Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 209: Huyễn Lâm Sơn Mạch




Trần Tùng trắng trợn cướp người. Hắn xách theo Hạ Lan Nhật và Đông Phong Nhật Minh lao về hướng hai cây đại thụ phía xa. Tiếp theo đó, vài thân ảnh khác cùng từ hai ngọn đại thụ khác lao ra. Nhằm thẳng hướng chân trời mà mất dạng.

Sự việc diễn ra quá bất ngờ. Toàn thể những người có mặt tại Võ Lâm Đại Hội còn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Chỉ có vị võ lâm minh chủ tại nhiệm – chưởng môn Trường Sinh Phái – Ngô Đông thừ người tại khán đài phía bắc. Tuy không nhìn thấy, nhưng đúng là lúc này, tâm trạng của lão đang bùng nổ, sôi trào còn hơn núi lửa. Huyết khí xung thiên – tức giận ngập trời.

- Quá ngông cuồng. Hắn là kẻ nào? Toàn thể đệ tử Trường Sinh Phái đuổi theo, cướp người về cho bằng được.

Ngô Đông hét lớn. Thanh âm của lão đã khiến cho ba hồn bảy phách của nhân sĩ võ lâm nơi này tỉnh táo lại. Lão đạo trưởng Kính Tử chân nhân là người đầu tiên bước ra, lớn tiếng đòi một công đạo cho kỳ đại hội lần này.

- Ngô chưởng môn. Hạ Lan Thiếu chủ đã bị nam nhân bí ẩn ấy cướp đi. Thực lực một chiêu hắn thi triển vừa rồi, nặng nhẹ thế nào, chúng ta ở đây cũng đã lãnh giáo được. Hơn nữa, với trình độ khinh công của nhóm người vừa nãy, quý môn phái có muốn đuổi theo e là cũng phí công vô ích. Chi bằng lúc này, nên nghĩ làm thế nào để cứu vãn thế cục của Võ Lâm đại hội hôm nay a.

- Đúng vậy, đúng vậy. Hạ Lan thiếu chủ của quý phái đúng là rất lợi hại. Nhưng mà không phải hắn bây giờ sống chết không rõ hay sao? Chúng ta không thể cứ trông chờ vào may mắn có thể xảy ra. Mọi người nói xem?

Khang Tử - chưởng môn Tử Vân Phái vẫn còn cay cú, khó chịu vì chiến bại trước Hạ Lan Nhật. Mới vừa rồi lại bị lôi điện của Ngạo Thiên Quân bổ cho chật vật. Vì vậy, lão cảm thấy nghẹn khuất vô cùng. Cho nên, nhân khi Kính Tử chân nhân mở lời. Tên vô sỉ này cũng nhảy vào, gây sức ép cho Ngô Đông chưởng môn.

Ngô Đông mặt mày xanh mét. Lão câm hận nhìn hai con hàng kia. Dù gì cũng là chưởng môn một phái, danh tiếng vang vọng giang hồ. Vậy mà lúc này lại thay nhau bỏ đá xuống giếng. Mặt người dạ thú. Trơ trẽn vô song.

Nhưng dù cho Ngô Đông khó chịu ra sao thì tình hình không những không bớt căng thẳng mà lửa nóng cứ thổi bùng lên. Những người còn lại, lấy sự dẫn đầu của Kính Tử lão đạo và chưởng môn Tử Vân Phái, không ngừng hò hét, đòi Võ Lâm Đại Hội phải bắt đầu lại. Yêu cầu Ngô Đông phải giới thiệu ra ứng cử viên mới cho ngôi vị Võ Lâm Minh Chủ hôm nay.

Sau một hồi giằng co, cuối cùng, Ngô Đông không thể địch lại đám lang sói nơi đây. Lão cắn răng, lên tiếng:

- Chư vị. Nay, Hạ Lan Nhật chẳng may bị kẻ xấu bắt đi. Trường Sinh Phái bây giờ cần phải trên dưới toàn lực đuổi theo. Ta thấy Kính Tử chân nhân và Khang chưởng môn đều là nhân vật cái thế anh hùng, người nào cũng có khả năng lãnh đạo võ lâm phát triển. Nay, ta đề cử hai người bọn họ. Còn chuyện bình chọn ra sao. Mọi người cứ tùy ý liệu phân. Trường Sinh Phái ta sẽ không tiếp tục dây vào.

Ngô Đông nói xong thì lập tức đứng dậy, mang theo đệ tử của mình, mạnh mẽ rời đi. Chuyện tiếp theo thế nào, lão đã chả muốn quan tâm. Cứ để cho bọn họ chó cắn chó, tiếp tục tranh đoạt cùng nhau. Dù sao, hai người này đều khát khao ngôi vị minh chủ võ lâm không phải ngày một ngày hai. Xem như toại nguyện cho bọn họ.

