Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 249: Đến Hoài Gia




Đến cuối cùng, quán quân đại hội đấu giá lần này dĩ nhiên thuộc về Mai Gia. 

Mai Ngọc Long lên sân khấu nhận phần thưởng và phát biểu đôi lời. Đại hội Đấu giá coi như thành công ngoài mong đợi.

Rời khỏi phủ thành chủ của Thiên Thu Thành, mấy người Hiểu My rõ ràng nhận thấy bị kẻ khác theo đuôi. Sát khí dù che dấu rất kỹ nhưng vẫn có thể nhận ra. Xem ra, không ít người đang đánh chủ ý lên người bọn họ. 

Trước mặt bàn dân thiên hạ. Hiểu My không tiện cho Kim Long Nguyệt Đao vào giới chỉ không gian. Mấy món đồ mà ba nam tử kế bên mua được kích thước không lớn. Chỉ cần mang nó cho vào tay áo rồi quăng vào giới chỉ, thần không biết, quỷ không hay. 

Nhưng mà đến phiên mỗ nữ nào đó, mang theo thanh cự đao bốn trăm cân, thu hút vô vàn sự chú ý. Tự dưng nó biến mất, không phải quá dọa người rồi sao. Haiz…. Cái số cu li, bưng bê vác nặng thật là khổ a.

Hiểu My oán giận, bĩu môi nhìn sang ba vị siêu cấp soái ca ung dung, tiêu sái kề bên.

- Haiz, các huynh có biết hai từ galăng được viết thế nào không vậy?

- Ồ, từ này mới lạ. Mong chờ muội giải thích.

Lạc Vô Trần chương ra bộ mặt khiêm tốn, không khách khí nói. Hiểu My á khẩu thật rồi. Lẽ nào phải mang ngôn ngữ hiện đại ra phổ cập lại cho bọn họ.

- Các huynh tự hiểu đi.

Giận dỗi nói xong, mỗ nữ bắt đầu lướt nhanh lên. Không muốn đi cùng bọn họ nữa. Phía sau lưng, vang lên tiếng cười của đám người Lạc Vô Trần.

………………………………………………………………

Khách điếm gần Hoài Gia. Việc đầu tiên mà Hiểu My thực hiện sau khi trở lại phòng của mình là đặt Kim Long Nguyệt Đao vào không gian giới chỉ. 

- Quá đáng tiếc. Thanh Kim Đao này rất tốt. Nhưng mình lại không rành đao pháp. Đành phải phí phạm nó một thời gian rồi. Hi vọng một ngày nào đó, sẽ tìm được cho nó một chủ nhân thích hợp hơn.

Cất cự đao, Hiểu My lại quan sát Tiểu Bạch trên cổ tay. Ngân Nguyệt Xà từ khi nuốt tinh hạch của Vô Ảnh Xà thì lâm vào ngủ say. Nhưng thời gian trôi qua, thân thể của nó đã bắt đầu thay đổi. Bình thường nằm trên tay cô tựa như chiếc vòng bạch ngọc. Nhưng bây giờ, cơ thể càng lúc càng trong suốt. Càng lúc càng tiếp cận với hai từ “Vô Ảnh”. Hiểu My nhìn thấy cũng kích động và vui thay.

Gọi tiểu nhị bưng tới một bình nước tắm. Mỗ nữ bắt đầu tút tát bản thân. Cuối cùng rồi thay một bộ bạch y bồng bềnh như mây. Ba ngàn sợi tóc cũng búi kiểu Lăng Vân Kế, điểm tô vài chiếc trâm cài có tua rua hình giọt nước bằng tinh thạch phớt xanh. Nhìn gương mặt mình trong gương, tự dưng lại nhớ đến cách trang điểm của Hoài Nhược Lâm hôm nay. Hiểu My bất giác mỉm cười. Vận dụng ý niệm một chút. Trên mi tâm của mỗ nữ lập tức xuất hiện một đóa thanh liên vô cùng sinh động. Đây chính là ấn ký của Thanh liên thần hỏa. Bình thường, cô luôn ẩn giấu vì thấy nó quá khoa trương.

Tiểu Huyễn trên tóc của cô nhìn thấy cách trang điểm của chủ nhân cũng rất thức thời. Nó tự thay đổi màu sắc của mình cho phù hợp với trang phục và kiểu tóc của nữ thần. Bông hoa màu tím phớt hồng bình thường thoắt cái trở nên xanh biếc, dịu dàng. Cánh hoa mỏng manh được viền một đường trắng bên ngoài. Mỗi lần Hiểu My cử động, nó lại khẽ rung lên nhè nhẹ.

Hiểu My cười nói: - Tiểu Huyễn. Em đáng yêu như thế, ta luyến tiếc cho em hóa hình a. Tới lúc em đạt được nhân dạng, lấy hoa đâu mà cài tóc cho ta đây. Thật buồn mà.

