác nổi điên. Nếu ánh mắt có thể giết người thì ngay lúc đó Lưu Tinh Hà chắc chắn sẽ được Minh Huy mời về miền cực lạc.

Cái gì mà đưa cô ấy về, cái gì mà để ý cô ấy từ lâu rồi, Minh Huy nghe không nổi nữa. Bàn tay nắm vai Tường Vy của Minh Huy siết mạnh làm cô giật mình, ngẩng đầu lên liền trông thấy góc nghiêng nghiêng tuấn tú, mang theo lửa giận của anh. Minh Huy lên tiếng hỏi Lưu Tinh Hà:

- Nói cả buổi trời cậu vẫn không biết cô ấy là gì của tôi à?

- Tôi không biết.

Lưu Tinh Hà gãi gãi đầu, đám đông xung quanh đồng thời chửi một câu " Đúng là ngu ngốc ", Tường Vy đứng bên cạnh bụp miệng cố nén cười vì sự ngay ngô của chàng trai trước mặt.

- Cô ấy là vợ tôi, một mình tôi chăm sóc là đủ rồi, không cần cậu quan tâm.

Bấy giờ, Lưu Tinh Hà mới sực tỉnh:

- Hai người là vợ chồng sao? Xin lỗi, tôi không biết cho nên mới....

Hắn xấu hổ cúi đầu với hai người, sắc mặt Minh Huy vẫn không tốt hơn chút nào, bàn tay đang đặt trên vai Tường Vy trượt xuống phần eo nhỏ, thể hiện chủ quyền, một cách rõ ràng.

- Đi thôi vợ, anh đưa ba mẹ con em về.

- Chiều nay nghĩ làm ở nhà với ba mẹ con em luôn đi.

- OK vợ.

Hình ảnh gia đình bốn người tay trong tay đi về phía bãi đậu xe, anh mở cửa nhét cô vào, sau đó vòng sang bên kia ngồi xuống.

Trên thân ăn mặc tây trang tối màu, tay phải đeo đồng hồ phiên bản giới hạn tầm vài tỷ gì đó thôi, mu bàn tay trắng mịn hiện rõ gân xanh vì dùng sức.

Minh Huy chậm chạp không khởi động xe làm Tường Vy cũng không dám thở mạnh. Anh xoa xoa tâm mi, lúc này mới lái xe đưa Tường Vy về nhà, cả quá trình ấy chỉ có hai bé con vui vẻ nói chuyện. Dưa Hấu ôm cánh tay và dựa đầu vào vai cô miệng không ngừng đóng mở:

- Mẹ Vy xinh đẹp, mẹ đừng đi với người khác nha! Con không muốn đâu, Con chỉ muốn mẹ ở với con, cha và em gái thôi

- Điều đó là dĩ nhiên, mẹ chỉ yêu ba cha con của con thôi.

Tường Vy xoa xoa tóc cục cưng, khẽ mỉm cười nhìn sang Dâu Tây bé con đang nằm trên đùi cô ngủ say sưa.

Minh Huy vừa mới xử lý xong một tên Văn Tùng thì bây giờ lại nhảy ra một tên Lưu Tinh Hà trong lòng Minh Huy bất giác dâng lên một chút bất an.

Người khác nhìn vào thì vẻ ngoài Tường Vy không phải là quá xuất sắc nhưng những hành động, cử chỉ của cô đều mang theo nghị lực rất lớn đại đa số đàn ông sẽ thích kiểu phụ nữ như vậy. Nhưng chỉ có anh mới biết Tường Vy rất xinh đẹp khi cô xuất hiện ở thân phận Tường Vy cô đã trang điểm xấu lại để tránh phát hiện ra cô là Kiều Ngọc Linda.

Khi ở nhà chỉ có anh và hai con cô mới để mặt thật. Nhà có rất nhiều quy tắc không được làm trái nếu không sẽ bị xử phạt rất nặng trong đó có một điều bắt buộc con cháu mang dòng máu Kiều Ngọc phải học võ thật giỏi, tự mình biết cách xử lý tất cả khó khăn trong cuộc sống, đặt biệt là phải là bậc thầy về hóa trang.

Sau khi đưa ba mẹ con Tường Vy về nhà.

Minh Huy đã nhận một cuộc điện thoại từ công ty nên anh phải trở về làm việc.

Dâu Tây lúc này đã tỉnh ngủ nên ba mẹ con Tường Vy vào bếp làm bánh ngọt, trúc đang nhào bột điện thoại cô rung lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.