Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 174: Rời khỏi Nguyệt Sa




Tử Quân tuy là đại tướng dưới trướng của Tà Thần. Nhưng mà do Tà Thần và Yêu thần qua lại gần gũi với nhau. Nên quan hệ giữa hắn với Mặc Huyền không tệ.

Nhưng mà từ lần đầu tiên nhìn thấy Hoan Hỉ thần, hắn đã bị phong thái phóng khoáng, tự nhiên của vị nữ thần này thu hút. Mới đầu chỉ là cảm giác thú vị, nhưng càng để ý càng thấy hợp tính, càng bị rung động nhiều hơn.

Sau đó Mặc Huyền phát hiện ra hắn không thích hợp. Nhiều lần lên tiếng can ngăn. Còn liên tục dùng những lời lẽ không hay để bêu rếu Hoan Hỉ thần. Nhưng lần nào cũng như nước đổ lá khoai, Tử Quân không hề lay chuyển.

Tử Quân chỉ là thần thú, cho nên với Hoan Hỉ thần, tình cảm của hắn rất trong sáng, đơn thuần là sự thưởng thức, hâm mộ. Nhưng mà Mặc Huyền đối với hắn không như vậy. Tham muốn chiếm đoạt của Mặc Huyền quá cao. Hắn không cho phép Tử Quân chia sẽ tình cảm với bất cứ ai. Dần dần, hai người nọ vì bất hòa mà từ từ xa cách. Chủ yếu vẫn là do Tử Quân trốn tránh mà thành. (Ha ha. Ta cảm thấy có mùi vị đam mỹ giữa hai người này. Có gian tình a).

Sau đó, chuyện này đến tai Tà Thần. Mới đầu, Tà thần cũng không nói gì. Nhưng mà trước khi trận chiến cuối cùng xảy ra, Tà thần đã lợi dụng thời cơ, khống chế tinh thần của Tử Quân. Khiến cho hắn hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ biết làm việc theo mệnh lệnh. 

Đến khi cuộc chiến kết thúc, Tử Quân vẫn chưa hồi phục. Cứ ở bên cạnh Tà Thần, thành một cỗ máy giết người, một con chó trung thành, sai đâu đánh đó, làm khiếp sợ cả Thiên Huyền Vũ.

Mãi đến mấy ngàn năm trước, Tử Quân mới dần tỉnh táo lại. Nhưng mà, khi hắn bắt đầu phản kháng thì Tà Thần đã lập tức tiến hành trấn áp, sau đó thì giam giữ hắn tại một không gian cấp thấp, chính là đại lục Phong Linh.

Thần thú cho dù thất thế sa cơ thì vẫn vô cùng lợi hại. Vì không muốn ngọc nát cùng tan nên Tà Thần mới quyết định như vậy. Ngờ đâu, chính tại đại lục này, Tử Quân lại lần nữa khôi phục gần đến trạng thái đỉnh cao. Mặc dù không thể tự mình thoát ra, nhưng mà ở nơi này, hắn lại gặp được Trần Hiểu My, còn có Thiên Vũ. Ha ha. Đúng là tà không thể thắng chính. Tà Thần trong lúc nóng vội lại dệt áo cưới cho người. Đáng đời.

………………………………………………………………………..

Tử Quân mang hết chuyện xưa, lựa lời kể lại. Thiên Vũ tựa người vào khung cửa, không lên tiếng. Hắn đang suy nghĩ xem độ tin cậy trong câu chuyện này được bao nhiêu. 

Đúng là khi bi kịch hai vạn năm trước xảy ra, thái độ của Tử Quân vô cùng kỳ lạ. Ngoại trừ toàn lực công kích đối thủ thì ánh mắt của hắn không có tiêu cự. Giống một con rối bị điều khiển bởi người khác. 

Nhưng mà chuyện đã xảy ra lâu rồi. Giờ lật lại, còn ý nghĩa gì nữa đâu.

