Bảo Mẫu À, Mình Yêu Nhau Nhé!

Chương 27: Kết Quả ADN




( Trang phục đêm tân hôn của Minh Huy và Tường Vy nè mọi người)

Sau khi xem xong đoạn clip Minh Huy định quay qua nói chuyện với vợ thì Tường Vy đang ôm anh ngủ say sưa.

Bách Tùng và Quỳnh Anh cũng nhanh tạm biệt rồi chở về phòng ngủ của mình.

Minh Huy bế vợ vừa đặt xuống giường trong phòng ngủ, anh đã vội nằm bên cạnh, ôm cô thật chặt vào lòng vì sợ chỉ cần nới lỏng tay cô lại biến mất, một lúc sau anh cũng chìm vào giấc ngủ.

Đến khi trời gần sáng, Tường Vy cảm thấy cơ thể mình như có một dòng điện đang chạy khắp người, một bàn tay hư hỏng đang mò mẫm khắp nơi trên cơ thể của cô.

Một bàn tay to lớn nắm lấy tay cô đặt vào nơi nào đó đang căng cứng, cô vội rút tay về, nhưng bàn tay ấy còn đè tay Tường Vy ma sát nơi đó, một giọng nói thì thầm bên tai:

- Vợ à, anh khó chịu em giúp anh nhé.

Nói xong chưa kịp để Tường Vy trả lời Minh Huy lại nói tiếp:

- Hàng đã cầm trên tay, cấm đổi trả với mọi hình thức.

Vừa nói xong anh đã bắt đầu công việc " công thành, cướp đất ", cả hai vận động triền miên đến khi cô mệt lả người xém ngất đi anh mới buông tha, anh vội ôm cô vào lòng ngủ thật ngon.

Sáng hôm sau Tường Vy vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt phóng to của Minh Huy cô mỉm cười, đặt một nụ hôn vào trán anh, đôi môi chuẩn bị rời đi thì anh đã vội kéo cô lại hôn thật sâu vào đôi môi anh đào của cô, đến một lúc buông ra và nói:

- Anh lại phải nhắc em hôn ở đâu cho đúng rồi, giờ em nhớ chưa hay cần phải thực hiện lại một lần nữa?

- Anh mau bỏ bàn tay hư hỏng của anh, ra khỏi người em ngay lập tức

- Bàn tay anh dễ thương lắm, nó chỉ đang giúp em nắn bánh bao thôi.

- Mới sáng sớm đã nói lời không đứng đắn rồi, anh còn tí liêm sỉ nào không vậy?

- Liêm sỉ và đứng đắn là gì? Nó ăn được không nhưng bánh bao này thì anh chắc chắn ăn được.

- Xí anh tự ăn bánh bao của mình đi giờ em phải thức dậy rồi.

- Anh không có bánh bao, chỉ có hạt đậu đen và kem cây thôi, khi nào em muốn ăn đều được được.

Tường Vy giận đến đỏ mặt, tía tai, liếc nhìn anh bằng đôi mắt hình viên đạn, đôi chân cô vừa chạm đất một cơn đau truyền đến, chân thì hơi rung rung như muốn té.

Minh Huy vội vã đỡ cô nằm xuống giường, Tường Vy nước mắt tuông dài nhìn anh.

- Đau quá à, anh là đồ xấu xa, biết người ta là lần đầu không hả? Hôm nay, kiểu này làm sao mà em xuống giường được?

- Anh cũng là lần đầu mà không kìm chế được, vợ đừng giận anh nữa mà.

- Lần đầu? Sau anh có con?

- Bác sĩ làm cho anh có con.

- Giờ em muốn tắm phải làm sao đây?

- Để anh bế em vào, anh sẽ tắm chung cùng em.

Minh Huy đã nhấc bổng Tường Vy vào bồn tắm đã được pha với rất nhiều sà phòng và cánh hoa hồng.

Một lúc sau khi anh tắm xong, mặc quần áo xong cho Tường Vy anh bế cô lên giường, rồi vén áo cô lên tay chạm vào một vết sẹo trên bụng Tường Vy và thì thầm

- Lúc đó chắc đau lắm đúng không em? Cảm ơn vợ đã sinh cho anh hai bé con thật đáng yêu.

- ???

- Lúc em bị bắt đi, bệnh viện có gửi giấy xét nghiệm ADN của em và con, kết quả cùng huyết thống, lúc cầm tờ giấy anh cũng bất ngờ lắm.

- Chắc kết quả đã được bệnh viện thay đổi, lần trước nghe anh và cô ta nói chuyện là em thấy không ổn, nên làm tờ giấy này để phòng trường hợp xấu, em bảo bệnh viện phải làm giấy xét nghiệm ADN phải cùng huyết thống.

