Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 211: Huynh đệ gặp mặt




Sau khi Huyễn Thụ bị thu phục, toàn bộ không gian trong phạm vi bán kính năm mươi mét trước đó được khôi phục lại. bầu không khí thoắt cái trong lành, mát mẻ hẳn lên.

Thời gian chầm chậm trôi qua.

Nửa canh giờ sau, phu thê Trần Chí là những người đầu tiên có dấu hiệu tỉnh lại.

Trần Chí vừa rồi còn chìm ngập trong mộng cảnh chiến đấu với đám người hắc y nhân của tổ chức Hắc Nha Lang. Hắn thấy mình đang dùng Thanh Long côn, toàn lực thi triển Thiên long thập nhất thức, đánh cho bọn chúng máu chảy đầu rơi, kêu cha gọi mẹ. 

Bỗng dưng, toàn bộ đám người áo đen biến mất. Trần Chí thấy mình đứng trước một cánh cổng ánh sáng chói lóa. Hắn không ngần ngại, bước thẳng vào trong.

Bên kia, nương tử của hắn, Lam Bình cũng trong hoàn cảnh tương tự. Mộng cảnh của Lam Bình là cùng với Trần Hiểu My lúc còn nhỏ, sống tại đại lục Huyền thiên. Bà đang ngồi buộc tóc cho con. Tiểu nữ nhi bộ dáng khả ái, đẹp xinh, không ngừng gọi “nương, nương”… tiếng kêu trẻ thơ thanh thúy mà dạt dào niềm vui sướng, ỷ lại.

Dẫu biết đây chỉ là ảo ảnh, nhưng hình ảnh quá mức sống động, cảm giác quá mức chân thật khiến cho Lam Bình luyến tiếc tỉnh lại, muốn tiếp tục tự lừa dối mình.

Lam Bình vui vẻ mỉm cười, đứng một bên Tiểu Hiểu My đang tung tăng trên cánh đồng hoa, đôi má lúng liếng xinh tươi, miệng cười ngọt ngào như mang cả mùa xuân của Huyền Thiên đại lục.

Tiểu Hiểu My chọn ra những đóa hoa đẹp nhất, gộp lại thành bó to, chạy ùa đến tặng mẫu thân. Lam Bình ngồi xổm xuống, dang rộng vòng tay ôm lấy con. Thế nhưng, khi thân ảnh nhỏ bé vừa sà vào lòng cô, một vùng sáng trắng chợt xuất hiện, nuốt lấy thân ảnh tiểu nữ nhi.

- Không! 

Lam Bình đau đớn hét lên. Tiếp theo, vùng sáng trắng cũng bao trùm lại bản thân bà. Mộng cảnh đến đây tan rã.

Trần Chí và Lam Bình gần như tỉnh lại cùng lúc. Hai người ngồi cạnh bên nhau, nên khi mở mắt đã có thể trông thấy đối phương. Hai mắt của Lam mẫu rưng rưng. Nhìn tướng công, cố ngăn một tiếng nấc nghẹn ngào trong cổ họng.

- Nương tử. Tất cả chỉ là ảo cảnh. Tiểu nữ nhi vẫn còn đang đợi chúng ta đâu đó trên đại lục này.

Trần Chí đau lòng, thốt lên những lời an ủi rất vụng về. 

Bỗng dưng lúc này, một thanh âm khàn khàn đầy nội lực vang lên:

- Đại ca, đại tẩu. Đại ca, đại tẩu….

Trần Chí và Lam Bình nghe được thanh âm này đều ngơ ngác. Họ cùng hướng về nơi thanh âm truyền đến, đập vào trong mắt là một thân ảnh to lớn, mái tóc xoăn tít, phủ xuống ngang vai.

Trong sự ngỡ ngàng của phu thê hai người. Trần Tùng nhào tới, quỳ mọp xuống trước mặt họ. Bộ râu xồm xoàm che kín khuôn mặt khẽ giật giật. Đôi mắt hắn đỏ ngầu vì kích động. 

- Đại ca, đại tẩu. Xa cách mấy mươi năm, cuối cùng, đệ cũng đã tìm được hai người.

Trần Chí tay run run, đặt lên vai của nam tử trung niên. Bờ môi hắn khô khốc, một hồi lâu sau, mới tìm được chính giọng nói của mình.

- Trần Tùng. Quả thật là đệ rồi. Nhị đệ a!

Hai nam tử xúc động ôm nhau. Lam Bình kề bên lau đi dòng nước mắt lăn dài trên má. Một nụ cười mong manh hiện ra trên gương mặt của bà.

- Nhị đệ, sao đệ lại tìm được đến nơi này?

