Bảo Bối Sát Thủ Của Thiếu Gia

Chương 3: Cường bạo




Đang loay hoay, không ngừng hướng cửa phòng trông ngóng đột nhiên vị lão gia nào đó gõ mạnh cây gậy xuống nền gạch phát ra âm thanh thâm thúy:

-Đúng rồi, Lance!

-Vâng! lão gia gọi tôi...?!Vị quản gia đã phục vụ La Sinh Nhược gia tộc hai đời gia chủ không đổi nét bước đến nhận lệnh

-Thông tin xuống, mười ngày sau La Sinh Nhược gia tộc tổ chức tiệc, đánh tiếng là ba phong bì mừng...

-Sao lại là ba phong bì mừng?!Người vợ sống cùng những nữa đời người không khỏi lên tiếng hỏi

-Nhà chúng ta có long phượng sinh cơ mà, đưa cho tiểu bảo bối thêm chút tiền mừng chẳng lẽ họ dám từ chối...À đúng rồi nhớ thông báo với mấy lão bất tử ở tứ hợp viện, không chỉ là ba phong bì mừng thôi đâu,haha La Sinh Nhược gia tộc ba đời rồi mới có long phượng sinh, tặng gì cũng không từ chối hắc hắc! Tiểu bảo bối nhà chúng ta hiện tại vừa thiếu tiền vừa không có thế lực, nên tích góp từ từ...

-Ha...Ha...Khóe miệng mọi người đều nhất lên mà không biết hạ xuống thế nào chỉ có bác Lance cười khan hai tiếng.

”Cũng đúng ha!La Sinh Nhược gia tộc cũng đâu thể coi là thế lực...”

Nếu có người biết ý nghĩ này sẽ không khỏi phun tào: “Đúng là La Sinh Nhược gia tộc không thể coi là một thế lực nhưng đâu có một thế lực nào dám đối đầu với La Sinh Nhược, ngại không sống đủ lâu à muốn cả nhà bị ám sát sống qua ngày à, ai không biết La Sinh Nhược gia tộc không những là gia tộc sát thủ bậc nhất mà còn nổi tiếng “ăn người không nhả xương” cơ chứ, thi hành nhiệm vụ liền tính:phí vũ khí, phí an toàn lao động, phí thi hành nhiệm vụ, phí ăn ở tiêu tốn,...đều có thể khiến người ta nghẹn sôi.”

-Nhớ nói mọi người nếu nhiệm vụ đã nhận rồi thì miễn tính phí, tăng phí nhiệm vụ mới nhận gấp ba đi, bên thuê có hỏi thì cứ nói: La Sinh Nhược gia tộc chuẩn bị tiền mừng tuổi cho tiểu bảo bối a.

-Ha....Ha...Khóe miệng lần nữa không kìm được mà co rút.

Và sau khi tin tức này được truyền ra ngoài thì có một số người cười đến tận mang tai,không khép miệng lại được và cũng có một số người lòng dù oán hận cũng chỉ có thể cắn răng, nuốt nước mắt thầm hét lên hai chữ: cường bạo...

Lúc này bên trong căn phòng, trên chiếc giường màu sữa có hai đứa trẻ mới sinh nằm cạnh nhau...

Đột nhiên, mày đứa trẻ được quấn bởi chiếc khăn màu hồng nhạt khẽ nhăn lại, mí mắt từ từ mở ra...

Trước mắt cô xuất hiện một cô gái khuôn mặt thanh tú khoát trên người bộ đồng phục y tá, đôi mắt to, môi có ý cười nhẹ nhàng...

-Thật ngoan nha.Tiểu bảo bối tỉnh rồi cũng không khóc không nháo nha...

-”Nói tôi sao?””Nha...nha...y...a” Điếng người, vừa rồi theo bản năng cô đưa tay lên định chỉ bản thân thì...”chết tiệt!Cái tay nhỏ xíu này là sao đây còn y y nha nha nữa chứ?!OMG?!Ai đến giải thích rõ cho cô một chút xem nào...”

Có lẽ do cả hai là cặp song sinh nên có cảm ứng với nhau, bên này cô vừa phát ra chút âm thanh, đứa trẻ bên cạnh liền mở mắt ra...

-Cạch!Cộp cộp...

-Trưởng khoa...

-Các cô bế hai bé ra cho người thân đi...

-Vâng...Nói rồi, bước đến bế nhẹ cô và đứa bé bên cạnh lên đi về phía cửa...

Lúc này cô cũng đã biết được việc gì đang diễn ra, cô không những được trùng sinh sống lại mà còn trùng sinh trở thành một đứa trẻ mới sinh ra có gia đình có người thân; không phải như kiếp trước là một đứa trẻ bị bỏ rơi, dù được nhận nuôi được “ yêu thương” vẫn bị mang danh là tiểu tạp chủng không cha không mẹ...

