30.
Rất nhanh, Lâm Dao nghe được tin Kỳ Dĩ Trì sắp đính hôn với tôi.
Đến giờ cô ta vẫn chưa hay gì, vẫn chưa biết gì.
Tuy không phải con đẻ, nhưng dù sao cũng nuôi nấng nhiều năm, ít nhiều gì vẫn có tình cảm.
Chỉ cần cô ta ngoan ngoãn nghe lời, cha Lâm vẫn sẽ cố gắng tìm một mối hôn sự tốt cho cô ta.
Bất kể là vì tình cảm hay vì lợi ích.
Thì phần đời còn lại của Lâm Dao đều sẽ không đến nỗi nào.
Nhưng đó không phải điều tôi muốn thấy, cho nên tôi sai người báo tin này cho cô ta.
Lâm Dao biết chuyện, trước tiên là đi tìm Kỳ Dĩ Trì hỏi cho ra nhẽ.
Từ bé cô ta đã thích người bạn thanh mai trúc mã Kỳ Dĩ Trì này, luôn cho rằng nhất định sẽ cưới anh ta.
Bây giờ, Kỳ Dĩ Trì lại nói với cô ta rằng, những điều này là do mình cô ta tưởng tượng mà thôi.
Lâm Dao đau lòng tuyệt vọng, chạy về nhà ầm ĩ một phen.
Mà lúc này cha Lâm vừa mới qua cơn bạo bệnh, sự nhẫn nại trước giờ cũng hết sạch khi đối diện với những lời chất vấn liên miên của Lâm Dao.
"Mày cho rằng mày có tư cách gì mà lấy Kỳ Dĩ Trì hả?"
Một câu hỏi, khiến Lâm Dao ng.u người luôn.
Cô ta có tư cách gì ấy à?
Cô ta là con gái trong giá thú danh chính ngôn thuận duy nhất của nhà họ Lâm, đây chính là tư cách của cô ta.
Nhưng cô ta không biết rằng, thủ đoạn âm thầm của Lâm Châu đã khiến cha Lâm mất hết tình cảm lẫn lòng tin với cô ta rồi.
Một đứa con gái không máu mủ ruột rà, độ khoan dung với cô ta dĩ nhiên là sẽ giảm xuống nhiều.
Lâm Dao không biết được những chuyện này, chỉ cảm thấy sau có một đêm mà thái độ của người cha và người anh trai từng thương yêu mình vô bờ bến bỗng hóa lạnh lẽo khôn cùng.
Cô ta, không có nhà nữa.
Tuyệt vọng tới cùng cực, Lâm Dao ngồi sụp xuống đất.
Tôi đứng thẳng từ trên cao nhìn xuống, đưa tay bóp cằm cô ta.
"Cảm giác thế nào hả?"
Lần này tôi không nhịn nữa, vung tay tát một phát bay mặt cô ta.
Ngay trước mặt cha Lâm và Lâm Châu.
Cô ta ng.u người luôn, khóc lóc muốn mách cha Lâm.
Nhưng cha Lâm không bênh cô ta như ngày trước nữa.
Chuyện đã ầm ĩ đến mức này rồi, chỉ còn thiếu một bước nữa thôi.
Tôi đã nhắn tin cho Lâm Loan từ sớm.
Nên khi cô ấy và hai tên côn đồ cùng xuất hiện.
Không chỉ có cha Lâm và Lâm Dao há hốc mồm.
Ngay cả Lâm Châu cũng không hiểu rốt cuộc tôi muốn làm cái gì.
Tôi gọi tất cả mọi người lại đây.
Đồng thời phát đoạn video giám sát kia.
"Các anh có cần tôi hỏi lại, là kẻ nào sai các anh ra tay không?"
Hai tên côn đồ thấy tôi lật lọng, hận không thể băm tôi thành ngàn mảnh.
Nhưng dưới tình huống như thế này, tôi giữ video bằng chứng trong tay, mà họ lại đụng đến con gái nhà họ Lâm.
Thế là chỉ đành quỳ xuống khóc lóc, lải nhải hối hận xin tha, sau đó khai ra tên kẻ xúi giục mình.