- Chủ nhân. Chỉ cần khi nào người muốn, tiểu Huyễn sẽ rất vui lòng làm hoa cài tóc cho người mà. Hơn nữa, nếu tiểu Huyễn có được nhân dạng, sẽ có thể ngày ngày hầu hạ người. Đấm lưng, bóp vai khiến người vui vẻ, đỡ mệt nha.

- Khéo mồm. Ha ha. 

Một người một hoa cứ thế câu được câu mất. Sau khi hoàn thành việc chỉnh trang thì nhàn nhã xuống lầu. Ba người Lạc Vô Trần đã đợi sẵn ở đó. Trùng hợp là, cả ba nam tử này đều mặc trường bào màu trắng. Bốn người nhìn nhau, khóe môi câu lên một nét cười.

Hạ Lan Nhật nhìn ấn ký trên mi tâm của Hiểu My, trêu đùa:

- Thần nữ của chúng ta hôm nay đầu tư lớn rồi. Ba chúng ta rất hân hạnh làm tùy tùng cho muội.

- Ặc. Hạ Lan huynh. Xin huynh đừng đùa như vậy. Muội thụ sủng nhược kinh a.

Lạc Vô Trần lắc đầu buồn cười. hắn nhìn cây thời gian. Lá cũng bắt đầu khép lại. 

- Đến lúc xuất phát rồi. Chúng ta đến Hoài Gia trước. 

Bốn người đi đến Hoài Gia. Giờ này, mọi người tương đối vắng. Hoài Nhược Lâm và Hoài Bảo sau khi về tới, lập tức cho tất cả gia nhân, hộ vệ giải tán. Cả một Hoài Phủ rộng lớn, chỉ còn lại phu thê Hoài Bảo và Hoài Nhược Lâm, đúng ba người.

Khi bốn người Hiểu My trừ trên không trung đáp xuống hoa viên rộng lớn. Đã thấy gia đình nhỏ của Hoài Gia nghiêm chỉnh đứng đợi. 

Hoài Bảo nhìn thấy ba nam một nữ xuất hiện từ giữa không trung, tà áo trắng bồng bềnh như hòa với mây trời làm một. Mỗi người quanh thân đều bao bọc linh khí. Gương mặt tựa tiên nhân. Nhất là nữ tử dẫn đầu. Cả người có một loại khí tức vừa gần gũi lại rất thần thánh, thiên liêng. Không cần dùng não để suy nghĩ, hắn cũng biết đó là ai.

Hoài Bảo kéo theo thê nhi của mình, quỳ xuống dập đầu. Giọng nói run run, ngập tràn kích động.

- Hoan nghênh chủ nhân trở về.

- Hoan nghênh chủ nhân trở về.

Hà Hương Liên và Hoài Nhược Lâm bên cạnh cũng đồng loạt hô lên.

Hiểu My nhìn thấy sự đón tiếp long trọng của bọn họ, trong lòng phức tạp, không rõ tư vị. Vừa thương tiếc, vừa áy náy. Giọng nói vì thế cũng trở nên nhu hòa rất nhiều.

- Mọi người đứng lên. Chúng ta vào trong hãy nói.

Hiểu My nói rồi, rất tự nhiên mang theo ba vị nam nhân của mình tiêu sái vào chính phòng của dãy nhà phía đông. 

Gia đình nhỏ của Hoài Gia thấy vậy cũng vội vã đứng dậy, nối gót theo sau. Thế nhưng, khi vào trong, nhìn thấy Hiểu My ngồi trên ghế chủ vị, các vị phu thần lại ngồi trên dãy ghế thái sư bên trái. Ba người Hoài Bảo lại tiếp tục hướng bọn họ quỳ xuống dập đầu.

Hiểu My thấy thế thì phì cười. Nhưng mà ngoài mặt lại giả vờ khó chịu, miễn cưỡng lên tiếng:

- Chúng ta đến đây cảm tạ Hoài lão gia đã tặng bảo đao. Nhưng mà ba người cứ quỳ như thế, lại trở thành chúng ta là ỷ thế hiếp người, cướp đoạt bảo vật rồi a. 

- Không có, không có. – Hoài Bảo sợ hãi đáp – Bảo đao này vốn dĩ thuộc về chủ nhân. Hoàng Kim Thiết là chủ nhân hỗ trợ mới có thể đến tay. Kim châu cũng là chủ nhân ban tặng…. thanh Kim Long Nguyệt đao này vốn dĩ chính là của người. Lão thần không dám kể công.

Ha ha. Một người khiêm tốn, một người khách sáo. Màn chào hỏi này cũng quá xa cách đi. Hiểu My cưỡng chế, để cho ba người Hoài Gia an vị trên dãy ghế thái sư bên phải. Sau đó, hai bên mới bắt đầu giới thiệu.

