Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 326: Nhị quốc phân tranh. thần nữ giáng thế (4)




Hiểu My cảm thấy hai tên tướng quân đầu đất này sống thật khổ cực. Cả đời chinh chiến sa trường, bỏ lỡ biết bao nhiêu điều tốt đẹp. Thành công của họ đổi bằng máu xương của binh sĩ, bằng hàng vạn tính mạng con người. Lịch sử cổ đại, không ít vị tướng còn bị xử tội vì thất bại. Kẻ công cao lấn chủ thì cái kết cũng chẳng tốt hơn ai.

Sai lầm là của kẻ cầm quyền, nhưng mà người trả giá luôn là người dân vô tội và binh lính nơi sa trường. Bởi vậy mới nói, quốc gia nào có được minh quân chính là thiên đường của những người cùng khổ a.

Hiểu My nghe hai vị tướng quân giới thiệu về những địa danh nổi tiếng của đất nước họ. Cô suy ngẫm một hồi. Sau đó nhìn về Hoàng Đình Chi và Thương Ngạo Long khẳng định:

- Ta đi Nam Hạ quốc, sau đó sẽ đến Bắc Việt Quốc. Phiền hai vị tướng quân ngài chuẩn bị. Trong thời gian ta còn ở nơi này, không muốn nhìn thấy cảnh tượng máu chảy đầu rơi. Nếu chọc ta mất hứng thú, ta không đảm bảo sẽ không làm ra chuyện gì đâu a.

Uy hiếp trắng trợn.

Hai vị nguyên soái của hai quốc gia đưa mắt nhìn nhau. Chiến tranh mấy năm bắt buộc phải kết thúc. Họ phải tức tốc hồi kinh bẩm báo mọi chuyện, còn kịp thời chuẩn bị đón tiếp vị tổ tông này a.

Hiểu My rót thêm hai chung trà cho họ. Sau lại chia phần linh quả trên bàn thành hai phần, đẩy đến trước mặt hai nam tử. Cười cười nói.

- Thưởng cho hai vị. Hi vọng hành trình sau này của ta sẽ có cơ hội gặp lại a.

Hoàng Đình Chi và Thương Ngạo Long nhận lấy linh quả, vội vàng cảm tạ. Hiểu My nhìn họ uống xong chung trà thì ánh mắt lóe sáng. Mỗ nữ khẽ phất tay.

Hai vị nguyên soái vừa đặt chung trà đã cạn trên bàn ngọc, trước mắt bỗng lóe lên. Nhìn lại đã thấy bản thân mình đang đứng trên đỉnh núi gió lộng bốn phương. Nào đâu còn tiểu đình trang nhã cao sang cùng bộ bàn ngọc với trà thơm khi nãy. 

Nếu không phải trên tay hai người đều còn ôm chùm trái ngọc màu hồng óng ánh mọng nước. Cả hai sẽ nghĩ rằng mọi chuyện xảy ra chỉ là một giấc mơ.

…………………………………………………………………………

Một tháng sau.

Kinh thành Nam Hạ Quốc.

Hoàng Đình Chi một đường giục ngựa cấp tốc trở lại, cấp báo tám trăm dặm mà hắn từ chiến trường phái đi thậm chí còn đến tay hoàng đế trễ hơn sự xuất hiện của hắn tại kinh thành. Cả chặng đường, thay ngựa hơn trăm lần. Áo bào phủ một lớp bụi dày đến kim đâm chẳng thủng. Gương mặt tuấn tú, nho nhã mọi ngày cũng gầy sọp hẳn đi.

Sau khi hắn về phủ tắm rửa sơ qua thì vội vã mang theo một hộp ngọc chạy vào cung xin yết kiến.

Nam Hạ đến triệu kiến hắn tại Ngự Thư Phòng. Nhìn đôi mắt đỏ ngầu của ái tướng, tức giận lên tiếng.

- Hoàng nguyên soái. Chưa nhận được Hoàng lệnh mà vội vã trở về, khanh có gì muốn nói sao?

Hoàng Đình Chi dập đầu. vội vã đem toàn bộ mọi chuyện xảy ra trên chiến trường tường tận bẩm báo lại. Một chi tiết nhỏ hắn cũng dám bỏ qua. Từng lời nói, hành vi cử chỉ của Hiểu My được Hoàng Đình Chi nhất nhất tâu lên. Sau đó, dâng hộp ngọc đựng linh quả màu hồng nhạt.

Nam Hạ Đế vẻ mặt vô cùng trầm trọng. Sau khi suy nghĩ một hồi. Hắn nhìn vị nguyên soái nổi tiếng của mình. Nghi ngờ hỏi:

- Khanh nói thượng tiên hiện tại đang ở Nam Hạ Quốc của ta.