- Hiểu My, nàng thấy thế nào?

Thiên Vũ quay sang nhìn Hiểu My, Tử Quân cũng chăm chú nhìn cô. 

- Ha ha. Nghĩ gì giờ? Câu chuyện của hắn cũng khá lắm. Lời kể tuy không mượt mà nhưng mà nghe qua cũng thu hút, êm tai. Nhìn chung, tạm được.

Bị hai vị siêu cấp mỹ nam liếc mắt đưa tình, toàn thân mỗ nữ nổi hết cả da gà, đầu lạnh lùng, không kịp suy nghĩ đã trả lời. Khiến cho hai vị soái ca thoáng nghi ngờ, đưa mắt nhìn nhau khó hiểu. 

Họ không hỏi cô đánh giá thế nào về câu chuyện của Tử Quân. Sao cô lại nhận xét như thế? Ai da, sao mà nữ thần của họ cứ không đi theo mô típ thông thường thế nhỉ? Đúng là làm khó người ta mà.

Hiểu My không thèm quan tâm đến biểu cảm của hai người đối diện. Lúc này, trong đầu mỗ nữ chỉ quan tâm tới chuyện khác, quan trọng hơn và cũng chính đáng nhiều hơn.

- E hèm. Ta muốn hỏi hai người, đến khi nào chúng ta mới có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này. Đồng đội còn chờ ta ở bên ngoài. Không nên để bọn họ lo lắng thêm nhiều. Đó là tội lỗi a.

- Bất cứ khi nào cũng được. Toàn bộ ốc đảo này là pháp bảo không gian của ta. Cứ thế mang theo là được rồi.

Tử Quân tự tin khẳng định. Trước đây, chỉ với thực lực mình hắn, không thể nào phá vỡ phong ấn của Nguyệt Sa. Nhưng mà giờ có thêm Thiên Vũ ở đây. Hai vị thần thú cùng hợp sức với nhau, một ngục tù nhỏ nhoi, sao có thể làm khó những thiên tài vĩ đại như bọn họ.

………………………………………………………………………..

Sáng sớm hôm sau.

Dưới sự khống chế của Tử Quân, toàn bộ ốc đảo tách rời, bay lên khỏi mặt đất, thu nhỏ thành một quả cầu sáng rồi bay đến trên tay của hắn.

Hiểu My kinh ngạc nhìn những con người nhỏ xíu như con kiến, đi đi lại lại ở bên trong kết giới, giọng nói có chút tò mò.

- Ngươi đã làm gì bọn hắn?

- Chỉ là một thuật pháp nho nhỏ giúp bọn họ an toàn khi phá vỡ phong ấn của Nguyệt Sa.

- Thật lợi hại. Ha ha.

Hiểu My không tiếc lời, khen ngợi đôi câu. Nhưng mà cái gì lợi hại, chắc chắn không phải là bản thân của Tử Quân, mà chính là pháp bảo của hắn. Cô cũng ao ước có một pháp bảo nghịch thiên như vậy. Đi đâu cũng có thể mang theo tất cả người thân, bạn hữu của mình. 

Tiếp theo đó, dưới sự liên thủ của hai vị siêu cấp thần thú, toàn bộ mảnh không gian nơi này bắt đầu rung chuyển. Mặt đất từ từ dâng lên cao, không gian bắt đầu xuất hiện những vết rách như thủy tinh nứt vỡ.

Trần Hiểu My đã mặc sẵn Ngư Long Chiến Giáp, khởi động đôi cánh, vỗ phần phật, lơ lững giữa không trung.

Đến khi thanh âm ầm ầm bốn phía liên tiếp vang lên, bầu trời bên trên sụp xuống, ba bóng người cùng lúc bay bọt lên.

……………………………………………………………………….

