Bạn Trai Cũ Là Tay Đua Có Bệnh

Chương 7




 

Chương 7

 

Từ đó về sau, trong trường học đều biết hoa khôi chuyên ngành nghệ thuật trình diễn thời trang đang theo đuổi thần đua xe Thịnh Kình Việt của trường.

 

Cô vì anh mà mua nước, nhưng anh chưa bao giờ nhận.

 

Cô vì anh mà chiếm chỗ, nhưng anh chưa bao giờ ngồi.

 

Cô vì anh mà đưa cơm, nhưng anh chưa bao giờ ăn.

 

Song có điều nhiệt tình của cô vẫn tăng vọt như cũ, cô muốn được bước vào mắt anh, tiến vào trái tim anh, trong đôi mắt của cô bùng lên ngọn lửa, giống như có thể thiêu cháy tất cả mọi thứ.

 

Vì Thịnh Kình Việt, cô trở thành người mẫu đường đua của đội đua, mỗi lần đều sẽ góp phần cổ vũ khi bọn họ tham gia thi đấu, cô trở thành một người nổi bật xinh đẹp trong đội đua Hưng Đại.

 

Thế nhưng Thịnh Kinh Việt vẫn lạnh lùng với cô.

 

Ngay cả thành viên khác trong đội cũng không nhìn nổi, hỏi vòng vo Thịnh Kình Việt: “Rốt cuộc cậu thích con gái kiểu nào, Vi Vi xinh đẹp như vậy, tính tình lại tốt, đối xử với cậu thật lòng không còn gì để chê, sao cậu không thích cô ấy chứ?”

 

Thịnh Kinh Việt rũ mắt nhìn xuống dưới đất, nhìn bóng của chiếc lá trên mặt đất bị gió thổi đến hơi đong đưa, thế nhưng từ đầu đến cuối lại không thổi bay được hình bóng ấy, trước mắt anh hiện lên bóng dáng cô gái nhanh nhẹn như chú sói nhỏ, mặt mày xinh đẹp, ánh mắt hút hồn người, khi nhìn về phía anh thì sáng lấp lánh, khiến cho người khác động lòng.

 

Anh nhắm mắt, toàn bộ những cảnh tượng đó biến thành máu tươi chảy róc rách, anh nhếch đôi môi nhạt màu, lạnh lùng nói: “Bởi vì cô ấy không phải là mẫu người tôi thích, cô ấy quá… quá năng động, quá đẹp… Tôi thích kiểu con gái yên tĩnh dịu dàng.”

 

Rõ ràng đang nói nguyên nhân không thích Đổng Vi, đội viên nghe lời Thịnh Kình Việt nói lại cảm thấy những lời này giống như đang khen cô.

 

Những tình cảm giấu kín trôi nổi trong không khí bị khoảng cách quét sạch, truyền tới bên tai Đổng Vi chỉ còn lại câu nói: “Cô ấy không phải là mẫu người tôi thích.”

 

Đội viên ném tưởng tượng không thực tế của bản thân ra khỏi đầu, cậu ta cho rằng mình hiểu rõ cách nghĩ của Thịnh Kình Việt bởi cùng là đàn ông với nhau: “Tôi đã hiểu, cậu thích kiểu con gái tóc dài bay bay mặc váy trắng, đúng không?”

 

“Ừ.” Thịnh Kình Việt thuận miệng ừ một tiếng.

 

“Hiểu hiểu.” Đội viên thấp giọng, “Đàn ông mà, kiểu con gái xinh đẹp giống như Đổng Vi chơi đùa một chút thì được, làm bạn gái vẫn phải là người đơn thuần một chút, bằng không lúc nào mình bị cắm sừng cũng không biết.”

 

Mặt mũi Đổng Vi xinh đẹp, mang theo vẻ đẹp kiều diễm và ngỗ ngược, dáng người cao gầy, eo nhỏ chân dài, váy ngắn ôm lấy đôi chân dài không biết trong bóng tối đã hấp dẫn ánh mắt bao nhiêu người.

