Bảo Mẫu À Mình Yêu Nhau Nhé!

Chương 63: 63: Nghề Tay Trái Của Minh Huy




Hôn một lúc, chút lý trí của cô chợt trở lại, hai má ửng hồng vì xấu hổ, theo bản năng đẩy mạnh anh ra.

Linda liếc xéo mình tên tổng Tài xấu tính trước mặt

- Anh bị điên hả? Đây là công ty đấy

- Đây là công ty của tôi, tôi sẽ cho người xóa xóa camera ngày hôm nay nhất định sẽ không có ai thấy được.

Hai từ " của tôi " được anh nhấn mạnh như muốn ám chỉ nơi này là lãnh địa của anh ta, cô đã sa vào hang sói rồi.

Đôi mắt anh như cơn sóng cả mãnh liệt của vùng biển bao la không bờ bến, sâu thẳm là lắng đọng trên người cô, anh lùi lại mấy bước rồi sau lưng rời khỏi.

Một lúc sau Linda bước vào phòng họp, ngồi xuống trên chiếc ghế còn trống, không hề phát hiện ra có một đôi mắt chim ưng âm trầm mang ý cười nhàn nhạt, chú ý cô từ lúc bước vào đến giờ.

Trên màn hình lớn là bản thiết kế trang sức cưới xa xỉ dành cho giới thượng lưu.

Suốt cuộc họp, Linda không thể tập trung được, đầu óc cô cứ quanh quẩn toàn là hình ảnh của tên tổng giám đốc kia.

Cô cảm nhận mùi hương nam tính của hắn vẫn còn phảng phất trong miệng mình, cảm rất quen thuộc, vô cùng thân thiết.

Người đàn ông khí thế bứt người, đang ngồi trên chiếc ghế tổng giám đốc, chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra sự mơ màng trong trí óc cô lúc này.

Đôi mắt mang ý cười nhàn nhạt cất giọng:

- Nghe nói bộ sưu tập trang sức " Lời Thì Thầm Của Biển " đang làm mưa làm gió trong giới thượng lưu trong thời gian gần đây là của nhà thiết kế Linda đúng không?

- ......

- Chị Linda

Uyển Nhi ngồi bên cạnh khẽ nếu tay người chị của mình đang mơ màng, kéo cô về thực tại.

Từ bước bước vào phòng họp đến giờ cô cứ như người mất hồn vậy.

Hôm nay, trong phòng họp các quản lý cấp cao đều phát hiện ra tổng giám đốc của họ tâm tình có vẻ phấn chấn hơn thường ngày, không còn lạnh lùng, uy nghiêm như trước.

Ngay cả lúc phía đối tác thuyết trình mẫu trang sức mới, khóe môi anh vẫn phản phất chút dịu dàng, ôn hòa.

Bọn họ thầm suy đoán trong đầu không biết đây là bình yên trước dông bão hay có chuyện gì lớn sắp xảy ra khiến ông sếp khó đăm đăm bỗng trở nên vui vẻ hiếm thấy.

Mãi đến khi cuộc họp kết thúc, mọi người nối đuôi nhau rời khỏi phòng họp, Linda thu dọn mấy tập tài liệu trước mặt, rồi đứng dậy, cô lấy tay gõ gõ lên trán vài cái kéo lý trí trở về

Linda ơi là Linda!

Hôm nay đầu óc mày có sợi dây nào nối nhầm chỗ, mà cứ toàn ẩn hiện hình ảnh của anh ta vậy chứ.

Phòng hợp phút chốc trở về trạng thái tĩnh lặng, mọi người đã ra ngoài hết.

Bỗng một bóng đen cao ngất che khuất tầm mắt cô.

- Chờ chút

- Chuyện gì nữa đây? Anh vẫn chưa chịu buông tha cho tôi sao?

Trong đầu cảm thấy mình quá sai lầm khi xin tham gia vào lần hợp tác này, hiện tại Linda thật sự không muốn day dưa gì với người đàn ông này nữa, chi bằng hôm nay giải quyết dứt điểm tại đây, tránh để hậu quả sau này.

Không chờ Minh Huy trả lời cô đã vội lên tiếng:

- Tôi xin lỗi....!vì đã đến công ty anh làm loạn nhưng tại vì một người như hắn ta rất xứng đáng bị như vậy, cũng xin lỗi anh vì lần trước đã mạo phạm nhưng lúc đó tôi thật sự không biết anh là tổng giám đốc của tập đoàn Vương Gia.

Minh Huy đang suy nghĩ " cô vợ ngốc này đúng là tính tình không thay đổi, luôn luôn bướng bỉnh, chỉ có xin lỗi thôi cũng phải cao giọng thanh minh là mình đúng.

"

- Ừm, tôi đúng là tổng giám đốc của tập đoàn Vương Gia, đó là công việc duy nhất của tôi.