Hoàng Đình Chi: Bẩm bệ hạ. Chắc chắn là vậy ạ.

Nam Hạ Đế: Bắc Việt Quốc thế nào?

Hoàng Đình Chi: Bắc Việt Quốc cũng lập tức lui binh. Thượng tiên đã nói sau khi đến Nam Hạ Quốc sẽ ghé qua Bắc Việt Quốc. Ngài ấy không muốn thấy cảnh máu chảy đầu rơi ở bất cứ nơi nào.

Nam Hạ đế lần nữa rơi vào trầm ngâm, ánh mắt vẫn không rời khỏi hộp linh quả long lanh mọng nước. Đột nhiên, ngài ấy ngẩng đầu lên, nhìn Hoàng Đình Chi:

- Ái khanh đã từng dùng qua loại quả này chưa?

- Thần không dám.

Nam Hạ đế ngắt một quả, cầm trên tay. Lần đầu tiên, hắn nhìn thấy loại quả đẹp đến như vậy. Thật tròn, to gần bằng quả trứng gà. Lớp vỏ bên ngoài mỏng manh, óng ánh, nhìn thấu cả thịt quả trong suốt bên trong. Từ quả nhỏ, một cảm giác mát lạnh truyền vào lòng bàn tay, thật là dễ chịu. Màu hồng nhàn nhạt dường như còn phát ra những ánh sáng lấp lánh. Nếu không phải thịt quả mềm mại và hương thơm thoang thoảng vấn vương trên chóp mũi, hắn còn cho rằng đây là loại ngọc thượng hạng nhất được tạo thành. 

Nam Hạ đế nhìn xuống Hoàng Đình Chi, nhẹ giọng nói:

- Ái khanh vất vả, thưởng cho khanh.

- Tạ ơn bệ hạ!

Hoàng Đình Chi quỳ xuống dập đầu. Sau đó đứng lên, nhận lấy quả nhỏ mà thái giám đưa đến, trong lòng phân vân, không biết có nên ăn hay không ăn. Nhưng mà, sau đó, vừa ngước mắt lên đã thấy ánh nhìn đầy ngụ ý của Nam Hạ Đế, thế là hắn vui vẻ thưởng thức linh quả của mình.

Thật thần kỳ!

Thịt quả vào miệng là tan. Hương thơm của nó tràn khắp trong khoang miệng. Một luồng khí ấm áp chảy xuôi theo huyết mạch. Bao nhiêu mệnh mỏi suốt một tháng hành trình đều tan biến.

Nam Hạ đế mở to mắt nhìn Hoàng Đình Chi. Sau khi ăn xong linh quả. Tất cả phong trần sương gió trên người đều tiêu thất. Đôi mắt đỏ ngầu vì mệt mỏi, mất ngủ suốt thời gian dài đã trở lại hắc bạch rõ ràng. Khí chất toàn thân đều khôi phục ở phong độ đỉnh cao.

Tâm trạng của Nam Hạ đế rất kích động. Chùm linh quả này được mười lăm trái, thưởng cho Hoàng Đình Chi một trái. Còn lại mười bốn. 

Nam Hạ đến trong đầu lẩm nhẩm tính xem, nên chia chùm quả này thế nào. Thái hậu, hoàng hậu, quý phi…. Ôi… dường như không đủ a. (Haha…. Hiểu My thưởng linh quả cho Hoàng Đình Chi. Cuối cùng thì Nam Hạ Đến lại làm gì thế nhỉ? Làm hoàng đế đúng là sướng nhất trên đời).

Nam Hạ đế cho Hoàng Đình Chi lui xuống, tìm họa sư cung đình, họa lại chân dung thần nữ rồi truyền đến toàn bộ các thành trì. Sau đó, hắn còn liên tục hạ ra ba thánh chỉ. Còn nội dung thánh chỉ thế nào, chắc chắn liên quan đến chuyện Thần Nữ giáng lâm Nam Hạ Quốc, còn đang du lịch ở ngoài kia.

………………………………………………………………………

Tiên Sơn không chỉ là ngọn núi cao nhất ở Nam Hạ Quốc mà còn là ngọn núi cao nhất ở đại lục Thương Lan. Chân núi liên miên kéo dài. Đỉnh núi chót vót tận mây xanh. Từ dưới đất nhìn lên, chỉ thấy phần ngọn núi trắng xóa, bềnh bồng từng đám mây. Ánh nắng chiếu lên một sắc màu huyền ảo.

Hộ Quốc Tự nằm lưng chừng núi. Kiến trúc cổ kính, sâm nghiêm. 