Lâm Dao.
Biết cha mình có một đứa con gái riêng ở ngoài, sinh lòng oán hận, cho nên mua chuộc hai tên côn đồ để cho Lâm Loan một bài học... Người đó chính là Lâm Dao.
Nếu là trước kia, cho dù chuyện này bị vạch trần, thì cha Lâm cũng sẽ tức giận quá mức.
Một bên là đứa con gái mới nhặt về còn chưa có tình cảm gì, một bên là hòn ngọc quý trên tay bao nhiêu năm nay, vốn dĩ không cần phải so sánh.
Nhưng giờ thì khác.
Đứa con gái như bảo vật ấy lại là hàng giả, còn Lâm Loan bị hãm hại hủy dung cưa chân mới là người mang dòng máu của ông ta.
Bên nào nặng bên nào nhẹ đây?
Cha Lâm vô cùng phẫn nộ, nhất là khi thấy thảm trạng của Lâm Loan thật bây giờ.
Đây là cốt nhục của ông ta.
Lại bị một con tu hú hại đến mức này, đương nhiên là phải dạy dỗ cho ra trò, nếu không thì ông ta còn mặt mũi nào nữa chứ.
Cuối cùng Lâm Dao bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm.
Cha Lâm niệm chút tình cha con sót lại, không đuổi cùng gi.ết tận.
Nhưng đó chưa phải là kết quả tôi muốn.
Cho nên tôi âm thầm tới tìm Lâm Dao lúc này đang ở nhà thuê, bị cha ruột vứt bỏ, một mình ngồi trên giường, hai mắt vô thần.
Dáng vẻ ấy, mới đáng thương làm sao.
"Lúc cô hại chết chị tôi, có nghĩ rằng lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó lọt không?"
Lúc nghe tôi nói câu này, Lâm Dao tựa như bị sét đánh.
Cô ta nhìn tôi, cố gắng nhìn ra một điểm gì đó từ trên khuôn mặt này.
Khuôn mặt này giống chị tôi ba phần, cho nên từ đầu cô ta đã ghét tôi rồi.
Hóa ra là nỗi sợ trong tiềm thức.
Bây giờ người đòi mạng đã tới trước mặt, Lâm Dao sợ quá khóc ré lên.
"Lúc đó, lúc đó tại tôi bất cẩn..."
Ồ, bất cẩn ấy à?
Bất cẩn dẫn chị tôi vào hẻm nhỏ, bất cẩn nghe tiếng chị tôi kêu cứu, vẫn bỏ mặc.
Bất cẩn sai mấy tên ăn mày tới làm nhục chị tôi sau khi chị ấy đã bị sỉ nhục.
Bất cẩn để cả kinh thành biết chị tôi không còn trong sạch.
Nhiều cái "bất cẩn" như vậy gom lại một chỗ, thực sự là "bất cẩn" sao?
Điện thoại di động rung lên.
Tôi đi ra cửa, tay chạm lên nắm đấm cửa.
Tôi mở hé cửa, sau đó nói với cô ta: "Lâm Dao, để đối phó với cô, tôi đã dùng mọi cách để tới thời đại này, cô có cha thương, có anh chiều, còn có Kỳ Dĩ Trì bao dung."
"Nhưng loại người như cô, làm sao xứng đáng có nhiều yêu thương như vậy chứ?"
"Cho nên, cha cô đuổi cô ra khỏi nhà. Kỳ Dĩ Trì không muốn cưới cô nữa. Anh trai thương cô từ nhỏ... Lâm Châu, vẫn luôn âm mưu đ.âm sau lưng cô. Cô nghĩ xem, nếu không vì hắn thì sao cha cô lại không cần cô nữa chứ?"
Tôi vứt tờ giấy kết quả giám định ADN giả cho cô ta, thực ra Lâm Dao đúng là con gái cha Lâm.
Nhưng có Lâm Châu can thiệp, thật cũng biến thành giả thôi.
Tôi lại nói tiếp: "Tôi phí bao công sức, mới khiến cho Lâm Châu tin rằng tôi yêu hắn. Cô xem, hắn ng.u biết mấy!"