 

Không ít người cảm thấy cô gái như cô tính ham chơi quá lớn, không thể khống chế được.

 

Vốn dĩ đội viên còn cảm thấy trong đội Thịnh Kình Việt quá lạnh lùng không để ý đến tình cảm con người, hôm nay nói lời này lại khiến cậu ta cảm thấy Thịnh Kình Việt và đám người bọn họ giống nhau, cũng là kiểu đàn ông bình thường.

 

Đội viên không nhịn được mỉm cười với Thịnh Kình Việt nhưng phát hiện Thịnh Kình Việt trước mặt không biểu cảm nhìn cậu ta.

 

Ánh mắt lạnh lẽo kiềm chế, dường như không khí đều đình trệ.

 

Cậu ta từ từ thu lại nụ cười, trên mặt bất tri bất giác mang theo chút hoảng sợ, cậu ta nói sai cái gì sao?

 

Thịnh Kình Việt vừa mới chuẩn bị mở miệng, chợt nghe thấy âm thanh giẫm phải cành cây sau lưng, anh quay lưng nhìn lại thì thấy bóng hình xinh đẹp của thiếu nữ.

 

Bóng dáng cô dường như hoàn toàn trùng khít với bóng dáng cô gái 15 năm trước.

 

Chạy đi, chạy càng xa càng tốt, không nên lại gần anh nữa.

 

Như vậy anh sẽ không tổn thương cô.

 

Ánh mắt Thịnh Kình Việt lộ ra chút nhẹ nhõm, nhưng môi lại mím chặt hơn, sắc môi đã nhạt lại trở nên tái nhợt.

 

Anh cho rằng cô sẽ rời đi, nhưng lúc chiều nhìn thấy cả người Đổng Vi mặc bộ váy dài.

 

Bất kể là cô mặc kiểu dáng gì, chải kiểu tóc gì, đều đẹp như vậy.

 

Đội viên nói chuyện với Thịnh Kình Việt ánh mắt cũng nhìn thẳng, nhưng trong mắt Thịnh Kình Việt lại xẹt qua một tia đau lòng.

 

Nha đầu ngốc.

 

Sau khi Đổng Vi nghe những lời nói đó của Thịnh Kình Việt thì thu bớt toàn bộ vẻ ngoài, mặc bộ váy bảo thủ nhất, lộ ra nụ cười tiêu chuẩn nhất, cô không biết là ảo giác của cô hay là vì cái khác, vậy mà cô lại thật sự cảm thấy thái độ của Thịnh Kình Việt với cô hòa nhã một chút.

 

Anh sẽ ngồi ăn cơm cùng cô, sẽ yên lặng ngăn cản tầm mắt kẻ khác nhìn cô, giống như tất cả đều đang thay đổi.

 

Nhưng anh lại cự tuyệt lời tỏ tình của cô.

 

Đổng Vi không rõ, Thịnh Kình Việt lại dời ánh mắt đi, cũng không giải thích gì.

 

Cô cảm thấy có lẽ anh thật sự sẽ không yêu mình.

 

Đổng Vi muốn từ bỏ, nếu như một khối băng vĩnh viễn sẽ không hòa tan, như vậy còn che nó lại làm gì?

 

Đoạn thời gian đó, thành viên trong đội xe phát hiện Thịnh Kinh Việt luôn lạnh lùng vậy mà cũng sẽ nổi giận, sẽ ở trên đường thi đấu sốt ruột, sẽ sơ suất, hình như anh từ trên thần đàn đi xuống, biến thành một người có đủ thất tình lục dục.

 

Thế nhưng lần đầu tiên câu lạc bộ hợp tác với đội đua bọn họ lại bởi vì biểu hiện lúc trước của Thịnh Kình Việt mà không muốn để anh tham chiến.

