Bạn Trai Cũ Là Tay Đua Có Bệnh

Chương 39: Phiên ngoại




Tuy trận đấu kết thúc nhưng vẫn có rất nhiều người xem, giới truyền thông nhìn thấy vị trí thứ hai trong chặng đua đầu tiên của F1 đang ôm ai đó khóc thì nhao nhao quay camera về phía bọn họ.

Nhưng trong mắt Thịnh Kình Việt và Đổng Vi chỉ có đối phương, bọn họ ôm nhau thật chặt, không ai có thể tách bọn họ ra.

Mãi cho đến khi...

"Lần đầu tiên hai người gặp mặt đều ôm nhau lâu như vậy sao?"

Tang Nguyên Dã buồn bực nói.

Rốt cuộc cậu cũng hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, chắc chắn đây là người trước kia đã từng tổn thương chị cậu, bây giờ tới cầu xin chị cậu tha thứ, cậu vừa tức vừa bực, tức vì chị gái dễ dãi, cứ như vậy mà tha cho anh ta, bực vì hai người đã nói yêu lại từ đầu thế mà chỉ mới tự giới thiệu xong, hai người đã ôm nhau rồi.

Nói không chừng nếu cậu không ở trong này, chắc hai người đã hôn nhau rồi.

Tang Nguyên Dã không biết suy nghĩ của cậu sẽ nhanh chóng thành hiện thực.

Đổng Vi còn đang khóc, kết quả lại bị Tang Nguyên Dã làm cho tức cười, thành ra bị nấc cục.

Tuy cô đeo kính râm nhưng Thình Kình Việt biết chắc đôi mắt phía dưới cặp kính kia đã sưng đỏ lên rồi.

Chóp mũi Đổng Vi đỏ hồng, trên mặt vẫn còn dính nước mắt, cả người lắc lư hoài chỉ vì nấc cục khiến tim anh cũng lắc lư theo.

Lúc này, Thịnh Kình Việt có cảm giác mừng như điên vì mất mà lại có được.

Anh ấn Đổng Vi vào ngực để tránh người khác nhận ra, ôm cô đi ra ngoài.

Tang Nguyên Dã còn đang sững sờ, kết quả đã bị một bàn tay của Thịnh Kình Việt kéo đi theo.

"Anh buông ra." Vẻ mặt Tang Nguyên Dã đỏ lên, "Tự tôi đi được."

Đổng Vi níu chặt áo khoác của Thịnh Kình Việt, trước mắt là một màu đen nhưng cô không hề sợ hãi, bởi vì cô biết Thịnh Kình Việt sẽ dẫn cô theo, sẽ bảo vệ cô.

Dường như cô đã bất trị rồi.

Bahrain ở Trung Đông, bên bờ Tây vịnh Ba Tư, có phong cảnh biển đảo hùng vĩ, sóng vỗ cuồn cuộn, bọt nước cùng với hơi nóng trên bờ cát vàng liên tục đánh vào chân người ta.

Có một chiếc xe việt dã dừng bên cạnh bờ cát.

Tang Nguyên Dã nóng vô cùng, ngồi dưới tàng cây, không ngừng lấy tay quạt quạt cho mình nhưng Đổng Vi lại cảm thấy đây là nhiệt độ thích hợp với cô nhất. 

Cô vừa mới chuẩn bị xắn tay áo lên, Thình Kình Việt cúi đầu, đôi tay điều khiển tốc độ trên đường đua đã xắn tay áo giúp cô.

Bởi vì phải huấn luyện trong thời dài nên làn da của anh đã chuyển thành màu lúa mạch, các khớp xương tay hiện lên rất rõ, tuy mảnh mai nhưng sức lực rất mạnh, khi nhìn mặt trên còn thấy được gân xanh nổi lên mờ mờ, lại vô cùng sạch sẽ.

Ngay cả xắn tay áo cũng nhìn vui mắt tới như vậy.

Tang Nguyên Dã ngắm một cách hoàn toàn u mê.

Sau khi Thịnh Kình Việt xắn tay áo cho Đổng Vi xong, lại chìa tay xắn ống quần giúp Đổng Vi, cô vội vàng rụt chân về.

Anh ngẩng đầu nhìn cô với vẻ thắc mắc.