Ngay lúc dứt lời, tôi nghe thấy tiếng chân đạp cửa.
Rầm một tiếng.
Lâm Châu xuất hiện sau lưng tôi.
31.
"Em lừa anh?"
Thanh âm của Lâm Châu vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn bình tĩnh hơn cả tôi nữa.
Tôi quay đầu nhìn hắn, đối diện ánh mắt của hắn, rất thản nhiên gật đầu.
"Phải, lừa anh thôi."
Tôi cười điên cuồng tùy ý, đi tới trước mặt hắn, nhẹ nhàng chạm tay vào gò má hắn.
"Không ngờ anh n.gốc như vậy, dễ lừa như vậy."
Vừa nói xong, đột nhiên Lâm Châu xông lên chụp cổ tôi, đè tôi lên tường.
Tôi hít thở khó khăn, nhưng không hề cảm thấy sợ chút nào.
Hắn càng đi.ên, màn tr.ả th.ù của tôi càng thành công.
Chữ tình đúng là thứ khiến người ta đau đớn nhất.
Tôi muốn cả đời này hắn cũng không quên được nỗi đau này.
Yêu đi, càng yêu sẽ càng đau.
Đủ đau, thì th.ù của tôi mới được trả.
"Vì... vì sao?"
Không biết sao, tôi nghe có chút nghẹn ngào trong giọng nói của Lâm Châu, vành mắt hắn cũng đỏ ửng lên.
Vì sao ấy à?
"Còn nhớ bộ phim điện ảnh tôi cho anh xem không? Cô gái mặc áo cưới tự thiêu kia, là chị tôi."
"Xuyên không, rất khó tin đúng không? Nhưng mà có thật, em gái anh xuyên đến thời đại của tôi, hại ch.ết người chị gái thương tôi nhất, anh bảo tôi làm sao không h.ận cho được?"
Lâm Châu tựa hồ rất khó chấp nhận sự thật này, nhưng vẫn tiếp lời tôi.
"Là nó hại người, sao lại tính toán anh?"
Đây lại là một vấn đề khác.
Ban đầu tôi cũng không định tính toán hắn đâu, nhưng rất nhiều th.ủ đoạn h.ại người của Lâm Dao đều do Lâm Châu dạy.
Cho nên chị tôi mới ch.ết đi trong đau đớn như vậy.
Không chỉ như vậy.
"Chuyện Lâm Loan bị hai tên c.ôn đồ kia ép phải nh.ảy lầ.u, thật sự anh không hề dính dáng gì sao?"
Tôi ép hỏi, mà hắn trầm mặc.
Sống chung mấy tháng nay, tôi đã quá hiểu con người Lâm Châu.
Lâm Dao ng.u, còn hắn là xấu xa hết mức.
Đúng là Lâm Dao thuê hai tên côn đồ kia đe dọa Lâm Loan thật, nhưng cô ta chỉ là một đứa n.gu chỉ biết ăn chơi nhảy múa, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến chuyện yêu đương, sao lại biết đường đi tìm côn đồ ở hơi hẻo lánh thế chứ?
Lâm Châu, thật sự không đứng sau xúi giục sao?
Ngày nào đó, trong lúc nói chuyện với Lâm Dao, Lâm Châu lơ đãng tiết lộ gì đó, lại châm thêm vài câu như thật như giả.
Cho nên, Lâm Dao mới làm chuyện như vậy.
Nói chung, cũng chẳng ai tốt lành gì.
Cần gì phải đóng vai người bị h.ại chứ?
Tôi ngẩng đầu nhìn Lâm Châu: "Anh đã nói rồi mà, mỗi người đều phải gánh chịu hậu quả cho việc mình làm."
Lâm Châu có vẻ rất đau đớn, vành mắt đỏ bừng, thậm chí còn có nước mắt rơm rớm.
Tôi nở nụ cười: "Không phải chứ? Tôi chỉ giỡn xí thôi, mà anh động lòng thật đấy à?"
Từng câu từng chữ, tôi đều cắm vào một con da.o s.ắc bén bậc nhất.