 

Người của đội đua tranh luận theo lý do, đây không chỉ là một trận thi đấu, cũng là chuyện của đội đua bọn họ, bọn họ tin tưởng Thịnh Kình Việt, cũng cần câu lạc bộ tin tưởng sắp xếp của bọn họ.

 

Người của câu lạc bộ lại kiên quyết giữ ý kiến.

 

Tất cả mọi người đều cực kỳ mất tinh thần, bao gồm cả Thịnh Kình Việt.

 

Anh biết sinh mệnh của anh sẽ gắn chặt với đua xe cả đời, nhưng anh lại không thể tiếp nhận tâm lý quán đản mà vặn vẹo của chính mình.

 

Bây giờ ngay cả cơ hội thi đấu anh cũng phải mất đi sao?

 

Tại sao không cố gắng kiên trì nhiều thêm?

 

Anh nỉ non trong không khí.

 

Nhưng trước ngày thi đấu một ngày, câu lạc bộ lại đột nhiên mở lời, đồng ý để Thịnh Kình Việt ra sân.

 

Lưu Đăng dây dưa với quản lý kia một ngày, rốt cuộc biết được nguyên nhân là gì.

 

“Quản lý nói có người nhìn trúng thiên phú của anh, quăng cho anh một khoản tiền lớn, yêu cầu anh ra sân.”

 

“Anh đoán xem người đó là ai?”

 

Thịnh Kình Việt nhìn ánh mắt mờ ám của Lưu Đăng há miệng nhưng lại không nói lên lời.

 

Nghìn vạn lần đừng.

 

Nghìn vạn lần đừng là cô.

 

“Là Đổng Vi nữ sĩ!” Lưu Đăng không nhịn được cảm xúc hưng phấn, “Là Đổng Vi đó! Đổng Vi ném một khoản tiền lớn để anh được ra sân, chị ấy thật sự thật sự vô cùng yêu anh.”

 

Thịnh Kình Việt nhắm mặt lại, trong lòng mắng một câu nha đầu ngốc, cô bảo anh làm sao có thể buông tay.

 

Trận thi đấu này anh đã thắng.

 

Thắng được tiền thưởng, cả giới đua xe Hưng Nam cũng có tên của Thịnh Kình Việt.

 

Cuộc tụ họp buổi tối của bọn họ đặc biệt náo nhiệt, ngay cả Thịnh Kình Việt cũng uống vài ly rượu.

 

Đổng Vi nhìn dáng vẻ uống rượu của Thịnh Kình Việt cũng uống mấy ly, mùi rượu nồng nặc, từ đầu lưỡi lượn lờ quanh môi răng, trên mặt cô lộ ra vẻ ngà ngà say một nửa dưới ánh đèn mông lung xinh đẹp đến không thể tưởng tượng nổi.

 

Cô hơi hé mắt quan sát, đột nhiên phát hiện chẳng biết từ lúc nào Thịnh Kình Việt lại cách cô gần như vậy, gần đến mức hô hấp hai người cũng dây dưa quấn quýt lấy nhau.

 

Cô có chút kinh ngạc, ánh mắt nhìn Thịnh Kinh Việt có chút mê ly sau đó lại có chút bất đắc dĩ, lộ ra một nụ cười yếu ớt, chỉ có hai ly đã say, thảo nào cách cô gần như vậy.

 

Giữa lông mày của người đàn ông cau lại, giống như là rất khó chịu, âm thanh có hơi khàn khàn: “Tại sao?”

 

“Tại sao cái gì?” Đổng Vi có chút không hiểu.

 

“Tại sao giúp tôi?” Người sau khi say rượu ánh mắt mang theo chút rời rạc, Đổng Vi nghi ngờ anh có thể không nhìn thấy cô, không khỏi buông lỏng cơ thể dựa vào ghế sofa, lấy tay chống cằm nhìn Thịnh Kình Việt.

 

Thịnh Kình Việt không có được câu trả lời, có chút tức giận, “Tôi biết là em tiêu tiền muốn câu lạc bộ để tôi ra sân.”