- Kiếp này, ta họ Trần, tên gọi Hiểu My. Còn đây là Lạc Vô Trần, Hạ Lan Nhật cùng Khúc Văn. Ba vị này cũng là những chiến tướng đã chuyển thế đầu thai. Hai vạn năm đã đến. Hoài Bảo. Chúng ta sẽ nhanh chóng rời khỏi địa ngục Thâm Uyên này.

- Cuối cùng cũng đợi được người. Tốt quá rồi. tốt quá rồi. Chỉ cần người hạ mệnh lệnh, lão thần dù bán cả cái mạng già này cũng nhất quyết làm theo.

Hoài Bảo mừng vui quá đỗi nên lời nói cũng có chút hồ đồ. Hiểu My phì cười, không chấp nhất. Đáng quý biết bao sự trung thành của lão. Cô thấy mình cần phải khen thưởng, khích lệ một phen.

- Mệnh lệnh thì không. Nhưng mà, lòng trung thành của một nhà các ngươi, ta đã hiểu rõ. Trong điều kiện khắc nghiệt của địa ngục Thâm Uyên này, mọi người vẫn có thể giữ vẫn ý chí, kiên định không thay đổi. Ta vô cùng cảm kích. Hôm nay, chính thức gặp nhau, ta có món quà nhỏ tặng cho ba vị. Nếu đã là người trong nhà, đừng khách sáo làm chi.

Hiểu My nói xong thì lấy ba giới chỉ không gian mới toanh tặng cho bọn họ. Ba cái giới chỉ bay là đà xuống, rơi chính xác vào tay mỗi người. 

Hoài Bảo lại lần nữa đứng lên, lôi kéo thê nhi của mình dập đầu cảm tạ.

Hiểu My hướng dẫn họ cách sử dụng, sau đó thì ba người Hoài gia lại lui về vị trí của mình, cẩn trọng làm theo.

- Hoài Bảo. Chuyện di dời này, ngươi thỉnh giáo ba vị tướng quân. Hoài Gia bây giờ chính thứ phân tranh. Chúng ta chỉ dẫn theo những người trung thành, đoan chính, lòng dạ thẳng ngay và có tâm cầu tiến. Ông có thể lựa chọn người rồi báo lại. Cũng nói trước với những người được chọn. Rời khỏi địa ngục, nguy hiểm muôn trùng. Ai sợ chết, có thể yên tâm ở lại nơi này. Chúng ta không ép buộc.

Hiểu My nói ra suy nghĩ của mình. Sau đó im lặng ngồi đó, nhìn mấy người Lạc Vô Trần trao đổi với phụ tử Hoài Gia. Hà Hương Liên thì lấy cớ chuẩn bị cơm nước để cáo từ ra ngoài. Bà luôn nghĩ mình là một phụ nhân, không cần phải ở lại đây cùng mọi người bàn chuyện đại sự. Chi bằng làm một ít chuyện hữu ích vẫn tốt hơn.

Một đoàn sáu người ngồi trong chính sảnh trao đổi hơn một canh giờ. Đến lúc Hà Hương Liên báo rằng đã chuẩn bị xong cơm nước, mời mọi người đến phòng ăn thì hội nghị cũng kịp thời kết thúc.

Hoài Bảo đi trước dẫn đường. mọi người nhanh chóng đến phòng ăn. Nhìn một bàn đầy đủ sắc hương, Hiểu My cười nói:

- Không ngờ, Hoài phu nhân thật sự là một đầu bếp tài giỏi. Chỉ cần nhìn thôi là cũng thấy ngon miệng. Nào nào, đừng xa cách thế, mau ngồi xuống đây, cả nhà chúng ta cùng thưởng thức mỹ thực. Ta cũng mang theo ít rượu ngon đây.

Hoài Nhược Lâm nhìn thấy sự thân thiện, nhiệt tình của Hiểu My thì trong lòng không còn lo lắng. Quả thật, ngay từ đầu, cô nàng luôn thấy thấp thỏm, không yên. Chỉ bởi gia tộc của cô đường đường là gia thần của thần nữ. Nhưng đến thế hệ này, chỉ còn lại lác đác mấy người có thể giữ vững lòng trung. Phụ thân năng lực có hạn. Mẫu thân chỉ là một phàm nhân. Bản thân cô lại là nữ nhân. Hoài Nhược Lâm lo lắng thực trạng này sẽ khiến cho Trần Hiểu My phản cảm.

Nhưng mà thái độ của Thần nữ với gia đình họ lại rất tốt, không hề có khoảng cách, khinh khi. Hoài Nhược Lâm hoan hỉ vô cùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.