Mặt Đổng Vi hơi đỏ: "Anh không cần làm như vậy, em có thể tự làm được."

Cô nhìn Thịnh Kình Việt, tại sao người này có thể tự nhiên như vậy, như thể mọi việc đều chưa từng xảy ra ấy.

Tang Nguyên Dã ở bên cạnh giậm chân: "Này, không phải nói là mới gặp nhau lần đầu sao? Làm gì có ai mới gặp nhau mà đã thế này... Thân thiết như thế chứ!"

Cậu vẫn là học sinh cấp ba, hoàn toàn là một cậu bé ngây ngô, trước mặt Thịnh Kình Việt, cậu luôn cảm thấy có cảm giác tự ti.

Thịnh Kình Việt gật đầu, dường như cũng hiểu động tác của mình quá đột ngột nên ngẩng đầu nhìn phía Tang Nguyên Dã: "Vậy cậu nói xem, mới gặp nhau thì nên làm thế nào?"

"Đương nhiên là ăn cơm, xem phim, đi dạo phố, sau đó mới dắt tay, ôm rồi mới được hôn môi." Tang Nguyên Dã nói rất nhanh, nói xong thì nhìn Thịnh Kình Việt có vẻ đắc ý, về phương diện này dường như cậu giỏi hơn người đàn ông kia.

Thậm chí ngay cả trình tự hẹn hò cũng không biết.

Đổng Vi kéo Tang Nguyên Dã vào trong ngực, lấy tay bóp tới bóp lui gương mặt của cậu: "Em hiểu rõ quá nhỉ? Nói, hiểu nhiều về hẹn hò như vậy còn bài học thì sao? Có phải yêu sớm rồi không?"

"A a, em không có... Chị, chị buông tay ra đi, đau quá!" Tang Nguyên Dã hô lớn.

Đổng Vi dạy dỗ Tang Nguyên Dã xong rồi ngẩng đầu, lập tức chạm phải một đôi mắt dịu dàng, cơn gió lay động lá cây khiến quang cảnh trở nên mơ hồ, một tia sáng chiếu lên chiếc mũi cao thẳng của anh, xen lẫn sự thâm tình và lưu luyến, anh lẳng lặng nhìn cô, vừa h@m muốn lại vừa kiềm chế.

Cô buông tay ra, Tang Nguyên Dã vẫn giậm chân ở bên cạnh nhưng cô không nghe được câu nào.

Cô bị đôi mắt kia hớp hồn rồi.

"Em đi mua nước uống, hai anh chị có uống không?"

Tang Nguyên Dã ỉu xìu, rốt cuộc cũng đã chạy đi.

Gió biển thổi qua nhè nhẹ, chỉ còn lại hai người bọn họ.

Đổng Vi xoắn ngón tay lại với nhau, nhẹ giọng hỏi: "Tại sao anh có thể như vậy...Có thể làm như mọi việc đều chưa từng xảy ra?"

Thịnh Kình Việt không ngờ Đổng Vi lại hỏi vấn đề này, một lát sau mới nở nụ cười khổ: "Bởi vì... Anh đã từng gặp em rất nhiều lần."

"Trong mỗi giấc mơ, em đều chưa từng rời khỏi anh."

Yết hầu Đổng Vi tựa như có một đàn bươm bướm ngăn chặn, chúng nó bay lượn không ngừng, sư chấn động nhỏ đó truyền từ yết hầu tới sâu trong tim rồi lan ra khắp cơ thể.

Thịnh Kình Việt cúi đầu, anh không nói cho Đổng Vi biết, trong mỗi giấc mơ anh đều đã trải qua nỗi đau khổ khi mất đi cô thêm một lần nữa, mãi cho đến khi anh tìm được cô.

Lòng bàn tay anh khẽ bị chạm vào một cái, ngón tay mềm mại lần mò, định cầm lấy ngón tay anh.

Hàng mi mảnh khảnh của Đổng Vi liên tục run lên, tựa như những con bươm bướm đó đã bay ra và đậu trên lông mi của cô: "Bây giờ không phải ở trong mộng."

Thịnh Kình Việt rụt tay về, ngón tay của Đổng Vi rơi xuống một khoảng không.