...................

-Ra rồi ra rồi!Vừa ra khỏi căn phòng, âm thanh từ một lão nhân trạc tuổi tứ tuần ngũ tuần không khỏi thu hút sự chú ý của cô, cố nhướng người lên nhìn nhưng với thân thể đứa bé sơ sinh thì có thể vớ trụ được bao lâu...

-Cạch!Tiếng khớp xương cổ vang lên khiên cô điếng người khóe mắt tụ nước, ủy khuất tụ lại chỉ kém không oa lên khóc lớn

-Mau!Đưa tiểu bảo bối cho ta nào...Cô được đưa đến tay lão nhân đó, cảm giác ấm áp thật sự khiến cô mắt không thể dừng vươn nước.Tiếng dỗ dành mang theo cưng chiều vang lên bên tai:-tiểu bảo bối ngoan nhé đừng khóc!tiểu bảo bối khóc gia gia tâm đều đau...thương thương tiểu bảo bối...

-Tiểu bảo bối không đau nữa không đau nữa, bà nội thổi cho cháu nhé...

-Nha nha...nha...

Người gọi là anh trai song sinh của cô được người nam nhân trạc tam tuần bế trên tay cũng hướng cô kêu lên

-Tiểu bảo bối đừng khóc đừng khóc nhé anh Du Hạo sẽ mua thật nhiều quà nhiều đồ cho tiểu bảo bối nè, sẽ dắt tiểu bảo bối đi chơi nè, anh lớn rồi sẽ kím tiền nuôi tiểu bảo bối và bảo vệ tiểu bảo bối thật tốt...

-...khanh khách...không kìm được nụ cười, cũng đã lâu rồi cô không được cười thoải mái đến thế.

Thấy bảo bối của họ cười lên ai nấy cũng đều nén tiếng thở phào...

-Cha!Người đưa tiểu bảo bối cho con bế với, người đã ôm nãy giờ rồi còn gì...Đứa trẻ trong lòng được trao qua tay người bà, người cha dùng ánh mắt hướng về phía con gái bảo bối của mình...

-Nam nhân đỉnh thiên lập địa, ôm cháu không ôm con...Vị lão gia nào đó vì được ôm cháu gái lâu chút mặt cũng dày thêm.

-Sao lúc con ôm A Ngôn người không nói câu này, lúc A Hạo sinh ra con ôm nó người cũng đâu nói câu này...Người cha nào đókhông khỏi căm giận.

-Phì..........!

-................!

Nhận được ánh mắt giết người từ lão gia chủ vị quản gia đáng kính đành kìm nén lại nụ cười nhưng khóe mắt không khỏi run run, môi vẽ một độ cong...

-tiểu bảo bối!từ giờ La Sinh Nhược Du Nguyệt sẽ là tên của con, La Sinh Nhược gia tộc sẽ là nhà của con, con mãi vẫn là tiểu bảo bối của chúng ta...

-Nha...nha...”Nhất định! Nhất định con sẽ thủ hộ tốt gia tộc và bảo vệ tốt mọi người“.......

-Con cũng muốn ôm tiểu bảo bối...

-Con còn nhỏ ôm sẽ làm đau tiểu bảo bối,con đến mà chơi với em trai nhỏ của con đi...

-Hừ...Gia gia thật xấu đúng không, Nguyệt bảo bối?!

-Nói gì đó thằng nhóc, có tin ông cho người đem cháu đi Nam phi làm mồi câu cho cá mập trắng hay không?!

-....Xìiiiii chỉ đi ức hiếp con...!

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---

Cạch!Cửa lần nữa được mở ra, người phụ nữ xinh đẹp trên giường được y tá đẩy ra ngoài, khuôn mặt còn vươn lại sự mệt mỏi nhưng đôi mắt lại sáng lên khi nhìn thấy con mình....

-Hinh nhi!Sao rồi sao rồi?!

-Có khỏe không?!

-Vâng...Con chúng ta...?!

-À!Anh trai tên là Du Ngôn, em gái tên Du Nguyệt?! Nói rồi cha cô bế cô, bà nội bế anh lại sát bên giường...

-Con ngoan...Bàn tay ấy chạm vào cô thật ấm áp, có lẽ đây là tình thương mà kiếp trước cô không hề cảm nhận được...

-...khanh khách...

-Nha nha...

-Hì....

-Xin hỏi có thể đi chưa ạ?!Sản phụ cần nghỉ ngơi.Y tá đợi bên cạnh lên tiếng.

-Được rồi! Đi thôi chúng ta về phòng rồi nói....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.