Bánh Donut

Chương 31




Edit: Rừng nhỏ

Beta: Anh

Tang Uyển Hề giơ dù, tiền gần về nơi Giang Hạo Lam đứng: “Uống sữa đậu nành mau lên, sữa còn ấm đấy.”

Giang Hạo Lam há miệng thở dốc, cậu không biết mình nên nói gì, mãi lâu sau, cậu mới rặn được mấy chữ từ khẽ răng: “Trước kia… Tôi thật lòng xin lỗi.”

Tang Uyển Hề ngẩng đầu, mở to đôi mắt đen nhánh như buổi trời đêm đầy sao, nhìn mái tóc ướt sẫm của cậu, cô chẳng nhịn nổi mà áp tay lên trán cậu: “Cậu sốt à.”

“Nào có.” Bàn tay của Tang Uyển Hề khiến cậu ngượng ngùng, vốn định lùi ra sau, nhưng lại bị cơn mưa tầm tã ngăn cản, cậu  đành đứng sứng ngay tại chỗ, ho khụ khụ.

Tang Uyển Hề nghe thấy Giang Hạo Lam ho khan, cô hoài nghi liếc cậu: “Dầm mưa lâu vậy mà còn không cảm à, cậu uống lẹ đi.”

Giang Hạo Lam sờ mũi, khóe môi hơi nhếch: “Cậu quan tâm tôi sao?”

“Không có, không phải!” Tang Uyển Hề bị chọc trúng tim đen  vội vã phủ nhận, cô chột dạ đảo mắt lung tung, hàng mi dính nước mưa trong suốt như viên pha lê sáng ngời.

Làm sao có thể bỏ bê cậu? Cậu thanh niên cao lớn đứng trước mặt cô đây, anh tuấn đĩnh đạt, là con trai cưng của trời, tuy thi thoảng cậu hơi mất nết, ham chơi xấu nhưng bỏ qua những điểm trên. Cậu giống như áng mặt trời ló dạng lúc ban mai, tỏa sáng mọi lúc mọi nơi.

Một người sẵn tính kiêu ngạo, lại hạ mình tới “xin lỗi”, khiến cô cảm thấy bản thân cô mới là người có lỗi.

Chính cô đã xem cậu là người thế kia, xuyên tạc ý tốt của cậu. Tang Uyển Hề vừa áy náy vừa khổ sở suy ngẫm, nếu loại bỏ ánh mắt nghiêm túc ấy, dùng thái độ thường ngày đối xử với cậu, rõ ràng…. Cậu rất tốt.

Bàn tay mảnh mai bỗng xuất hiện trước mặt cô, trong lòng bàn tay cậu, là cánh hoa sơn chi trăng muốt.

“Tặng cậu.” Giang Hạo Lam cười một cách biếng nhác, cậu khôi phục khí chất lầm lì như xưa, nét cô đơn vương trên mày cậu dần mất hút giữa cơn mưa bụi. Cậu cắm ống hút vào cốc, uống một ngụm, vị sữa êm dịu xen lẫn sự ấm áp lan tỏa từ cổ họng đến dạ dày rồi trải dài toàn bộ cơ thể.

Tang Uyển Hề ngơ ngẩn ngắm cánh hoa sơn chi, nói mát: “Người ta đều tặng một bó hoa, túng đến đâu cũng sẽ tặng một cành. Mà cậu thì đưa tôi mỗi cánh hoa, thành tâm quá nhỉ.” Tuy nói thế, nhưng cô vẫn mân mê cánh hoa mãi không thôi, thừa dịp Giang Hạo Lam uống sữa, cô lanh tay cất vào túi xách đên hông.

Một lát sau, Tang Uyển Hề giương mắt nhìn cậu: “Trời mưa to thật, chúng ta tìm tạm chỗ trú mưa đã.”

Giang Hạo Lam ngoan ngoãn uống sạch ly sữa Tang Uyển Hề nhét vô tay cậu, nghe cô bảo vậy, cậu lập tức gật đầu: “Tôi cầm ô dùm cho.”

Một chiếc ô, hai người che, hạt mưa nặng trĩu đánh chiếc ô kêu phụp phụp, bọn họ chậm rãi tìm chỗ trú, không nói lời nào, vô cùng yên tĩnh, bầu không khí xấu hổ khếch tán từ trong ra ngoài ô.

Đường phổ cổ không dài không ngắn, con phố vắng tanh, hàng quán đua nhau đóng cửa, chỉ còn vẻn vẹn mấy quán cơm, cũng đang chuẩn bị dọn hàng.

Ở siêu thị đầu ngõ, Giang Hạo Lam và Tang Uyển Hề ngồi cạnh nhau trước ô cửa kính.

Tang Uyển Hề mải mê ngắm Giang Hạo Lam lau khô tóc, động tác cậu thô lỗ xoa xoa trên đỉnh đầu một hồi, sau hai phút, cậu cởi khăn ra, quả nhiên tóc cậu biến thành tổ quạ, tóc tai dựng đứng.