Cao thâm. Một chiêu này của Ngô Đông đã quăng củ khoai lang nóng phỏng tay lại cho hai lão hồ ly Kính Tử và Khang Tử. Ngô Đông mang Hạ Lan Nhật ra làm cớ, toàn vẹn rút lui. 

…………………………………………………………………………..

Không nói tiếp những chuyện xảy ra tại Đại hội Võ Lâm sau khi Ngô Đông dẫn theo đệ tử Trường Sinh Phái rời đi.

Vào lúc này, nhóm người Trần Tùng và Kim Phượng, xách theo Hạ Lan Nhật và Đông Phong Nhật Minh đã đi đến rất xa.

Bốn người đáp xuống một bìa rừng một sơn mạch tại Phía Đông. Hạ Lan Nhật và Đông Phong Nhật Minh hai người say xẩm một lúc lâu, mới phục hồi bộ dáng ung dung, lâm phong ngọc thụ.

Kim Phượng lặng im nhìn gương mặt vị thiếu chủ Trường Sinh Phái. Sau mới chầm chậm buông lời khẳng định:

- Khuôn mặt của ngươi vốn không phải thế này.

Hạ Lan Nhật nghe nói vậy, có chút ngạc nhiên. Một tay sờ lên má phải, bất đắc dĩ mỉm cười.

- Cô nương quả nhiên hảo nhãn lực. Gương mặt này của ta, đúng thật là đã có sự thay đổi. Năm ta 10 tuổi, trước khi gặp sư phụ đã bị trọng thương. Nhờ sư phụ cho dùng vô số thuốc quý, thảo dược mới chữa lành. Chuyện này, trong Trường Sinh Phái cũng ít người biết được.

- Nhưng mà thế này cũng tốt. Nam tử hán đại trượng phu, chỉ cần một thân bản lĩnh, võ nghệ cao cường. Làm người quân tử, chính trực là được rồi. Đâu cần phải đẹp quá mức làm gì? Làm ta lại nhớ tới cái tên bán nam bán nữ họ Du kia. Đúng là phiền toái.

(Du Tử Dực nằm một bên cũng trúng đạn. Ha ha)

- Vị đại hiệp và vị cô nương này, không biết xưng hô ra sao?

Hạ Lan Nhật bỏ qua lời động viên kỳ lạ của Ngạo Thiên Quân, hướng hai người Ngạo Thiên Quân và Kim Hộ Vệ chào hỏi.

- Ta là Trần Tùng. Còn nàng ấy là Kim Phượng. 

- A. Thì ra thúc là Trần Tùng, đến từ Huyền Thiên Đại Lục. 

Đông Phong Nhật Minh nghe được lời nói của Trần Tùng, vô cùng kinh hỉ. Hắn là đệ tử của Trần Chí, dĩ nhiên biết rõ, ngoài đệ đệ ruột của sư phụ là Trần Tùng từ Huyền Thiên Đại Lục, có lẽ sẽ không có người thứ hai sử dụng được Thiên Long Thập Nhất thức lợi hại như vậy. Giờ phút này, đúng là người nhà đoàn tụ. Chuyện tốt lành a!

- Bái kiến Nhị thúc, Kim cô nương. 

Hai nam tử trẻ tuổi đồng loạt vòng tay, cung kính ra mắt Ngạo Thiên Quân cùng Kim hộ vệ.

- Tốt, tốt. – Trần Tùng sảng khoái, nói liền hai chữ tốt, bộ râu xồm trên mặt giựt giựt liên hồi. 

- Sư phụ, sư mẫu của các người hiện tại đang ở đâu?

Vui mừng gặp gỡ qua đi. Trần Tùng lập tức hỏi đến tung tích của đại ca và đại tẩu.

Tên tiểu tử Đông Phong nghe được, bí hiểm nở nụ cười.

- Nhị thúc. Đúng là người một nhà nên tư tưởng giống nhau. Sư phụ sư mẫu đang ở trong sơn mạch phía trước đây ha. 

- Sơn mạch này gọi là Huyễn Lâm sơn mạch. Nghe nói trong đó có một loài thực vật kì bí gọi là Huyễn thụ. Hoa của nó phát ra mùi thơm, có thể mê hoặc tâm trí con người. Dạo này, rất nhiều nhân sĩ võ lâm vào sơn mạch này đều mất tích. Có lẽ, sư phụ sư mẫu cũng tìm kiếm nguyên nhân.