Lâm Châu bóp cổ ta, một giọt lệ trượt ra khỏi khóe mắt rơi xuống.
Còn tôi thì đang cười điê.n c.u.ồng, cười hắn là thằng ng.u.
Hắn cứ khóc, tôi cứ cười.
Tất cả chúng tôi đều là người đ.iê.n.
Nhưng tôi không động lòng, nên tôi nhất định sẽ thắng.
"Em thật sự chưa từng yêu anh sao?"
"Tôi... hậ.n anh."
Trong phòng yên lặng như tờ, rất lâu sau mới có âm thanh.
Hắn nói: "Em cmn tàn nhẫn lắm."
32.
Kết quả của ván cờ này.
Là tôi lấy được nửa miếng ngọc cổ của Lâm Dao.
Tôi làm theo phương thức lúc đến, chuẩn bị dẫn cô ta về thời đại của tôi.
Lâm Loan biết mọi kế hoạch của tôi, cũng biết tôi sắp quay về nhà.
Bây giờ cô ấy đã được đón về nhà họ Lâm.
Số cổ phần kia đủ cho cô ấy không phải lo ăn lo mặc đến cuối đời.
Mà tôi cũng thực hiện đúng lời hứa tr.ả t.h.ù thay cô ấy.
"Quyết định rồi hả?"
Cô ấy hỏi tôi như thế.
Tôi nhìn mảnh ngọc trong tay, cười đáp: "Trước giờ tôi chưa từng do dự bao giờ."
"Lâm Châu yêu cô thật lòng đó." Lâm Loan nhìn tôi, ý đồ bắt được một thoáng không đành trong mắt tôi.
Nhưng làm gì có mà bắt chứ?
Nỗi đ.au cắ.t da x.ẻ th.ịt, mối hậ.n gi.ế.t chị.
Lâm Châu kia mang cùng một dòng máu bẩn thỉu thấp hèn như Lâm Dao, làm sao tôi có thể có tình cảm với hắn được cơ chứ?
Tôi dùng chữ "tình" để tr.ả t.h.ù hắn, để hắn trả giá cho những việc mình từng làm.
Bây giờ bụi bặm đã lắng xuống.
Tôi phải về nhà thôi.
Mang theo Lâm Dao đã phải trải qua cảm giác tuyệt vọng cùng cực, bị mọi người vứt bỏ, trở về thời đại của tôi.
33.
Cuối cùng cũng được về nhà.
Lâm Dao hoảng loạn cực độ.
Tôi đưa cô ta tới trước m.ộ chị tôi.
Bắt cô ta q.uỳ xuống dập đầu nhận t.ội với chị tôi.
Mỗi ngày dập đầu đủ ngàn lần, một lần cũng không được thiếu.
Trên bãi đất nơi chị tôi từng tự thiêu, tôi dựng lên một tòa nhà giống hệt.
Lụa đỏ treo bốn phía, áo cưới lộng lẫy treo đầu giường.
Mỗi ngày, Lâm Dao đều phải ở đây.
Thỉnh thoảng, trong đêm khuya vang lên vài tiếng khóc, lẫn trong tiếng đàn cổ.
Một tháng sau.
Lâm Dao phát đ.iê.n thật rồi.
Nha hoàn hỏi tôi nên xử lý cô ta thế nào, tôi đung đưa chiếc quạt tròn, nghiêm túc suy nghĩ một lúc.
"Để cô ta tự mình tới nhận lỗi với chị ấy đi."
34.
Ngày giỗ chị tôi.
Từ sáng sớm tôi đã vào bếp làm bánh ngọt mà sinh tiền chị tôi thích ăn nhất, còn mang cả r.ư.ợ.u do chính tôi ủ, ngồi trước m.ộ chị.
"Chị, em tr.ả t.h.ù cho chị xong rồi."
Trong cơn s.a.y, tựa như ở phía ngược sáng cách tôi không xa.
Tôi thấy chị tôi đang nhìn tôi mỉm cười.
Giống như lúc tôi còn bé, chị dịu dàng gọi tôi.
"Loan Loan, về nhà với chị nào."
Chị tôi, là người con gái tốt nhất trên đời này.