Lau xong, cậu bắt gặp ánh mắt đầy táo bạo của Tang Uyển Hề, tay cầm khăn lông khựng lại, ngượng ngùng: “Cậu nhìn chầm chằm người ta thế kia làm người ta xấu hổ chết đi được, tôi biết tôi…”

“….” Tang Uyển Hề cong môi, không tiếc lời nối tiếp: “Tôi biết cậu đẹp trai.”

Ai mà chả yêu cái đẹp, huống chi là một cô gái dễ thương yêu hết thảy cái đẹp trên trái đất như cô, còn là Giang Hạo Lam nữa, è hèm.

Câu tiếp theo cậu định nói bị nghẹn cứng, cậu nhìn chiếc bánh rán lạnh cong vì mưa lớn, đứng dậy bảo cô: “Bánh nguội rồi, đừng ăn, tôi mua cái khác.”

Tang Uyển Hề muốn nói “Không cần” nhưng cái bụng cứ không nghe lời chủ, réo rắt hoài, vì thể cô đứng lên cùng cậu: “Tôi đi chung với cậu.”

Mười lăm phút trôi qua, hai người lại quay về bàn gắn ở cửa sổ, Giang Hạo Lam bưng hai tô mì, Tang Uyển Hề bưng hai ly trà sữa.

Trong khi chờ mì nở, Tang Uyển Hề nhìn chằm chầm hơi nước bốc lên hôi hổi, thì thầm: “Tôi nói nè, sao hoạt động tình nhân mua một tặng một tổ chức lắm thế nhở? Trên đường có, công viên có, ngay cả siêu thị cũng có, chẳng phải là đang thồn cơm chó cho FA à? Chúng ta giống người yêu…” Lời đến bên miệng chợt dừng.

Giang Hạo Lam lẳng lặng lắng nghe cô than vãn, chờ lúc cô bình tĩnh lại, cô mới nói tiếp lời đang dang dở: “Tôi chưa nói gì cả nhé, tôi chỉ muốn mua mì thôi.”

Tang Uyển Hề mở nắp hộp mì, dùng nĩa quấy: “Nhưng mà mua mì gói tặng trà sữa không lỗ sao?”

Giang Hạo Lam đẩy cốc trà sữa hoa anh đào sang phía Tang Uyển Hề, chậm rãi nói: “Là người kinh doanh, quy luật marketing này cậu không hiểu ư? Chẳng phải cậu làm cái hoạt đông cp gì gì đó với tiệm trà sữa đối diện à?”

“Hai cái khác nhau mà.” Tang Uyển Hề nhỏ giọng lẩm bẩm.

Lại một trận im lặng dài ngoằng xuất hiện, điện thoại Tang Uyển Hề đột ngột reo, cô nhìn Giang Hạo Lam mặt không cảm xúc ngồi bên cạnh, nhận điện thoại.

“Alo? Đường Mính, sao đấy?” Sau khi hỏi xong, cô chợt nhớ Đường Mính mới chia tay người yêu hôm qua, sợ cô nghĩ luẩn quẩn làm điên làm rồ, nên cô lo lắng hỏi han, “Cậu vẫn ổn chứ? Nếu khó chịu thì cứ tâm sự vợi mình, đừng suy nghĩ nhiều.”

“Ờm…” Đường Mính dừng một chút, “Thật ra tớ muốn nói……..”

“Nói gì?”

Đường Mính: “Tới làm lành với anh ấy rồi, đêm qua anh ấy tới tìm mình, cầm bó hoa ngỏ lời xin lỗi, tớ vốn mềm lòng nên tha thứ cho anh ấy.”

“…..” Tang Uyển Hề bị dồn cơm chó đầy miệng, im lặng hai giây, “Không có việc gì, mình cúp máy đây, các cậu đi hưởng tuần trăng mật đi.”

Đường Mính: “… Bảo bối, cảm ơn cậu hôm qua rất nhiều, nếu cậu không.. Á, Trương Cường em dặn là khi em nói chuyện điện thoại thì đừng quấy rầy em cơ mà. Ôi, ngứa quá, không!”

“….” Tang Uyển Hề lạnh lùng dập điện thoại.

Giang Hạo Lam nhìn cô: “Bạn cùng phòng?”

Tang Uyển Hề rầu rĩ trả lời: “Ừ, thông báo quay lại, khoe ân ái thôi.”

Ba năm đại học, ba bạn cùng phòng đều có bạn trai, cô không ăn thức ăn cho chó thì an ủi mấy cô bạn cãi nhau với người yêu, khiến cô cũng….

Khóe mắt cô bẽn lẽn liếc Giang Hạo Lam, Giang Hạo Lam vừa hay đáp lời: “Còn chúng ta?”

“Hả?”

Giang Hạo Lam ngoảnh mặt: “Khi nào chúng ta hòa giải?”

Cậu không chờ Tang Uyển Hề trả lời, cậu lập tức nói tiếp: “Vẫn giận tôi?”

Tang Uyển Hề thu hồi nỗi phiền muộn, nhận xét khách quan: “Tôi mà còn giận, thấy cậu đứng ở ngõ tôi đã lập tức quay xe rồi.”

