Bảo Mẫu À, Mình Yêu Nhau Nhé!

Chương 25: Hồng Nhung




Tường Vy từ nhỏ đã được mẹ dạy ngồi thiền, vào một ngày đẹp trời, cô cũng không nhớ rỡ là ngày nào, chắc sự trùng hợp nào đó khiến cho bảy luân xa trên người Tường Vy được khai mở để đón nhận một nguồn năng lượng rất lớn từ vũ trụ vào trong người, bắt đầu từ đó cô cũng có khả năng xuất hồn ra ngoài khi nào cô muốn.

Sau khi tìm hiểu xong các thông tin cần thiết Tường Vy đã trở lại và nhập vào thân xác của mình vươn vai nhìn xung quanh, lúc này là trời còn rất tối, gió biển thổi vào nên mọi người đều ngồi sát gần nhau cho ấm, tuy không nhét khăn vào miệng nhưng ai cũng không dám nói với nhau lời gì vì sợ bị bọn cướp đánh.

Tường Vy lấy tay chạm nhẹ vào một chiếc khuyên tai đang đeo bên trái để bật định vị, sau đó chạm vào khuyên tay bên phải để ghi âm một đoạn thoại ghi lại kế hoạch bỏ trốn của mình rồi cô liền gửi cho Quỳnh Anh yêu cầu trợ giúp.

Đôi khuyên tai này chỉ được chế tạo ra hai đôi do mẹ ruột cô tự tay làm ra, một đôi là của Tường Vy, đôi còn lại của Quỳnh Anh.

Vừa nhận được thông tin của Tường Vy, Quỳnh Anh liền gọi điện thông báo cho Minh Huy và Bách Tùng, cả ba đã phải cho xe chạy thật nhanh với tốc độ cao, chạy xuyên suốt một đêm, khi trời vừa hừng đông xe cũng đã dừng lại một khu đất ở hoang vu nằm trên một thung lủng, có một cánh cổng bằng sắt cao hơn ba mét, vô cùng kiên cố, Quỳnh Anh liền ấn mã số để mở cổng, khi vừa xuống xe cô đã đưa Bách Tùng một chiếc ba lô.

Khi cổng được mở ra liền thấy một căn nhà bị cháy rụi đã bị bỏ hoang rất nhiều năm, khi nhìn kỹ sẽ thấy những vết tích này không phải là một căn nhà nhỏ mà nó giống một tòa dinh thự rất to, Minh Huy từ khi bước vào đây anh luôn có cảm giác rất quen thuộc, có một số đoạn ký ức lại ùa về tuy mơ hồ, không rõ nhưng anh biết đó là điều quan trọng mà anh đã lãng quên, tình huống bây giờ anh phải tập trung làm theo hướng dẫn trong đoạn ghi âm của Tường Vy, những chuyện khác sau này tìm hiểu sau cũng chưa muộn. Lúc này Quỳnh Anh la to lên:

- Hai anh lại đây mau lên, em đã tìm thấy con sư tử rồi.

Minh Huy, Bách Tùng vừa bước lại đã thấy rất nhiều tượng đá hình sư tử, sắp thành hai hàng dọc vô cùng ngay ngắn, theo một quy luật nào đó, con nào nhìn cũng giống nhau như đúc, Quỳnh Anh đã chỉ vào con sư tử đá thứ hai đếm qua nhìn kỹ đây cũng là con sư tử duy có bộ móng vuốt màu đen và nói:

- Xoay sư tử về bên phải ba vòng, sau đó ấn vào mắt trái của con sư tử.

Hai chàng trai sau cũng vội làm theo, mặt đất giữa hai hàng sư tử từ từ rung chuyển nứt ra một tạo thành một con đường có rất nhiều bậc thang được hiện ra rất rõ.

Quỳnh Anh lấy từ trong ba lô của Bách Tùng đang đeo ra ba chiếc đèn pin đội đầu. Cả ba cùng nhau bước vào trong, Minh Huy đi trước đến Quỳnh Anh cuối cùng là Bách Tùng, khi đi được vài bước thì mặt đất đã khép lại. Cả ba cùng nhau đi được một lúc khá lâu thì thấy.....

Trên con tàu chở Tường Vy lúc này, bọn bắt cóc cho mọi người không còn ngậm khăn nhưng tay chân đã bị trói chặt.

Tường Vy nhìn sang cô bé khoảng mười bốn tuổi, có đôi mắt đen to tròn, khuôn mặt trái xoan bầu bĩnh đang ngồi bên cạnh:

- Chị tên Tường Vy, em tên gì? Làm sao em bị bắt vậy?

- Em tên Hồng Nhung, em đang đi chơi với mẹ ở công viên thì bị đánh thuốc mê tỉnh lại em đã thấy mình ở đây rồi.