 

Đổng Vi gật đầu, quả thực cô đã tiêu tiền, số tiền đó cô tiết kiệm để chuẩn bị mua một căn phòng nhỏ ở gần trường, nhưng cô càng muốn để anh được ra sân tỏa sáng hơn.

 

Sự thật chứng minh số tiền cô tiêu rất đáng giá, anh rất vui vẻ.

 

“Em muốn đạt được gì?” Thịnh Kình Việt cúi đầu hỏi.

 

Từ góc độ của cô có thể nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của đối phương, xem ra anh say không nhẹ.

 

Đổng Vi khẽ lên tiếng, giọng nói dịu dàng: “Em không muốn gì cả.”

 

“Tại sao?”

 

Nghe âm thanh của đối phương mang theo men say, Đổng Vi cảm thấy dường như chính mình cũng say, đôi mắt phượng đảo quanh: “Anh biết hoa tường vi không? Nó chịu lạnh, chịu hạn, chịu đói kém, chỉ cần một chút nước thì có thể nở ra một đóa hoa diễm lệ .”

 

“Thịnh Kình Việt, đối với em mà nói, anh chính là một chút nước kia, mặc dù có thể chỉ là giọt nước đọng lại giữa ngón tay anh, nhưng cũng đủ để em chống đỡ rất nhiều năm.”

 

Lời nói của cô lướt qua tai, người đàn ông ban nãy ánh mắt còn mê ly, lúc này hơi rũ mắt xuống, bên trong có một tia trấn tĩnh.

 

Đôi tay buông xuống bên người của anh nắm chặt, khớp xương rõ ràng trên tay nổi lên gân xanh.

 

Anh muốn buông tha cho cô, nhưng cô như thế này, anh làm sao mà bỏ được.

 

Thế nhưng biết rõ bên nhau sẽ là đau thương… Còn muốn ở bên nhau không?

 

Khi anh ngẩng đầu, ánh mắt hơi lóe lên, giống như mặt nước tĩnh lặng bị cục đá ném vào, mặt nước xao động nổi lên gợn sóng.

 

Cho dù sau khi bình tĩnh lại, ở sâu trong nó cũng vẫn còn sóng ngầm kích động.

 

“Nhưng em giúp tôi, tôi muốn cảm ơn em, em thực sự không muốn cái gì sao?”

 

Ánh mắt Thịnh Kình Việt rõ ràng có sự rời rạc, nhưng Đổng Vi lại cảm thấy chính mình giống như bị bỏng vậy, nhìn kỹ lại, chỉ còn dư ý say ngất ngây.

 

Đây là sự mê hoặc của ma quỷ.

 

Không chỉ mê mặc Thịnh Kình Việt mà còn mê hoặc Đổng Vi.

 

Anh trẻ tuổi nhất, sạch sẽ nhất, cơ thể dũng mãnh nhất, lông mi anh cong vút dịu dàng, gò má anh cương nghị lạnh lùng... Mỗi một thứ của anh đều khiến cô động tâm.

 

“Em có thể làm bạn gái anh không?” Đổng Vi khẽ nói.

 

Cô cảm thấy hổ thẹn khi bản thân nhắm lúc anh say rượu để nói ra lời như vậy, nhưng rồi lại không hối hận.

 

Sự yên lặng của đối phương khiến mặt Đổng Vi dần đỏ lên, trên mặt mang theo nét thanh xuân và ngượng ngùng.

 

Thời gian càng dài, trong lòng Đổng Vi càng lo lắng không yên, cô không đợi Thịnh Kình Việt mở miệng mà vội vàng lên tiếng trước: “Chỉ cần một năm, một năm thôi là đủ rồi.”

 

Cô yêu cầu dùng một năm để thỏa mãn tâm nguyện của bản thân, tâm nguyện trở thành bạn gái anh.

 

Mỗi lần công chúa bị ác long cướp đi đều sẽ gặp được hoàng tử tới cứu mình, mà từ khoảnh khắc kia cô gặp được Thịnh Kình Việt, anh chính là hoàng tử của cô.