Ngoài công việc này ra, tôi không làm thêm bất cứ công việc gì cả, nếu trong tương lai tôi có thể làm thêm công việc là chồng của cô thì tôi cũng sẵn lòng.

- Hả? Tôi không hiểu anh muốn nói gì, cảm phiền anh xê qua chỗ khác tránh đường cho tôi

Linda mất hẳn sự kiểm soát nội dung của câu chuyện, anh ta có làm nên việc gì không thì kệ anh ta chứ? Không liên quan gì đến cô.

Nhìn thấu sự ngây ngốc hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp sắc sảo, Minh Huy cầm tay cô lên đặt vào đó hai tờ tiền màu xanh lần trước, kèm thêm ba tấm vàng lá.

Đây là ý gì? Anh đang muốn thanh minh với cô rằng anh không phải hạng đàn ông đó, thế là được rồi, còn cần gì thêm mấy tấm vàng lá, ý anh muốn xem cô giống như vậy sao?

Quá đáng!

Thật là quá đáng mà!

Cô trả lời bằng giọng nhẹ nhàng đầy mỉa mai, giễu cợt và rất lạnh lùng:

- Vậy mà tôi cứ tưởng để có được kỹ thuật hôn điêu luyện như vậy Vương tổng phải ra ngoài luyện tập nhiều lắm chứ, hóa ra là bản năng sẵn có à?

Đôi bàn tay thon dài đặt ba miếng vàng lá xuống mặt bàn, không mạnh không nhẹ.

Mạnh đủ để đối phương nhận ra cơn giận trong người cô nhưng cũng đủ nhẹ để bộc lộ sự xã giao lịch sự.

...******************...

Quán bar Whisky

Linda bước vào quán bar trong chiếc áo quây croptop nhung lụa, màu đen, ôm sát người, áo chỉ dài vừa qua chân ngực, để nổi bật lên bờ vai gầy cùng chiếc cổ thiên nga trắng ngần, khoe luôn cả vòng eo con kiến được điểm xuyến một viên kim cương đính ngay rốn.

Phía dưới là mặc chiếc váy xòe dài khoảng hai mươi lăm xăng ti mét để lộ ra đôi chân dài, thon mảnh đầy kiêu hãnh, khiến bao giá đàn ông trong quán lúc này phải nuốt nước miếng ừng ực, lòng nhen lên những đốm lửa dục vọng.

Linda sải bước đầy tự tin bước về phía khu VIP với những căn phòng riêng biệt, khi cánh cửa phòng mở ra, bên trong tiếng nhạc cùng tiếng hò hét của những cô gái, Uyển Nhi vội kéo cô tới bàn, cầm lên một chút đồ ăn giơ trước mặt Linda, cô cũng vội nói:

- Xin lỗi mọi người! Tôi đến có hơi trễ.

- Xì! Chị đến là tốt rồi, em còn tưởng chị không đến, chị đừng vì công việc mà làm đến bán mạng như vậy, cố quá sẽ thành người quá cố đó

- Ha ha em khéo lo xa, chị đây còn chưa nếm trải hết mỹ vị nhân gian thì làm sao chị chết sớm được.

- Ngày nào ở lại công ty đến khuya.

Ai không biết sẽ nghĩ anh Gia Khang đang ngược đãi cô em họ đấy

Linda im lặng, nhanh chóng hòa vào bữa tiệc sinh nhật sôi nổi, tiệc rượu toàn con gái họ đều là bạn học của Uyển Nhi hoặc họ hàng của gia đình vốn điều là người quen biết nên mọi người khá thoải mái, Linda cũng uống không ít, lâu lắm rồi cô mới có thể tham gia một bữa tiệc vui như vậy.

Vả lại loại rượu hôm nay toàn là rượu nhẹ, căn bản không thể say.

Ở một căn phòng VIP khác.

Không khí bên trong vô cùng náo nhiệt, rất nhiều người chen chút nhau nhảy múa dưới ánh đèn sắc màu rực rỡ trong những bộ trang phục gợi cảm, hở hang.

Vương Minh Huy dáng người cao lớn, khí chất lạnh lùng và thêm phần chết chóc ngồi im trên ghế.

Trên mặt tỏ ra luồng khí rất mạnh mẽ nhìn người đối diện, không cần nghĩ nhiều cũng thấy người này có thân phận thật sự không hề tầm thường.

- Lão Đại, cuối cùng anh cũng đến bọn em chỉ còn chờ một mình anh đến, để bắt đầu buổi tiệc.

- Uhm, nào mời mọi người nâng ly rượu chúc mừng cuộc họp mặt của anh em chúng ta.

- Minh Huy, không ngờ anh cũng chấp nhận đến những nơi này với anh em đấy, bình thường gọi điện thì chối đây đẩy, sao hôm nay rảnh rỗi mà đến đây vậy?