Sau khi nghe được tên cô bé, trong đầu Tường Vy liền xuất hiện hình ảnh cô em gái cùng cha khác mẹ của mình, cũng có cái tên giống vậy, hình như cũng khá lâu cô vẫn chưa gặp con bé.

Đang chìm vào suy nghĩ thì giọng của Hồng Nhung lại vang lên:

- Tại sao vào đây em thấy chị ngủ suốt, ít thấy chị ăn uống gì chị không đói à?

- Chị ăn ít thì em càng mừng mới đúng chứ? Chẳng phải phần của chị đều do em ăn à?

Hai chị em cứ luyên thuyên nho nhỏ cùng nhau, có một số cô gái khác thì vẫn đang khóc lóc. Cánh cửa được mở ra hai người đàn ông mang thức ăn bước vào, một tên cao to chỉ thẳng mặt bọn con gái trong phòng:

- Khóc với chả lóc, ông đây đang rất mệt, đứa nào lộn xộn ta đem quăng xuống biển hết.

Tên còn lại đứng bên cạnh bỏ, thức ăn xuống bàn rồi bè theo:

- Tụi bây ngoan ngoãn ăn lẹ lên, không thì tao...

Hắn chưa kịp nói hết câu thì gã đàn ông đầu tiên đã lên giọng:

- Ý! Cô em hôm nay đã chịu thức dậy rồi à? Nhịn đói cũng giỏi lắm năm ngày chưa ăn nhìn vẫn ổn đấy chứ.

Cả phòng ai cũng quay sang hướng Tường Vy, trong căn phòng này ai mà không biết từ lúc bị bắt vào đây cô toàn ngủ và ngủ thôi.

Tường Vy luôn ngồi ở một góc khuất nhất, nhưng ở trong căn phòng này cô luôn nổi bật bởi làn da trắng hồng mịn màng, không tì vết, cô mặc chiếc váy voan cao cấp được dệt riêng, màu đen dài đến tận gót chân, tuy thiết kế vô cùng đơn giản nhưng tôn lên vẻ đẹp cao sang, cô nhẹ nhàng cất giọng nói:

- Ở đây ngoài việc ngủ là có ý nghĩa nhất thì cũng không có việc gì làm, không lẽ ngồi khóc lóc van xin, nài nỉ mấy anh thả tôi ra à? Ý nghĩ đó đối với tôi nó quá điên rồ.

Hai gã đang ông nghe cô nói mà quay sang nhìn nhau, một gã nhìn cô hiện lên ánh mắt đầy dục vọng, cất tiếng nói đầy mỉa mai:

- Cô em này khẩu khí cũng không nhỏ, có muốn hai anh đây giúp em... sung sướng

- Nói thì ai cũng nói được nhưng sợ cây " súng nước " của hai anh làm không được ấy chứ?

Trên đời cái gì có thể nhịn nhưng nói đến nơi đó mà không làm được thì quá là nhục, một trong hai gã đàn ông đã trừng mắt nhìn Tường Vy, rồi bước đến gần lôi cô bước ra đứng giữa phòng trong tiếng la hét hoảng sợ của các cô gái khác, hắn xô cô nằm ngã sóng soài trên đất, hắn bước đến ngồi trước mặt, tay nâng cằm Tường Vy rồi lên giọng quát:

- Mày nên nhớ kỹ đối với tụi tao mày chỉ là một món hàng.

Tường Vy dùng lưỡi liếm trên đôi môi mình, dùng ánh mắt đầy mê hoặc cười nói:

- Ha ha ha tôi nói hai anh là loại đàn ông bất lực đâu có sai, nếu hai anh muốn không bị nói như vậy thì lại đây mà chứng minh cho mọi người ở trong căn phòng này thấy đi, có giỏi lại làm cho tôi sung sướng đi ha ha ha

Hai gã đàn ông giờ đã đỏ mặt, tía tai vì giận từ nãy giờ chúng chỉ nói chuyện hăm dọa, cố gắng kiềm chế không muốn ra tay quá mạnh vì chúng biết phải bảo dưỡng những món " hàng " này thật tốt nếu chỉ một vết trầy xước thì hậu quả bị ông trùm xử rất khủng khiếp, nhưng đến lúc này không thể kìm nén được hắn đã đè cô xuống dưới thân mình, tên còn lại rất lịch sự đứng lên chuẩn bị bước ra cửa không quên để lại một câu nói:

- Lão nhị sau khi anh chơi xong, là đến lượt bọn em đó

Nói xong hắn bước đi được vài bước, Tường Vy nhẹ nhàng đưa tay lên ôm lấy lưng người đàn ông trên thân mình, rồi nhìn người đàn ông chuẩn bị bước đi lên tiếng:

- Anh ra ngoài làm gì vội, sau không ở đây chơi cùng mọi người, chẳng phải càng đông càng vui à?