Cô kinh ngạc nhìn Thịnh Kình Việt, cằm của anh ghì chặt xuống, nhẫn nại nói: "Chúng ta vẫn chưa hẹn nhau đi ăn, xem phim và dạo phố nữa."

Anh tựa như là trẻ con học bước đi tập tễnh, bời vì sợ ngã sấp xuống trong mỗi một bước đi nên anh hi vọng sẽ không tái phạm sai lầm, ai nói anh nên đi như thế nào thì anh đều đi thử một cách không chùn bước.

Đổng Vi lại gần Thịnh Kình Việt, ngồi trên đùi anh: "Đi ăn cơm, xem phim, dạo phố theo lời thằng bé sau đi, bây giờ em chỉ muốn hôn anh, anh sẽ..."

Lúc Đổng Vi chưa nói xong thì Thịnh Kình Việt đã hôn lên môi của cô trước rồi.

Vừa dịu dàng lại vừa lo sợ.

Đổng Vi mở to mắt nhìn gương mặt gần trong gang tấc, anh đang sợ hãi, anh sợ bây giờ không phải sự thật mà lại trầm luân một lần nữa.

Nhưng bây giờ cô cũng muốn trầm luân.

Không phân biệt được đó là hơi thở hay là sự run rẩy, đôi môi ẩm ướt, ngọn gió nóng rát, tất cả đều rất chân thật.

Nụ hôn nóng bỏng đầy sự dịu dàng mà cũng đầy thân mật, từ mang tai chạy tới toàn thân.

Tang Nguyên Dã ôm ba chai nước chạy về tới đã thấy hai người hôn nhau dưới tàng cây, "bịch" một tiếng, tất cả chai nước đều bị rớt xuống đất.

Trong lòng cậu phẫn nộ, lời trên mạng đúng là không đáng tin, chẳng phải hẹn hò trước mới có thể hôn nhau sao?

Hai người nghe âm thanh chai nước rơi xuống mới buông nhau ra, trên khuôn mặt trắng noãn của cô đã đỏ hồng, sáng rực như quả đào tươi, trong đôi mắt chỉ chứa một mình Thịnh Kình Việt anh.

Sau đó Thịnh Kình Việt ôm chặt Đổng Vi, nói thì thầm: "Anh rất nhớ em."

Đổng Vi nhẹ nhàng chạm vào mái tóc cứng của anh, tóc của anh cứng như vậy nhưng lòng lại mềm mại như thế.

Lúc trở về, cả người Tang Nguyên Dã bực bội tới mức không nói một lời nào, Đổng Vi đi tới gần nói: "Hửm? Em bị sao vậy?"

Tang Nguyên Dã vẫn là một đứa nhóc, vừa bị hỏi như vậy đã lập tức nói huyên thuyên không ngừng: "Hôm nay em mới phát hiện trên mạng đều lừa người ta, thì ra vừa mới quen là có thể hôn môi. Trước đây, em theo đuổi một cô gái, khó trách cô ấy không đồng ý, lời trên mạng không đáng tin chút nào, sau này em mà theo đuổi ai, mới vừa gặp sẽ hôn cô ấy ngay..."

Đổng Vi bật cười một tiếng: "Đừng như thế... Mới gặp lần đầu mà đã hôn, người ta sẽ chửi mình lưu manh."

"Nhưng tại sao hai người có thể?"

"Bởi vì em không biết đó thôi, anh ấy đã theo đuổi chị rất lâu rồi, mà vừa rồi... vừa rồi là do chị giở trò lưu manh." Đổng Vi cười và nhìn về phía Thịnh Kình Việt, thỏa mãn mà nhìn lỗ tai anh đang đỏ lên.

Một tay Thịnh Kình Việt cầm tay lái, một tay cầm tay Đổng Vi, cô cũng nắm ngược lại tay anh, cẩn thận vuốt v e vết sẹo giữa gan bàn tay anh.

Có một số việc, chỉ có chính mình trải qua mới hiểu được sự đau xót đậm sâu trong đó.

Tuy Đổng Vi có giải thích Tang Nguyên Dã nhưng Tang Nguyên Dã vẫn hờn dỗi.

Thịnh Kình Việt nhìn Tang Nguyên Dã trong kính chiếu hậu: "Em tới xem trận đua là vì thích đua xe sao?"