- Đó là sự thật, em là mẹ ruột của Dâu Tây và Dưa Hấu, kết quả đó đều trùng khớp với kết quả xét nghiệm của hai mươi bệnh viện nổi tiếng khác của thành phố. Kết quả đó là thật, không có sự thay đổi gì từ bệnh viện.

- Là thật?

- Đúng là thật, khi cầm được giấy xét nghiệm ADN của mẹ con em, anh cảm thấy rất mơ hồ, anh không nghĩ nhiều đã lấy tóc của em và con gửi cho hai mươi bệnh viện để làm xét nghiệm, kết quả tất cả bệnh viện đều có chung một đáp án là cùng huyết thống. Anh lại cho người bí mật làm xét nghiệm ADN giữ Hiền Thục và con kết quả là không cùng huyết thống.

- Uhm chuyện này đối với em như một giấc mơ..... hic hic..... em lâu nay đều nghĩ con em đã chết rồi... hic hic... thật không ngờ....

- Em có thể kể rõ mọi chuyện cho anh nghe được không?

Tường Vy rưng rưng nước mắt, kể được một lúc lại lấy tay lau nước mắt, nhưng cô vẫn cố kể cho rõ ràng, tròn câu:

- Trong lúc mẹ em bệnh nặng nhập viện, mẹ đã ủy quyền toàn bộ tài sản công ty, nhà cửa nhờ em trai nuôi cũng là ba của Trang Đài quản lý giúp em nhưng ông ta đã chiếm tất cả, đuổi em ra khỏi nhà ngay sau khi tang lễ mẹ vừa kết thúc.

Em cũng may lúc đó Quỳnh Anh cho em ở chung nhà cùng cô ấy, đoạn đường từ nhà Quỳnh Anh đến trường gần 2 km, em chọn đi bộ vì đi bộ tiết kiệm tiền xe, còn bán thêm được vài tờ vé số, nhặt được vài chai nhựa để nhiều em cũng có thể bán được ít tiền trang trải cuộc sống, ngoài ra em còn làm thêm ở quán cà phê, nhận làm bánh ngọt giao tận nhà theo oder của khách trên kênh Youtube của em, nói chung công việc nào có thể làm ra tiền em đều làm.

Quỳnh Anh có gì ngon đều để dành phần cho em, khi em không có tiền đóng tiền học cô ấy liền cho mượn.

Sau khi chia tay Văn Tùng vì bị phản bội lúc đó em cảm thấy mình mất niềm tin hoàn toàn ở cuộc đời, em cũng muốn tự sát để thoát khỏi cuộc sống bế tắc, Quỳnh Anh lúc đó luôn bên cạnh chăm sóc an ủi cũng giúp em vượt qua chuyện buồn để vui vẻ mà sống tiếp, một hôm em vô tìm thấy được con búp bê cũ, em từng chơi lúc nhỏ, em mân mê vuốt ve búp bê và phát hiện trong bụng búp bê có hai viên kim cương, em đã lấy bán đi được số tiền lớn, em đã đưa ra một quyết định táo bạo là muốn có một đứa con cho riêng mình.... hic..... em cũng không cần biết cha đứa trẻ là ai vì em thấy đàn ông đều dối trá và lừa gạt, nên đã đến bệnh viện mua ' nòng nọc ', em cũng không ngờ một lần cấy đã có được hai bé con, em dùng tất cả số tiền còn lại của mình lúc đó chia ra hai phần, một phần để mua thức ăn tẩm bổ, dưỡng thai, một phần để đóng tiền học. Em bỏ ngoài tai những lời dèm pha, mỉa mai của mọi người xung quanh, ngày ngày em thích ngắm nghía cái bụng ngày một to của mình, cảm nhận hai bé con đang lớn dần, nhìn hình siêu âm mà có thể cười suốt một ngày.

Cuối cùng ngày em được gặp mặt hai bé con đã đến, ba mẹ con cùng vào phòng sinh, Quỳnh Anh đang đi công tác chưa về kịp, em mang thai đôi nên phải sinh mổ, đến khi em hết thuốc mê tỉnh lại thì...... hic...... bác sĩ nói con đã bị chết ngạt trong bụng em rồi..... hic..... họ còn dẫn em đến nhà xác chỉ vào hai xác thai nhi một trai, một gái nói đó là con em.... ngơ ngác đứng nhìn hai cái xác lạnh ngắt... hic... em cũng không biết mình đã khóc đến ngất bao nhiêu lần, khi Quỳnh Anh vừa đi công tác về liền chạy vào bệnh viện cùng em.

..........