Lúc này cô bé Hồng Nhung e thẹn, má ửng hồng cũng lên tiếng:

- Chị ấy thì có chú kia rồi, chú thì đến chơi với cháu đi, ở đây còn khá nhiều các chị xinh đẹp khác cũng đang cần chú chăm sóc.

Tường Vy đang chăm sóc người kia rất tận tâm, tay không ngừng vuốt ve lưng người đàn ông kia, không biết cách gì giờ cô đang ngồi trên thân gã đàn ông kia tay đang chậm chạp mở từng cúc áo cho gã ta.

- Tiểu yêu tinh, em thật là....

Những cô gái còn lại trong phòng mặt ai cũng đỏ ửng thẹn thùng, có người còn kề tại nhau nói:

- Con gái gì mà... đúng là gia đình không giáo dục, tôi mà bị.... thà chết còn hơn phải ỏng ẹo trên người đàn ông như cô ta.

- Đúng là phụ nữ lăng loàng, trắc nết.

.........

Người đàn ông kia giờ không thể bước ra ngoài vì dục vọng kiềm nén bao ngày đã dâng cao, hắn nhanh bước ra khóa chặt cửa vừa quay vào trong thì đã thấy Hồng Nhung đứng cạnh

- Chú cởi trói giúp con đi.... rồi thì....

Vừa cởi trói xong Hồng Nhung đã sà vào lòng ôm chầm lấy hắn thì bước được vài bước thì..

Những âm thanh ám muội phát ra rất nhịp nhàng khiến người nghe phải đỏ mặt tía tai, những tiếng rên rỉ của người đàn ông đang...

Bên ngoài những người đứng gần nghe âm thanh này chỉ lắc đầu, có người cười ha hả nói:

- Lão Nhị đúng là gan to hơn trời dám động tay, động chân đến " hàng " luôn, dù gì tí tụi mình cũng được hưởng lợi chung, nên ông đây rất thích, Lão Nhị làm xong là tới tụi mình he he nghĩ thôi mà đã rạo rực.

- Uhm giờ thì nên nghĩ khi đến lượt mình nên làm tư thế gì cho nó......

Bên ngoài mọi người tha hồ suy nghĩ để trí tưởng tượng bay cao và bay xa còn trong phòng, sau khi cánh cửa đã đóng lại thì cảnh hoàn toàn khác.

Một người đàn ông đang cởi trần, bị trói treo lơ lửng trên không trung, được một số cô em xinh đẹp đang được ra sức luyện tập quyền cước mèo cào của mình, lúc này nhìn hắn không khác gì bao cát.

Còn tên còn lại thì đang nằm trên sàn số phận cũng không khá hơn là bao nhiêu, hai tay, hai chân đã bị trói kéo căng ra theo bốn hướng như đang muốn xé tứ chi hắn ra.

- Á á... Anh... từ từ thôi.... em sẽ giúp anh sung sướng.

- Chậm lại.... chậm lại... đau lắm... hic.. hic

Nói xong ả ta lại nắm thắt lưng hắn rút dây nịt ra quất liên tục vào người hắn ta, Hồng Nhung bực bội nói:

- Lúc nãy ai bảo chị Vy lăng loàng trắc nết, giờ thì từ nào thô tục gì cũng nói được, đánh người ta thở không nổi mà bả kêu người ta chậm lại....

- Giờ chị mới hiểu rỏ câu " vừa ăn cướp vừa la làng " là như thế nào, đánh người mà miệng cứ la oai oái như đang bị...... chị thấy đánh người tay cũng bị đau.... đau lắm đó, nhưng chị rất khoái ha ha

Tường Vy và Hồng Nhung ngồi trên bàn chắn ở cửa ra vào, chân gác vào nhau đầy uy nghi, mắt nhìn xe phim võ thuật 6D giữa mười tám cô gái và hai chàng trai, miệng đang cắn hạt dưa gần hết phun vỏ phì phèo khắp không trung.

Lâu lâu lại kề đầu vào nhau bình luận " phim " đang chiếu, rồi nhại giọng rên rỉ của mấy cô nàng ở đây rồi cười ha hả, tuy Tường Vy và Hồng Nhung mới quen nhưng lại hợp nhau đến bất ngờ, kế hoạch này cũng do cô và Hồng Nhung lên kế hoạch.

Tường Vy đang dùng cách kéo dài thời gian để bọn người của Quỳnh Anh đến trợ giúp, vì trên con tàu này có quá nhiều người đàn ông có thân thủ quá tốt, nhưng đánh trực diện thì " Lành ít dữ nhiều ".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.