“Cậu sẽ không.” Giang Hạo Lam chắc chắn: “Tôi biết cậu sẽ không.”

Tang Uyển Hề: “Cậu không phải tôi, cậu biết thế quái nào được?”

Giang Hạo Lam: “Tôi biết.”

Vì sao cậu biết? Bởi vì sau khi Tang Uyển Hề đi vào ngõ, cậu cũng theo cô vào, chính mắt cậu thấy Tang Uyển Hề cẩn thận che ô, thấy Tang Uyển Hề sợ giày ướt, mà nhón chân băng mọi nẻo đường. Tuy con ngõ không dài, nhưng cô đi rất chậm, như thể thiên hoang địa lão.

Nhưng.

Nhưng mỗi khi cô gặp những người không có ô, cô sẽ chẳng ngại ngần chi, nhiệt tình giúp đỡ họ vô điều kiện.

Làm sao có thể ghét một cô gái tốt bụng, thiện lương thế chứ.

Trái tim Tang Uyển Hề nhảy dựng, lúc này cô mới sực nhận ra, bọn họ không thể tình cờ gặp nhau ở chỗ đó được, trừ khi….

Lúc lâu sau, cô do dự hỏi: “Cậu vẫn… đợi tôi ư?”

Giang Hạo Lam thấp giọng trả lời: “Ừ, tôi sợ cậu không thấy tôi.”

Buổi chiều cậu tan tầm sớm, quen chân đến tiệm bánh ngọt như thường lệ, nhưng                đi mãi cậu cũng chẳng qua nổi bậc thang vô tiệm cô.

Cậu đứng trước cửa mỏi mắt chờ mong, nhìn cánh cửa kính một hồi, cậu bèn tìm tiệm bánh khác nghỉ chân.

Trời càng về tối, mưa càng nặng hạt, khi nhìn thấy Tang Uyển Hề bung dù ra về, cậu mới yên tâm.

Cậu vốn định gọi Tang Uyển Hề, nhưng miệng lại chẳng nói nên lời, nước mưa tạt ngang người cậu, cái giá lạnh lặng lẽ len lỏi trong tim, cậu dõi theo hình bóng đơn bạc của thiếu nữ, đôi chân bất giác bước theo.

Hạt mưa rơi trên người cậu rất lạnh, cô mải tiến về phía trước không quay đầu lại, ngay tại khoảnh khắc ấy, cậu chỉ mong cơn mưa này đối xử tốt hơn với cô gái nhỏ của cậu một chút.

Mãi đến khi.

Dưới gốc cây sơn chi cuối ngõ.

Cây sơn chi nhuốm sắc trắng tinh khôi, cậu muốn đưa cô một cánh hoa.

Trong lòng dâng lên cảm xúc khỏ tả, cậu không phân rõ đâu là xót xa, đâu là cảm động.

Tang Uyển Hề nhăn mũi: “Trông cậu không đần…. Sao làm ra việc ngốc thế?”

Giang Hạo Lam cười thấp, giọng điệu dịu dàng cười nhạo bản thân: “Người ta bảo rằng tình yêu khiến IQ con người rơi về con số không, giờ tôi cảm nhận được rồi, tôi khờ thật.”

Nhưng tôi vui vẻ chịu đựng. Cậu âm thầm bổ sung, sau đó cậu nâng mắt nhìn Tang Uyển Hề, nghiêm túc nói: “Cậu yên tâm, chuyện tiếp theo hãy để tôi lo, tôi hy vọng cậu, chớ trách tôi.”

Mặt mày cậu đượm vẻ dịu dàng, khóe môi cất chứa ý cười nhàn nhạt, cậu nào còn tâm trí đặt vào chuyện gì khác, toàn bộ thế giới của Giang Hạo Lam chính là Tang Uyển Hề.

Trái tim Tang Uyển Hề như chìm trong mặt trời ấm áp: “Cậu đừng làm thế, tôi đâu trách cậu đâu?”

Chàng trai vốn kiêu căng ngạo mạn, không nên hèn mọn như thế này.

Mạnh mẽ, bá đạo mới phù hợp với tác phong của cậu.

Nhưng đối mặt với người con gái đặt ở đầu quả tim, cậu sẵn sàng vứt bỏ mọi niềm kiêu hãnh, chân thành thảng thốt:

“Cuộc đời anh tựa một mớ bòng bong, dẫu nó không tốt đẹp như thứ em hằng ao ước, nhưng anh vẫn muốn, dẫn em đi ngắm phong cảnh đẹp nhất cuộc đời anh.”

“Em nguyện ý,bước vào thế giới của anh chứ?”

Gần như nói xong câu đấy, hốc mắt Tang Uyển Hề tuôn trào nước mắt, cô vội vã che dấu đôi mắt ửng hồng, trái tim từng chút từng chút được lấp đầy.

Sao có thể khước từ.

Cô mong muốn điều ấy nhiều vô kể.

Ngày cả mơ, cô cũng mơ về nó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.