- Không phải mình đệ. Đại ca, đại tẩu. chuyện nói ra rất dài. Đi, chúng ta cùng rời khỏi nơi này, tìm một nơi thích hợp, đệ sẽ kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho hai người được rõ.

Trần Chí, Lam Bình nghe vậy, khẽ gật đầu. Cả ba người dắt dìu nhau đứng dậy khỏi mặt đất ẩm. Đông Phong Nhật Minh lúc này mới tiến lên, vui mừng chào hỏi:

- Đồ nhi bái kiến sư phụ, sư mẫu. 

Trần Chí nhìn hắn, nghiêm mặt nói.

- Con không tới đại hội võ lâm, trợ giúp sư huynh, đến đây làm gì?

- Sư phụ. Chuyện người giao con đã hoàn thành. Sư huynh cũng đang có mặt ngoài kia.

Đông Phong Nhật Minh đưa tay lên gãi đầu. Bộ dáng thật thà, chất phát, hết sức đáng yêu. Lam Bình cảm thấy tên đệ tử này của phu quân, thật rất dễ nhìn.

Cả bốn người nhanh chóng tiến tới chỗ của Hạ Lan Nhật. Bản thân vị nam tử áo trắng này vẫn còn bao bọc trong vòng sáng kim sắc. Gương mặt hồng hào, nhịp thở ổn định. Vạn vật xanh quanh không hề ảnh hưởng đến quá trình hắn ngộ đạo, hồi phục ký ức trước kia.

Đúng vậy, một giọt tinh huyết Phượng Hoàng trao cho hắn vừa nãy đã giúp cho vị phu thần mới xuất hiện của Hiểu My nhớ lại tiền kiếp của bản thân. Hơn nữa, dung mạo thật sự cũng dần hiện ra. Tổn thương trên mặt đã hoàn toàn chữa khỏi. Đây chính là một phần của quá trình dục hỏa trùng sinh của bộ tộc Phượng Hoàng.

Kim Phượng đứng một bên hộ pháp cho hắn. Nhìn thấy Ngạo Thiên Quân đưa người đến, thần hộ vệ khẽ gật đầu chào hỏi. Thái độ hòa nhã khiến cho Trần Tùng suýt nữa rớt mắt ra.

Phu thê Trần Chí cũng gật đầu đáp trả. Lam Bình nhìn vị mỹ nữ tuyệt sắc trước mặt, trong mắt nồng đậm chân thành.

- Đa tạ cô nương đã không quản vất vả, đường xa tìm đến tận đại lục Đông Cưu. Ơn nghĩa này, phu thê chúng tôi xin ghi tạc.

Kim Phượng nghe bà nói thế, có chút ngại ngần. 

- Hai vị nói quá. Hai vị là phụ mẫu ruột thịt kiếp này của chủ nhân. Tìm được hai người là nhiệm vụ, cũng là vinh hạnh của tôi. Không cần nói lời cảm tạ.

Phu thê Trần Chí nghe nói thế, trong lòng nghi vấn. Nhưng mà Trần Tùng không cho họ thời gian. Thân ảnh to lớn của hắn sấn tới, đứng trước mặt đại ca.

- Theo đệ, chúng ta nên đi tìm một nơi thoáng đãng hơn rồi từ từ tâm sự. 

- Được. Ta biết cách đây không xa có một con suối. Nơi đó phong cảnh đúng là không tệ. Đi thôi!

Trần Chí nói xong thì dẫn đầu, xoay người ly khai. Trần Tùng và Đông Phong Nhật Minh vội vã đuổi theo. Lam Bình nhìn sang nữ nhân áo vàng đang điều khiển quả cầu sáng bao bọc Hạ Lan Nhật lơ lửng trôi theo. Trong mắt lóe lên sự ngạc nhiên, khâm phục.

………………………………………………………………………..

Hai khắc sau.

Tại một bờ suối trong vắt giữa sơn mạch Huyễn Lâm. Một nhóm người dừng lại, hạ trại, nghỉ ngơi. 

Hạ Lan Nhật vẫn tiếp tục ngủ mê. Nhưng vầng sáng quanh thân hắn đã mờ hơn. Báo hiệu thời gian thức tỉnh cũng không còn xa nữa.

Đông Phong Nhật Minh mang thịt thú rừng từ không gian giới chỉ ra bờ suối rửa sạch. Nhóm lên đống lửa nướng thịt. Hắn mặc dù bận rộn nhưng tâm trạng vô cùng tốt đẹp. Dù sao, những người quan trọng nhất của hắn đều ở nơi này a.

- Nhị đệ, có thể kể lại mọi chuyện được rồi. Xa cách mấy mươi năm, Huyền thiên đại lục bây giờ thế nào? Rồi làm sao đệ tới được nơi này, ta đều muốn biết a.