Một người đang ngồi phía đối diện, ghế vắt chéo chân qua một bên khí chất chết chóc không kém Minh Huy kia, trên người đeo khá nhiều vòng vàng có giá trị, thân hình cơ bắp cuồn cuộn, khuôn mặt khá đẹp nhưng điểm nhấn là một vết sẹo lớn ở mu bàn tay chứng tỏ người này cũng rất máu mặt trong giới giang hồ, người bạn này không quên cầm ly rượu vang đỏ trên tay lắc lắc vài cái rồi uống.

Vương Minh Huy nhếch môi cười nhẹ nói:

- Hay bây giờ tôi đi về, Phi Phàm ở lại nhé

Người kia đặt vội ly rượu vang đỏ xuống bàn, không ai khác người mà Vương Minh Huy nhắc đến Lúc nãy tên là Phi Phàm một người bạn vừa là người anh em thân thiết.

- Ấy, ấy anh đang trêu tôi đấy à? Người gì mà nói đến là đến, nói đi là đi vậy, lâu lắm anh em mình mới có dịp gặp nhau như thế này mà nỡ đi về sao?

Hiếm khi thấy Phi Phàm luống cuống như vậy biểu hiện ra trước mặt, mấy tên đàn em đi theo còn lại cười không nhặt được miệng khiến Phi Phàm đen mặt, còn Vương Minh Huy vẫn phong thái như ban đầu, không một chút biểu cảm nào, ngồi nghiêm ở ghế.

Những người ngồi trong căn phòng này đều là các anh em trong Hắc Long Bang, tất cả mọi người nhìn Vương Minh Huy với ánh mắt kính nể, không cần đoán cũng biết anh là người có vai vế lớn nhất trong đây, mấy tên đàn em cũng ngậm miệng đang cười, lúc nãy khi anh vừa đánh mắt nhìn qua

- Thôi căng thẳng làm gì, Minh Huy anh mau ăn uống đi, các anh em cũng mau cầm đũa lên

Câu nói của Phi Phàm rất may đã kịp thời phá tan bầu không khí khó chịu xung quanh.

- Ha ha ha Tôi chỉ đùa một chút thôi, lâu ngày gặp nhau, ai lại bắt bẻ nhau làm gì đúng không các anh bạn

Minh Huy đột nhiên cười lớn, vừa nói vừa vỗ vai Phi Phàm rồi tiếp tục nói:

- Hôm nay anh em chúng ta không say không về

Phi Phàm nói:

- Được rồi, không say không về

Mọi người bắt đầu cùng nhau ăn uống.

Vương Minh Huy ngoài việc ông chủ của tập đoàn Vương Gia thì anh còn là một ông trùm xã hội đen, máu lạnh khét tiếng trong thế giới ngầm.

Cánh cửa của căn phòng bọn họ đang ngồi đột nhiên mở ra, ở ngoài đi vào trong là rất nhiều cô em chân dài bưng bê đồ ăn đi vào, hở hang, ẻo lả thì ra đây làm mấy em đào tơ được Phi Phàm yêu cầu đưa tới.

Sau khi họ đặt đồ ăn lên bàn xong mỗi em chạy lại mỗi tên khiến bọn họ cười tít mắt.

- Thiếu gia, sao giờ anh mới tới với em vậy? Có biết em nhớ anh muốn chết rồi không?

Một em chân dài thân hình nóng bỏng, mặc đồ vô cùng tiết kiệm vải đi lại chỗ Phi Phàm ngồi lên đùi cậu, bộ ngực to lớn của cô ta liên tục cọ xát vào người.

Phi Phàm nắm lấy tay cô em kia mà đáp lời:

- Lần sao anh sẽ bù đắp cho em nha, có được không cưng?

- Hổng chịu đâu, người ta nhớ anh muốn chết

Cô em kia làm nũng trong lòng Phi Phàm, được cậu chọn làm gái hầu rượu thì nhan sắc cũng không phải dạng tầm thường.

- Á

Đột nhiên một tiếng la thất thanh từ một cô em chân dài mới vừa bị Vương Minh Huy đẩy ra khiến ngã xuống đất khi đang chạy lại định ngồi lên đùi Minh Huy, mấy anh em khác nhìn anh.

Phi Phàm nói:

- Anh Huy à, mỡ treo miệng mèo rồi mà anh còn không thích à? Cô em xinh tươi như vậy mà bị anh đối xử thô bạo thế

- Tôi không thích đụng chạm tới mấy loại đàn bà dơ bẩn như vậy, đã qua tay bao nhiêu đàn ông

Minh Huy lấy khăn giấy lau lau chỗ vừa bị cô em khi đụng phải.

Phi Phàm mang ý cười:

- Thì ra anh chỉ dùng mấy Tiểu thư nhà giàu chân dài thôi sao? Haizz đâu có đi dùng mấy loại gái thường như anh em bọn mình, lời đồn quá không sai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.