*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
08
Tôi bình tĩnh hỏi Tạ Sùng: "Làm sao anh biết tôi đăng ký vào đoàn này?"
Tạ Sùng giúp tôi thắt dây an toàn rồi cười nói:
"Anh nghe thấy em gọi điện. Cách âm của khách sạn này không tốt, đêm qua em còn ngáy rồi nói mớ nữa…"
Mặt tôi lập tức đỏ bừng.
Tôi không biết Tạ Sùng có lừa tôi không, bởi vì tôi cũng mắc chứng nói mớ khi ngủ.
Khi còn học đại học, cả khu ký túc xá đều háo hức nghe tôi nói mớ. Trước kỳ thi, một người bạn cùng phòng đã ghi âm lại những lời lầm bầm của tôi “Mẹ nó, không thi!”
Tôi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra rồi quay đầu nhìn phong cảnh.
Lịch trình của đoàn là đi cưỡi ngựa vào buổi sáng và đi xem biểu diễn ngựa vào buổi chiều.
Mông Cổ đã bắt đầu vào tháng 9, màu xanh thơ mộng như hình nền Windows. Đồng cỏ rộng lớn nên dường như bầu trời cũng cao hơn nơi khác.
Tôi hít một hơi thật sâu, cảm thấy tâm hồn thanh tịnh, ngay cả nhìn Tạ Sùng bên cạnh cũng không còn thấy ngứa đòn nữa.
Tôi chọn một con ngựa trắng nhỏ để cưỡi, nhưng vẫn còn chút khẩn trương.
Đằng sau, Tạ Sùng dứt khoát nhảy lên ngựa rồi cười với tôi: “Dĩnh Dĩnh, em đừng đẩy bằng mông, dùng chân ấy.”
Khoan đã. Tôi đẩy bằng mông làm gì?
Tôi đảo mắt và phớt lờ anh ta.
Nhưng ngay khi con ngựa vừa chạy, tôi cảm thấy có gì đó không ổn rồi.
Để không lãng phí cơ hội đi du lịch này, tôi đã chọn chuyến cưỡi ngựa dài nhất đến tận 1 tiếng rưỡi.
Mà chân của tôi mới chống giữ 5 phút thì đã bắt đầu tê mỏi.
Tôi ngồi lắc lư trên lưng ngựa, cảm giác như sắp nôn hết đồ ăn sáng nay ra bên ngoài.
Anh trai Mông Cổ phía sau lập tức gọi tôi: "Chụp ảnh, chụp ảnh đi!"
Tôi vội nặn ra một nụ cười: "Được!"
Đằng sau truyền đến tiếng cười nhẹ bất đắc dĩ của Tạ Sùng.
...
Sau khi xuống ngựa, anh trai Mông Cổ đưa ảnh cho tôi và để tôi tự chọn.
Tôi lật giở những bức ảnh trên tay rồi đột nhiên giật mình.
Bức ảnh nào cũng là cảnh tôi cười phớ lớ, trong khi Tạ Sùng luôn ở phía sau quan sát tôi. Nụ cười trên khuôn mặt anh có thể nói là cưng chiều, ánh mắt vẫn luôn luôn dõi theo tôi.
Cả 5 tấm ảnh đều như vậy.
Tôi siết chặt bàn tay đang cầm bức ảnh, không biết tại sao lại nghĩ đến cô gái đang nằm trên giường trong bộ đồ ngủ của tôi.
Anh trai Mông Cổ ở bên cạnh nói: "Cô thích thì có thể giữ lại, 20 một tấm, nếu lồng kính thì 50!"
Tôi đột nhiên mất hứng, tôi chọn ngẫu nhiên một tấm ảnh nhét vào túi rồi quay người rời đi.
…
Lúc nãy cưỡi ngựa tôi không có cảm giác gì, nhưng vừa lên xe, mông tôi chạm vào ghế thì suýt chút nữa nhảy dựng lên vì đau.
Giống như có người vừa dùng Giáng Long Thập Bát Chưởng mà phang thẳng vào mông tôi vậy, huhuhu, mông ơi là mông.
Tôi nhíu mày và cố gắng ngồi xuống từng chút một.
Tạ Sùng nhướng mày "Em vừa cưỡi ngựa xong đã chuyển sang trĩ rồi à?"