Trần Tùng nghe Trần Chí dồn dập đặc câu hỏi. Trong lòng xúc động. nhưng mà vẻ ngoài hắn vẫn bình tĩnh, lôi một bộ bàn ghế bát tiên bằng tin thạch, đặt trên thảm cỏ. Trần Chí và Lam Bình lần đầu chứng kiến giới chỉ không gian lợi hại như vậy, trong lòng cũng thương cảm rất nhiều.

Mười mấy năm trời, vật đổi sao dời. Huyền Thiên đại lục xuất hiện lớp lớp nhân tài, bản thân bọn họ lại bị vây ở nơi này. Đáng tiếc a…. 

- Đại ca, đại tẩu, chớ vội, chớ vội. Hai người ngồi xuống đây, dùng chút linh tửu, ăn chút linh quả rồi từ từ đệ kể cho nghe. Nhưng hai người phải hứa với đệ là không được kích động quá mà tổn hại đến sức khỏe của mình a.

Ngạo Thiên Quân ổn định phu phụ Trần Chí. Sau, đúng là mang toàn bộ mọi chuyện tại đại lục Huyền Thiên, một hồi chầm chậm kể lại. Phu thê Trần Chí càng nghe càng khẩn trương. Trái tim đập bùm bùm trong lòng ngực. Lam Bình hai mắt đẫm lệ, không tìm được thanh âm của chính mình.

…………………………………………………………………..

Một canh giờ qua đi. Trần Tùng cuối cùng cũng kể xong. Miệng đắng, lưỡi khô, rót một chung Hồ Nhi tửu ra, nâng nên uống cạn.

Sau đó, hắn nhìn thấy đại ca đại tẩu mình vẫn sững sờ, chết lặng, lòng vội vã vô cùng.

Mãi một lúc lâu sau, trong hai phu thê, Lam Bình là người đầu tiên lên tiếng:

- Tướng công, hãy nói cho thiếp biết, đây không phải là mơ, không phải là mộng cảnh đi. Nhị đệ đã tìm được nữ nhi của chúng ta. Chuyện này, chuyện này… thật tốt a….

- Phải, phải. Thật tốt, thật tốt. Ha ha ha …..

Trần Chí ngửa mặt lên trời cười to. Hắn đây là kinh hỉ xuất hiện đột ngột, cao hứng đến điên rồi.

Không ngờ, tiểu nữ nhi mà bọn họ không ngừng tìm kiếm mười mấy năm nay lại có thể một mình chạy thoát khỏi bọn thú nhân rồi liên tục gặp kỳ ngộ, có thể cùng nhị đệ trùng phùng. Không những thế, tiểu nữ nhi bây giờ vô cùng lợi hại a.

Trần Tùng nãy giờ còn chưa nói tới thân phận Hoan Hỉ thần của Hiểu My. Hắn đợi hai người mừng rỡ qua đi, cảm xúc lắng đọng, mới khẽ đưa tay lên miệng ho khan, tiếp theo mới tung ra một loạt những tin tức giựt gân, khiến cho phu phụ Trần Chí đúng là trở tay không kịp.

Trần Hiểu My - tiểu nữ nhi của họ không ngờ lại là chuyển thế của Hoan Hỉ thần. Chuyện này quá hoang đường rồi. Nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt tự tin, thập phần chắc chắn của Trần Tùng, lại thêm minh chứng sống là vị Kim Phượng đại thần này, chuyện này muốn không tin cũng không được a.

Phu thê Trần Chí lại mất thêm một thời gian nữa mới có thể tiếp thu toàn bộ sự thật đáng kinh hãi này. 

Lam Bình lo lắng, nhìn sang Kim Phượng, giọng nói có chút tha thiết, khẩu cầu:

- Kim cô nương, chúng ta có thể lập tức rời khỏi đây được không? Trận chiến giữa các vị thần sắp tới. Ta rất lo lắng cho Hiểu My a.

Kim Phượng nhìn Lam mẫu, khẽ gật đầu. 

- Đợi Hạ Lan Nhật tỉnh lại, chúng ta sẽ rời đi.

Lúc này, thịt nướng cũng đã chín xong từ lâu. Đông Phong Nhật Minh mỉm cười, hướng mọi người, phất tay kêu gọi.

- Sư phụ, sư mẫu, nhị thúc, Kim cô nương. Thịt chín rồi a…. 

Ngạo Thiên Quân nhìn hắn, vuốt vuốt chòm râu xồm rậm rạp, khẽ quay sang nói với hai nam nữ trung niên bên cạnh:

- Tên nhóc này thú vị. Rất hợp với Tứ Thần sơn của đệ. Ha ha.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.