 

Trong giấc mộng tối tăm thời thơ ấu, gần như chỉ có anh là sắc màu của cô.

 

Có lẽ thỏa mãn tâm nguyện của cô rồi, cô sẽ không nhớ mãi không quên anh.

 

“Một năm?”

 

Đổng Vi nhìn lông mày Thịnh Kình Việt nhíu lại, hô hấp cả người trong nháy mắt lạnh đi.

 

Chẳng lẽ là vì dài quá?

 

“Nếu một năm dài quá thì sáu tháng cũng được.” Đổng Vi bổ sung.

 

Mà ánh mắt của Thịnh Kình Việt càng lúc càng lạnh, gần như Đổng Vi cũng cho rằng anh đã tỉnh, đối phương lại nhắm mắt lại vào ngay lúc này, cách xa cô, lạnh lùng mở miệng: “Nếu nói là một năm, vậy thì để một năm đi.”

 

Đổng Vi cảm thấy lúc này cô chỉ cần cẩn thận cảm nhận một chút, là có thể nghe ra trong âm thanh của anh có sự không vui.

 

Nhưng cô hoàn toàn bị cảm xúc vui sướng xông đến làm mụ mị đầu óc, thậm chí ngay cả một chút xíu cũng không cảm nhận được, thế cho nên về sau cô nhớ lại, luôn cảm thấy là cô cầm tiền đến uy hiếp Thịnh Kình Việt.

 

Thịnh Kình Việt dựa trên ghế sofa, ở trong bóng tối nhìn về phía Đổng Vi, trong ánh mắt mang theo cảm giác áp bức: “Chỉ một năm thôi?”

 

Hô hấp Đổng Vi hơi đình trệ, không dám nhìn thẳng vào mắt Thịnh Kình Việt, chỉ một năm đã khiến anh như thế, sao cô dám nói thời gian dài hơn chứ, sợ anh hối hận.

 

“Chỉ một năm thôi, có thể chứ?” Giọng nói của thiếu nữ hạ thấp một chút, hàm chứa ý yếu đuối.

 

Sao lại không thể, nếu như có thể anh muốn càng lâu hơn.

 

Thế nhưng… Anh đã đạt được một năm, còn tham vọng thêm cái gì nữa đây?

 

“Được.”

 

Từ ngữ nóng bỏng từ giữa môi răng truyền ra, như là một khế ước trói buộc hai người vào chung với nhau.

 

Thịnh Kình Việt nhắm mắt lần nữa, giống như là đã ngủ vậy, người xung quanh đa số đều đã say mèm, gió đêm thổi tới, Đổng Vi tỉnh lại từ trong vui sướng, dự định đỡ Thịnh Kình Việt về trường học.

 

“Say thành như vậy, cũng không biết ngày mai có thể nhớ rõ lời nói tối nay không.” Đổng Vi nhỏ tiếng nói thầm.

 

Cô nói rất nhỏ, nhưng người đàn ông lại chợt mở mắt ra, giống như là luôn chú ý tới động tĩnh của cô vậy.

 

Đổng Vi hơi sửng sốt, đổ cho năng lực phản ứng nhạy bén của tay đua xe.

 

“Tôi sẽ nhớ rõ em là bạn gái mình.”

 

Trong con ngươi Thịnh Kình Việt giống như là có ngôi sao trên bầu trời, lặng lẽ tỏa sáng, mà cô không chút do dự ngã xuống vùng ngân hà đó.

 

Cô nghĩ ánh mắt của mình nhất định vô cùng nóng bỏng, nếu không Thịnh Kình Việt cũng sẽ không yên lặng nghiêng đầu ra chỗ khác, quay tai về phía cô.

 

Đổng Vi nhìn lỗ tai Thịnh Kình Việt đỏ ửng, lén cười, chẳng qua là nụ cười chỉ xuất hiện một giây, sau đó cứng lại trên mặt Đổng Vi.