Tôi hận.
Vì sao ngựa Mông Cổ chúng nó hiền thế nhỉ?
Sao không đạp một phát cho Tạ Sùng thăng thiên?
09
Tôi tức giận quay đầu lại, tôi sẽ không bao giờ nói một lời nào với thằng cha này nữa!
"Gà rút xương có ngon không?"
…
"Cố lên."
Buổi biểu diễn cưỡi ngựa thú vị hơn tôi nghĩ rất nhiều. Tôi xem rất vui vẻ, cũng muốn chụp bức ảnh với đàn ngựa bên kia.
Nhưng du khách xung quanh đi thành từng nhóm, tay trái tôi cầm cái túi, tay phải cầm cà rốt cho ngựa nên không selfie được.
Trong lúc đang chạy qua chạy lại, Tạ Sùng đột nhiên đi tới và chĩa điện thoại về phía tôi:
"Em cười lên đi."
Mọi người xung quanh đang chụp ảnh, tôi cũng không thèm chọc giận anh nữa, vội cười phớ lớ: “Ừ!”
Đôi mắt của Tạ Sùng cụp xuống, đôi môi hồng hào khẽ mở ra nói thầm câu gì đó.
Tôi cẩn thận đoán xem là gì, theo như khẩu hình thì chắc là: "Đồ ngốc…"
Tôi biết Tạ Sùng có ý gì, anh chê cười tôi bao nhiêu năm nay chỉ biết giơ tay chữ V khi chụp ảnh, nhưng anh thì hơn gì tôi?
Tôi với tay lấy củ cà rốt đập vào đầu anh, không ngờ một con ngựa trắng rất thích ăn cà rốt. Nó thò đầu ra cắn củ cà rốt, nhưng lại cắn đứt một ít tóc của Tạ Sùng, khiến anh phải nghiến răng nghiến lợi chịu đau.
Tôi ôm bụng cười ha hả, Tạ Sùng cắn răng đi tới xoa đầu tôi: “Em đúng là lấy oán trả ơn!”
Khoảng thời gian du lịch trôi qua nhanh chóng. Dù là tôi đi bàn công việc hay đi thăm thú, Tạ Sùng vẫn bám lấy tôi như kẹo cao su dính vào người vậy.
Đuổi mãi cũng không chịu đi.
Lúc đầu, tôi chỉ cần nhìn thấy anh là muốn phang cho anh một nhát. Rồi dần dần cũng quen nên cứ kệ anh muốn làm gì thì làm.
Khi chúng tôi kết thúc chuyến đi và trở về nhà, Tạ Sùng vẫy tay với tôi: “Gặp lại em sau nhé!”
Tôi quay đầu bước đi.
Không gặp lại, đời này tốt nhất đừng gặp nhau!
Mấy ngày nay tôi thực sự rất mệt mỏi, nhất là vết thương cũ ở mông còn chưa lành, ngày nào ngồi trên xe cũng khiến mông đau nhức.
Cưỡi ngựa là niềm vui, chỉ là hơi đau mông một chút.
Buổi tối, tôi vừa tắm rửa xong, đang định đi ngủ thì ngoài cửa sổ đột nhiên có tiếng kêu "Tuk Tuk Tuk".
Tôi lặng lẽ ra khỏi giường và chộp lấy ngọn đèn. Tôi rón rén bước tới và đột ngột mở rèm ra…
Là một con sáo với đôi mắt nhỏ như hạt đậu đen, biểu cảm đáng ghét giống hệt như Tạ Sùng.
"Người phụ nữ xấu xa tàn nhẫn!"
Trời ơi tôi hận.
Con sáo bầm dập.
Tạ Sùng ch.ết dẫm.
Con sáo ở bên ngoài vẫn đang lặp đi lặp lại: "Lòng dạ hẹp hòi, mông to, không tìm được bạn trai."
Lửa giận như núi lửa phun trào, tôi hận không thể đấm vỡ cửa sổ mà phang vào mỏ con chim.
Ừm… khoan, tôi đổi ý rồi.
Tạ Sùng không có ở đây, con chim có lẽ đã tự bay ra ngoài.
À ha.
Tự tìm đường ch.ết thì không thể trách tôi. Hôm nay tôi sẽ vặt lông con chim của Tạ Sùng vậy.