"Đúng vậy." Tang Nguyên Dã trả lời theo bản năng nhưng nghĩ kỹ lại dường như là Đổng Vi chủ ý dẫn cậu qua, thì ra cô đã lập kế hoạch từ sớm.

Vừa nghĩ như vậy, Tang Nguyên Dã lại bực bội, thì ra dẫn cậu đi chơi chỉ là bổ sung thêm vào kế hoạch thôi.

Thình Kình Việt không biết Tang Nguyên Dã suy nghĩ gì, cậu mở miệng nói: "Vậy em muốn đích thân trải nghiệm một lần không?"

"Trải nghiệm cái gì?" Tang Nguyên Dã còn chưa kịp phản ứng, xe lập tức tăng tốc, cậu hét lên một tiếng, sau đó lại cảm thấy mất mặt, lập tức ngậm miệng lại, gương mặt nhỏ nhắn đã tái mét.

Một hồi lâu sau, ngoại trừ muốn nôn ra thì cậu đã từ từ thích ứng với tốc độ này, cậu kìm nén sợ hãi trong lòng mà nói: "Nhưng mà như thế..."

Vừa nói xong, cậu mới phát hiện Thịnh Kình Việt chỉ để một bàn tay trên tay lái, tay còn lại nắm tay Đổng Vi.

Người này dám điều khiển xe ô tô vượt quá tốc độ trên đường lớn xa lạ chỉ bằng một tay, nếu chỉ hơi mất khống chế sẽ dẫn tới hậu quả nghiêm trọng.

"A a a a a a a, em muốn kiện hai người!"

Tiếng thét chói tai của thiếu niên vang khắp quốc lộ. 

Cuối cùng Thịnh Kình Việt lái xe vào sa mạc, dừng ở một gốc cây.

Tang Nguyên Dã lập tức lao xuống, nôn sạch sẽ.

Đổng Vi cười nhạo nói: "Ai mới nói "Thì ra chỉ có thế" vậy? Nhóc con, em còn non lắm."

Tang Nguyên Dã không còn sức nói chuyện, lẳng lặng ngồi dưới tàng cây để mặc cho cô mỉa mai.

Đổng Vi nhìn bốn phía, xung quanh nơi này đều là sa mạc, vài dặm xung quanh không có bất kỳ thực vật gì nhưng lại có một cây đại thụ cô độc đứng sừng sững ở trong này, tựa như một phép màu của cuộc sống.

"Đây là Mục Đậu Thụ, nó đã sống trong sa mạc hơn bốn trăm năm, người dân bản xứ xem nó là "Cây sinh mệnh"."

"Nơi này không có nước, thậm chí không có một ngọn cỏ nhưng nó lại cung cấp sức sống cho nơi này."

Thịnh Kình Việt chạy đến trước mặt Đổng Vi, dắt tay cô đặt trên thân cây.

Sống hơn bốn trăm năm cũng khiến cây này trải qua vô số đau thương, trên vỏ cây mang theo dấu vết thời gian nhưng sinh mệnh của nó vẫn dồi dào như cũ.

Hai người đặt tay cùng một chỗ, cảm nhận sức sống mãnh liệt bên trong thân cây.

Ánh mắt Thịnh Kình Việt chuyển từ cây đại thụ sang Đổng Vi: "Đổng Vi, em chính là "cây sinh mệnh" của đời anh."

"Trái tim anh giống như một vùng sa mạc cằn cỗi nhưng em chỉ đi ngang một chuyến đã đem theo sự sống đến đây."

"Em đi rồi, nơi này lập tức trở nên trống rỗng."

"Trái tim của anh vì em mà đập."

Hằng năm, trên mặt trăng xảy ra hơn một nghìn trận động đất, thế nhưng người địa cầu lại chẳng hề hay biết.

Tựa như cô đứng ở trước mặt Thịnh Kình Việt, anh không biết cô đã động lòng vì anh biết bao nhiêu lần.

Đổng Vi đặt tay Thịnh Kình Việt lên ngực mình, nơi trái tim đang đập mạnh mẽ, khi cảm giác truyền từ gan bàn tay tới cả người, anh nghe cô nói.

"Em cũng vậy."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.