 

“Sau khi ở bên nhau, em không được chạm vào tôi.”

 

Lời nói của Thịnh Kình Việt khiến Đổng Vi cảm thấy bản thân giống như lưu manh cưỡng đoạt dân nữ, cô lập tức nói: “Em và anh ở bên nhau, không phải vì muốn chạm vào anh.”

 

Ngoài miệng thì cô nói như vậy, nhưng ánh mắt theo bản năng nhìn trên dưới Thịnh Kình Việt một lượt, đường cong vai đến lưng thanh thoát, áo sơ mi trước ngực bó sát đến hông, ám chỉ lực độ cùng sức hấp dẫn của nam giới.

 

Lúc ý thức được bản thân đang làm gì, trên mặt cô đã đỏ đến không thể đỏ hơn, kết quả ngẩng đầu lên đụng phải ánh mắt chưa kịp thu hồi của Thịnh Kình Việt.

 

Một ánh mắt không ngôn ngữ nào diễn tả được.

 

Rõ ràng là ngoài miệng nói không chạm, nhưng lại không chế được ánh mắt của bản thân.

 

Tận đáy lòng Đổng Vi phỉ nhổ bản thân một tiếng, vội vàng nói: “Nếu như anh không đồng ý, em chắc chắn sẽ không chạm vào anh.”

 

Lời nói này, thật sự là đảo ngược thân phận.

 

Thịnh Kình Việt trầm mặc một lát rồi hơi gật đầu, sau đó đứng lên, cơ thể anh cao lớn vững vàng, gần như không có men say, nhưng Đổng Vi lại cảm thấy nếu như anh không say sao có thể đáp lại kiểu đòi hỏi cố tình gây sự của cô.

 

Lúc đó, Đổng Vi còn không rõ chạm của Thịnh Kình Việt là ý gì.

 

Mãi đến sau này, cô mới hiểu được, anh nói từ chạm là đúng nghĩa mặt chữ chạm.

 

Không thể nắm tay, không thể hôn, không thể ôm.

 

Ánh mắt anh nhìn cô vĩnh viễn lạnh nhạt, vĩnh viễn lý trí.

 

Lại chưa từng chứa đựng yêu thương.

 

Từ ngày đó, vì Đổng Vi quăng toàn bộ số tiền mua phòng ở vào câu lạc bộ, vì cô phải làm part time mới có thể nuôi sống bản thân, có những khi có thể sẽ phải dậy từ rất sớm, để không quấy rầy đến bạn cùng phòng, cô dọn ra ngoài sống cùng Thịnh Kình Việt, chẳng qua chỉ là ở chung một chỗ, giống như là người xa lạ cùng nhau thuê một căn hộ.

 

Mà cô vì Thịnh Kình Việt thích, ném đi chiếc váy ngắn bản thân thích nhất, mua một bộ lại một bộ váy dài.

 

Những chiếc váy dài đó có viền ren xinh đẹp nhất, có ống tay áo ưu nhã nhất, mặc lên người tao nhã mê hoặc lòng người, nhưng mỗi lần mặc chúng lên, Đổng Vi đều cảm thấy chúng là những sợi dây thừng, trói buộc cô thật chặt, đến mức không thở được.

 

Cảm giác đó quá rõ ràng.

 

Đổng Vi há miệng th ở dốc hai cái, từ trong mộng bừng tỉnh.

 

Cô lại nằm mơ, trong mơ tâm tình lên xuống phập phồng, lúc này lại bình tĩnh dị thường.

 

Cô cầm di động lên, nhìn thời gian.

 

Ngày 3 tháng 6.

 

Cách thời gian bọn họ chia tay còn hai tháng.

 

Tác giả có lời muốn nói: Sẽ sớm chia tay đi, chương sau bắt đầu vả mặt nam chính ~ Mọi người nhắn lại nhiều nhiều nha, thấy tin nhắn mọi người để lại là mỗi ngày tôi đều có động lực phấn đấu, moah moahh.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.