Mặt tôi lộ ra nụ cười hung ác, tôi nhẹ nhàng mở cửa sổ ra: "Mau vào đi!"
Con sáo dường như cảm nhận được nguy hiểm, nó vội vàng nhảy lùi lại phía sau.
"Sao vậy? Vừa rồi gào to lắm mà?"
Tôi đưa tay ra, móng tay của tôi giống như một tia sét xé toạc bóng tối, và tôi túm đôi cánh của con sáo trước khi nó kịp bay đi.
Con sáo trợn tròn mắt kinh hãi. Nó mở miệng định nói cái gì, nhưng tôi nhanh tay bịt cái mỏ hỗn của nó lại.
"Tao còn chưa ăn gì thì mày đã tự dâng tới cửa."
Tôi cười nham nhở, tôi túm lấy con sáo rồi mở máy lên.
"Này Siri, tra xem nấu chim sáo kiểu gì cho ngon?"
"Cốc cốc."
Đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Tôi bỏ con sáo vào thùng rác và ra ngoài xem sao.
Người đến là Tạ Sùng.
“Sao anh lại ở đây?” Tôi kéo cửa ra, chột dạ nói.
Tạ Sùng lo lắng hỏi "Dĩnh Dĩnh, em có thấy Tiểu Bạch nhà anh không?"
Tiểu Bạch là cái gì?
Tôi ngơ ngác nói: "Tôi không thấy Tiểu Bạch nào cả."
Tạ Sùng vội vã: "Anh về thì thấy lồng của Tiểu Bạch đã mở ra. Nó chắc chắn đã tự mở khóa rồi bay ra ngoài. Hôm trước nó đã từng đến đây, anh tưởng nó tới tìm em!"
Lồng? Bay?
Tôi cau mày rồi ngoảnh mặt đi "À... không thấy, chắc nó ra ngoài chơi rồi, anh tìm lại đi."
Vừa định đóng cửa lại, phía sau đột nhiên vang lên tiếng bùm bụp.
Tôi quay đầu lại thì thấy chiếc thùng rác màu xanh đang di chuyển rồi va vào bàn cà phê.
...
Tôi cứng đờ nuốt nước miếng.
Tạ Sùng nhìn tôi, mặt không đổi sắc. "Cái gì thế kia?"
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, chân thành nói: “Nếu tôi nói đó là thùng rác di động tôi mới mua, anh có tin không?”
Trong thùng rác có tiếng gào chói tai như tiếng lợn bị chọc tiết: "Người phụ nữ xấu xa! Mông to! Tim cứng hơn sắt đá!"
Trong thùng rác có tiếng gào chói tai như tiếng lợn bị chọc tiết: "Người phụ nữ xấu xa! Mông to! Tim cứng hơn sắt đá!"
Tôi siết tay mình thật chặt.
Tạ Sùng nhìn tôi: "Thùng rác khởi động bằng giọng nói?"
Ta quay đầu lại "Ai bảo nó tự nhiên bay đến đây mắng tôi, tôi còn chưa hầm nó để bồi bổ thân thể, anh phải tạ chủ long ân mới đúng."
"Tạ chủ long ân."
Tạ Sùng đi tới mở thùng rác ra, con sáo đen vỗ cánh bay lên vai anh. Con chim đáng thương nước mắt lưng tròng, nó còn không quên ưỡn mông lên cái nữa.
Một vệt chất lỏng đen trắng hôi thối rơi xuống sàn nhà.
...
Tôi chỉ vào con sáo mỏ ngà "Mày đừng có đến đây ch.ửi tao nữa, nếu không thì Tạ Sùng cũng không cứu được mày đâu."
Con chim co rúm lại vì sợ hãi.
“Được rồi.” Tạ Sùng sờ sờ con sáo trên vai, anh cười vui vẻ như vừa tìm được người vợ mất tích.
Anh lấy trong túi ra mấy tấm ảnh rồi đưa cho tôi: "Cái này là chụp lúc em cưỡi ngựa, anh mua về cho em."
Tạ Sùng cầm trong tay một chồng ảnh dày cộm, chắc là anh ấy đã mua hết ảnh người khác chụp rồi.