- Vợ theo đúng lời em kể thì chúng ta cả hai vợ chồng mình đều bị lừa, tốn cả mấy chục tỷ vào tay của tên bác sĩ và Hiền Thục rồi. Tất cả giấy khám thai, hình siêu âm, đến giấy xét nghiệm ADN họ đều lấy từ chỗ em rồi đưa cho anh. Khi Hiền Thục lại quậy, anh đi làm giấy xét nghiệm ADN giữa các con lại trùng khớp, chắc bệnh viện đã đổi kết quả.

Chuyện chúng ta đã kết hôn anh vẫn chưa công khai ra ngoài vì anh muốn hỏi ý kiến của em muốn thế nào?

Tường Vy lau nước mắt, nắm tay dựa đầu vào vai anh thì thầm:

- Để mọi chuyện theo tự nhiên đi anh.

- Được, được chỉ cần em thích cái gì cũng được.

- Chuyện Hiền Thục giả làm mẹ tụi nhỏ anh để tự nhiên đi, em muốn giả câm, giả điếc để xem cô ta diễn thế nào nhưng bắt đầu từ bây giờ anh phải giúp em cắt hết các nguồn tài chính của cô ta.

- Được

- Chồng, em đói bụng lắm rồi, anh bồng em xuống bếp đi, em muốn nhìn anh nấu ăn.

- OK bà xã

Rất nhanh anh đã bồng cô ra đến bếp, cô vừa an tọa trên ghế thì hình ảnh quen thuộc đã được lập lại.

Bách Tùng cũng đang bế Quỳnh Anh trên tay rồi đến bàn ăn. Quỳnh Anh mặt ửng hồng, giải thích:

- Lúc nãy trong nhà vệ sinh không may té bị trật chân nên anh Bách Tùng mới bế mình ra đây.

Tường Vy nhìn nét mặt cô bạn rồi cười nheo mắt, trưng lên bộ mặt rất tin tưởng:

- Ồ vậy à, mà Quỳnh Anh bà vào WC thường không đem điện thoại, vậy làm sao mà anh ấy biết mà giúp bà vậy?

- À, chồng ơi anh có tin cửa phòng cách âm đang đóng kín, mà bên ngoài nghe được tiếng kêu cứu không?

Sau một lúc suy nghĩ Minh Huy mới trả lời vợ:

- Làm sao nghe được, chỉ trừ khi ở cùng một phòng.

Bách Tùng đang đứng cạnh Minh Huy trong bếp nấu ăn, nghe thấy mùi không ổn nên anh vội vàng " phóng hỏa đốt nhà" vợ chồng Tường Vy, để đánh lạc hướng:

- Vy à, em bớt quan tâm vợ anh lại đi, em lo mà giữ chồng em kia kìa,dạo này anh thấy cậu ấy có nhiều oanh oanh, yến yến đang bay quanh, lấy chồng đào hoa khổ lắm, chỉ có anh là ngoan ngoãn chỉ có duy nhất một vợ à.

Quỳnh Anh liền liếc xéo Bách Tùng, Minh Huy chưa kịp phản ứng thì Tường Vy cười như không cười nói:

- Chồng em đẹp trai, có tiền thì bị trà xanh dòm ngó cũng bị bình thường thôi, vài ngày em sẽ xử lý, chồng ơi có đồ ăn chưa vợ đói rồi.

- Uhm tới liền, trưa nay ăn lẩu hải sản nghe vợ.

Minh Huy, Bách Tùng đang bưng một nồi lẩu hoành tráng ra, hải sản đủ các loại: Tôm hùm, cua, ốc, mực,.....

Tường Vy liền gấp một con tôm hùm đưa cho Quỳnh Anh:

- Tối qua hai người tập thể dục nhiều chắc mệt nên ăn nhiều vào tẩm bổ, ráng phấn đấu tạo em bé nhanh nhanh để sau này còn làm Sui gia với nhà mình, chị Sui hén

Quỳnh Anh bị nói trúng tim đen nên thẹn quá hóa giận:

- Mình đã nói rồi không phải như cậu nghĩ đâu Vy.

- OK mình hiểu rồi, mình đâu có nghĩ gì đâu mình chỉ đang nói sự thật thôi, sau này có ăn vụn nhớ chùi sạch mép nha

Tường Vy vừa nói vừa chỉ vào cổ của Quỳnh Anh những nơi có dấu ám muội. Bách Tùng nhìn Quỳnh Anh rồi khoe khoan:

- Ai nói với em là bọn anh ăn vụn hả? Anh đây là ăn công khai nha anh với Quỳnh Anh đăng ký kết hôn được hai ngày rồi.

- Thành thật như anh Tùng vậy tốt không, toàn người nhà cần gì phải giấu chứ, em sẽ cố tạo không gian riêng cho hai người bồi dưỡng tình cảm nha. Ủa nhẫn cưới của anh Tùng đâu, sau chỉ có Quỳnh Anh đeo vậy?

- Có ai mua cho đâu mà đeo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.