Hạ Lan Nhật đã từng nghe nói tới Huyễn Lâm Sơn Mạch và những bí ẩn gần đây. Ngặt nỗi, Ngô Đông không cho phép hắn điều tra. Chắc sợ người một đi không trở lại, lấy ai làm con cờ cho lão thao túng trong võ lâm đại hội.

Đông Phong Nhật Minh thì rất muốn theo phu phụ Trần Chí. Nhưng sư phụ hắn hạ lệnh, phải đến quấy rối đại hội võ lâm, một tay trợ giúp sư huynh của mình. Lệnh thầy khó cãi. Cũng may, nhờ thế mới gặp được hai vị Ngạo Thiên Quân và Kim Phượng.

- Ha ha. Đúng là duyên phận. Không ngờ đánh bậy đánh bạ mà có thể đuổi theo được đại ca ta. Vậy thì chúng ta cũng vào thôi. Biết đâu sẽ nhanh chóng gặp được hai người bọn họ.

Trần Tùng nhanh chóng quyết định. Thế nhưng, sau khi hắn nói xong thì lại nhìn thấy Hạ Lan Nhật bước lên vài bước, hướng về phía tổng đàn của Trường Sinh Phái, dập đầu ba cái, bùi ngùi lên tiếng:

- Sư phụ. Ơn nuôi dưỡng mười mấy năm. Đệ tử xin dập đầu cảm tạ. Những gì đệ tử hứa với người cũng đã làm xong. Từ nay, trời nam đất bắc sẽ khó có dịp tương phùng. Mong người bảo trọng a.

Hạ Lan Nhật nói xong câu này thì đứng dậy. Ba người còn lại nhìn hắn, khẽ gật đầu. 

- Sư huynh. Đi thôi!

Thân ảnh bốn người nhanh chóng biến mất trong rừng rậm của sơn mạch Huyễn Lâm.

Nơi họ vừa đứng, một trận gió lớn thổi qua. Đám cỏ ngã nghiêng xô nhau về một hướng. Lá cây theo gió, tản mát cuối chân trời. Vài chiếc lá vàng khô vô tình, rơi trên bộ cà sa của hai hòa thượng một lớn, một nhỏ đang từ từ tiến tới. Vạt áo của họ lộng gió, phát ra thanh âm phần phật, phần phật.

- Mô phật. Lại chậm một bước rồi. Đám người này thật không nghĩa khí chút nào.

- Thiện tai. Thiện tai. 

Vô Sắc chấp tay, nhìn về hướng sơn mạch sâu thẫm, rồi lại quay đầu nhìn Quỷ hòa thượng đang đứng kề bên. 

- Sư phụ. Chúng ta ở đây đợi hay đi tiếp vào bên trong.

Quỷ hòa thượng lần tràng hạt trên tay, miệng khẽ lẩm bẩm: Ngã phật từ bi, ta không vào địa ngục, lấy ai vào địa ngục. Vô Sắc à, mình cũng tới đi thôi!

- Dạ sư phụ.

Tiếp theo, hai thân ảnh một lớn một nhỏ cũng hướng về phía Sơn mạch Huyễn Lâm thẳng tiến. 

Đông Cưu đại lục, gió lại tiếp tục đổi chiều. 

Võ lâm đại hội kết quả thế nào? Hạ Lan Thiếu Chủ sống chết ra sao? Người thanh niên tên gọi Đông Phong Nhật Minh thình lình xuất hiện đến từ đâu? Rồi thần bí nam nhân ngang nhiên xuất hiện cướp người vô pháp vô thiên là ai?.... Vô số câu hỏi được đặt ra, đợi mọi người tìm hiểu.Vô số câu chuyện huyền ảo, bí ẩn được dựng lên, lấy đám người Ngạo Thiên Quân, Đông Phong Nhật Minh và Hạ Lan Nhật làm trung tâm. Càng ngày càng khuếch trương khắp giang hồ, tứ quốc.

Thế nhưng, trong lúc đó, nhân vật chính trong những câu chuyện này lại đang nhàn nhã dạo bước tại Huyễn Lâm sơn mạch. Thỉnh thoảng, vài con dã thú nghe động, nhe nanh, giơ vuốt nhảy ra, đều bị phi đao của Hạ Lan Nhật giải quyết. Mấy con thú nhỏ khác thì không dám bén mảng tới gần. Một đường bình yên đến nản. Trần Tùng nhìn hai đồ đệ của đại ca, lên tiếng hỏi:

- Nơi này cũng khá bình thường. Huyễn thụ gì đó, xuất hiện tại đâu?

- Sâu trong sơn mạch này.

Đông Phong Nhật Minh đáp lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.