Tôi hơi cảm động, lúc đó chỉ mua một cái, trong lòng có chút tiếc nuối, không ngờ Tạ Sùng lại mua nhiều như vậy.
"Cảm ơn anh."
Tôi đưa tay nhận lấy bức ảnh.
Trong ảnh là Tạ Sùng đang nở một nụ cười ngây ngốc vô tri.
Ừm?
Tôi đâu nhỉ?
Tôi nhíu mày lật xem những bức ảnh khác, bức nào cũng chụp Tạ Sùng đang cưỡi ngựa đen.
Mà khoan đã, lão ấy đưa ảnh mình cho tôi để làm gì?
Tôi thắc mắc: "Anh chụp nhầm à? Có cái nào của tôi đâu?"
Tạ Sùng hơi híp mắt: "Không có đâu, ảnh của em thì anh giữ cả rồi, cái này đều là của anh, anh biết em thích lắm, không cần ngại."
Tôi bắt đầu nhìn lại bản thân mình.
Trước đây tôi có gặp vấn đề gì không mà lại nhìn trúng tên khùng này nhỉ?
"À, anh muốn đi vệ sinh, cho mượn WC nhé?"
Tôi bị Tạ Sùng và con chim láo toét của anh chơi đến ngu người. Tôi bất lực nói: "Tùy anh."
Tạ Sùng đặt túi ở trên bàn cà phê "Trong túi còn có ảnh chụp, em tự xem đi!"
Vừa nói anh vừa đi vội vào WC.
Nửa ngày không thấy Tạ Sùng đi ra, chắc anh vào WC rồi mở tiệc buffet trong đó.
Tôi lấy những bức ảnh trong túi của anh ra để xem cho đỡ chán. Tạ Sùng đã chụp khá nhiều ảnh, có của anh ấy, có của tôi, có cả hai chúng tôi cùng nhau.
Tôi xem mà không nhịn được cười.
Nói tôi chỉ biết giơ tay chữ V, còn thằng cha này cũng chỉ biết nhe cái răng ra mà cười hềnh hệch.
Tôi đang mải mê xem ảnh thì điện thoại của Tạ Sùng rung lên.
Tôi đặt bức ảnh trong tay xuống, và một tin nhắn WeChat xuất hiện trên màn hình điện thoại.
Lúc đó, giống như là bị ma xui qu.ỷ khiến, giác quan thứ sáu thôi thúc tôi đưa tay ra cầm điện thoại.
Một người có tên "Tiramisu yêu thích" đã gửi một tin nhắn:
"Đàn anh, tối mai anh có rảnh không? Lần trước anh giúp em nên muốn mời anh ăn cơm, hihihi ◕◕."
Tay tôi không ngừng run rẩy.
Tiramisu yêu thích.
Dù có xuống mồ chôn thì tôi cũng không quên được cái tên này.
Bởi vì trong bao nhiêu đêm mất ngủ, lời nói của cô ta sẽ hết lần này đến lần khác xé nát trái tim tôi.
Cô ta đã gửi tin nhắn riêng cho tôi trên Wechat.
Khi Tạ Sùng đi ra khỏi WC, tôi đang ngồi gục đầu ở trên bàn uống nước.
Anh cười hì hì hỏi tôi: “Thế nào, kỹ thuật không tốt sao?”
"Không có."
Tôi thấp giọng nói: "Tôi mệt rồi, anh đi đi."
Tạ Sùng kinh ngạc: "Hả? Vừa rồi không phải vẫn khỏe sao? Anh còn định ở lại với em, mấy ngày nay em không nghỉ ngơi tốt à? "
Tôi đứng dậy mở cửa: "Đi đi."
"Hả?"
Anh có chút thất vọng, mang theo con sáo đi ra ngoài: "Vậy em ngủ sớm, sáng mai anh tới đón em… "
Tạ Sùng chưa nói hết câu, tôi đã đóng sầm cửa lại.
"Ối! Này, này! Chuyện gì vậy?"
Tạ Sùng gõ cửa bên ngoài. Còn tôi thì mệt mỏi thả mình xuống ghế sofa.
Những cơn ác mộng trong quá khứ lại hiện về, và những ngày vui vẻ vừa qua giống như một bong bóng giả tạo.
Chỉ cần đụng vào là sẽ vỡ tan.