Con đường lên Hộ Quốc Tự, từng bậc đá chồng lên nhau, uốn quanh theo triền núi. Hai bên đường hoa nở, bướm dập dềnh bay. Những góc tùng xanh mướt, tán lá phủ xuống xung quanh tạo thành những hình thù đặc biệt. Thỉnh thoảng, bên dưới bóng râm, tại những khoảng đất bằng phẳng còn xuất hiện vài ngôi đình gỗ để khách hành hương dừng chân nghỉ mát. Trụ trì của chùa Hồ Quốc còn cho người mỗi ngày quét dọn và đặt rất nhiều bình trà thanh nhiệt. Mỗi tiểu đình còn có giỏ rác và những tấm biển yêu cầu giữ vệ sinh chung.

Hòa cùng dòng người hướng về Hộ Quốc Tự, Hiểu My cùng một Thiên Vũ đã qua tạo hình đặc biệt của Tiểu Huyễn, ung dung đạp lên thềm đá bước lên. Bên cạnh hai người là một lolita khả ái, xinh tươi ríu rít nói cười, gương mặt so với Hiểu My quả thật có vài phần tương tự.

- Tỷ tỷ. Nơi này thật đẹp. 

Tiểu Huyễn ngắt một đóa hoa dại bên ven đường, cài lên búi tóc của mình. Nhìn Hiểu My và Thiên Vũ toét miệng cười, thiên chân vô tà, nào đoán được cô nàng đã mấy ngàn tuổi. (Ha ha)

Hiểu My nhìn thấy khẽ cười. 

Thiên Vũ nhìn đỉnh núi tít trên cao, tùy ý mở lời:

- Đỉnh núi linh khí vờn quanh. Tiên Sơn này rất có căn cơ. Chắc chắn chúng ta có thể gặp được đồng đạo.

- Thiên Vũ. Làm sao chúng ta mới tìm được ba vị chiến tướng còn lại? Muội có chút mê mang a.

- Tùy duyên đi. Chỉ cần muội xuất hiện, họ nhất định sẽ tìm tới muội.

Hai người câu được câu mất, thoắt chốc, cũng đã lên tới chùa Hộ Quốc.

Từ sảnh lớn ngoài trời của ngôi chùa này nhìn xuống, nửa giang sơn Nam Hạ Quốc như một tấm bản đồ được thu nhỏ vào tầm mắt. Những mái nhà dưới nắng, phát ra ánh sáng lung linh. Những con đường như một vạch trắng mà người ta dùng bút vẽ lên, cong cong uốn lượn.

Ba người Hiểu My không thấp hương, chỉ là tùy ý vòng quanh ngắm cảnh núi non, điện vàng mái ngọc. Trong không khí, ngoài mùi hoa cỏ, cây cối còn có mùi nhanh khói phiêu đãng, mang đến sự yên bình kỳ lạ trong tâm hồn.

Hiểu My đứng trên ban công có rào đá chắn xung quanh, khẽ nhắm mắt, cảm nhận mọi thứ bằng bản tâm. Thiên Vũ đứng sau lưng cô, tay cầm chiếc quạt lụa không biết biến đâu ra khẽ phe phẩy. Tiểu Huyễn còn mãi vui nhìn dòng người đến thắp hương, trên mặt ai cũng là vẻ thành kính, trang nghiêm, ánh mắt thẳng ngay, không hề nhìn ngang ngó dọc.

Bỗng dưng, một tiểu sư phụ từ xa xuất hiện, bước vội đến chỗ của ba người. Hiền từ lên tiếng:

- Ba vị thí chủ. Trụ trì cho mời đến thiện phòng dùng đồ chay.

- Đa tạ tiểu sư phụ.

Hiểu My mỉm cười thân thiện. Sau đó cùng Thiên Vũ và Tiểu Huyễn thong dong đi theo tiểu hòa thượng đến thiện phòng. 

Khắp không gian bỗng vang lên tiếng chuông chùa như vọng về từ nơi hư vô xa thẳm.

…………………………………………………………………………….

Giới thiệu Chùa Hộ Quốc ở Việt Nam.

Chùa Hộ Quốc hay còn gọi là Thiền viện Trúc Lâm Hộ Quốc, là ngôi chùa lớn và yên tĩnh bậc nhất trên đảo Phú Quốc (Kiên Giang). 

Chùa Hộ Quốc có diện tích hơn chục héc-ta, chùa được xây theo lối kiến trúc thời Lý – Trần. Nhìn từ xa, Chùa Hộ Quốc như công trình nổi trên đầu những cơn sóng, lưng tựa núi, mặt hướng ra biển Tây. Khi đến gần, du khách không chỉ được mãn nhãn với hình ảnh điêu khắc, chạm trổ tinh xảo nhưng cũng rất hài hòa với thiên nhiên hoang sơ, hùng vĩ… Ngôi chùa này được xem như nơi hội tụ của “đại danh thắng” trên Đảo Ngọc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.