Nhóm người của Hồ Phượng Nhi lúc này đang trên đường trở lại Nguyệt Sa. Vài ngày nay, họ đã thu hoạch được rất nhiều thảo dược từ những loại thông thường đến những loại trân quý khác nhau. Thấy thời gian đã lâu vẫn không có tin tức của Hiểu My, cả bọn quyết định quay trở lại Nguyệt Sa chờ đợi.

Nhưng mà chưa đến nơi đã nghe phía trước xảy ra dị động. Một đoàn người biến sắc, vội vã dùng khinh công bay tới. Hồ Phượng Nhi dằn xuống sự xấu hổ, bám chặt vào người của Ngọc Tam Lang, trên mặt ngập tràn lo âu. Nguyện cầu cho Trần cô nương không xảy ra bất cứ chuyện gì đáng tiếc.

Ngay khi bọn họ tiếp cận được mục tiêu thì đập vào mắt là một cảnh tượng kinh hãi. Toàn bộ Nguyệt Sa rộng lớn đều ào ào sụp xuống, cát bụi mịt mù.

- Chuyện gì thế này? 

Giọng của Hồ Phượng Nhi lớn tiếng la lên.

- Ta cũng không biết, nhưng có lẽ là liên quan đến chủ nhân.

Đại Kim có một sự sùng bái mù quáng với chủ nhân của hắn. Cho nên trước dị tượng, hắn luôn bình tĩnh mà suy nghĩ xem, chủ nhân của hắn lại đại triển thần uy kiểu gì mà đánh sập cả Nguyệt Sa? Đúng là vô cùng lợi hại. 

Hai sư huynh đệ Hồ Hoài An được Đại Kim bổ não, cũng có một sự sùng bái vô hạn đối với sư phụ của bọn họ. Ánh mắt lập lòe.

Khúc Văn, Bàn Ngâm và A Thủy chỉ im lặng đứng nhìn. 

Bỗng nhiên, giữa màn bụi cát lấp lánh ánh vàng, ba thân ảnh vọt lên như tên bắn. Đến khi ba người Hiểu My đáp xuống cạnh bên, họ vẫn còn bất động, chưa kịp nhận ra.

- Ta trở lại rồi đây.

- Sư phụ. Thật là người sao? Thủ đoạn cao siêu, khiến cho chúng con mở rộng tầm mắt.

- Chủ nhân. Người đã quét sạch báu vật dưới đáy Nguyệt Sa rồi sao? Có nhiều thứ tốt lắm không? 

“Ha ha ha. Tên thiểu năng này, bổn cô nương không quen a.” - Nhìn bộ dáng tham tài của Đại Kim. Hiểu My chỉ có thể co quắp mặt, quay sang một bên. Trong lòng hơi hơi xấu hổ. 

- Trần cô nương, không sao chứ?

Haiz, đúng là chỉ có nữ nhân mới biết quan tâm chu đáo. Hiểu My trong lòng suy nghĩ, có nên chọn thêm một nữ đồ đệ, sau này chăm sóc cho cô hay không? (ặc…)

Ba người Khúc Văn cũng tiến đến chỗ Hiểu My. Nhìn thấy cô toàn thân cao thấp, trên dưới không sao, tự thấy an lòng. Chỉ khẽ gật đầu mỉm cười, ai ai cũng hiểu.

A Thủy nhìn thấy Thiên Vũ, trên mặt thoáng qua nét mừng rỡ. Nhanh chóng tiến lên.

- Huynh đã tỉnh?

- Phải. Cảm ơn ngươi chăm sóc muội ấy lâu nay.

- Đây là bổn phận của ta, huynh không cần cảm tạ.

Sao mới câu nói đầu tiên đã tuyên bố chủ quyền rồi? A Thủy có chút đơ người, rồi nhanh chóng trả lại một câu tương tự. Nữ thần trong lòng hắn, nhất quyết không buông tay.

- Hiểu My, hai vị công tử bên cạnh, có thể giới thiệu chút không? - Khúc Văn nhìn hai mỹ nam bỗng nhiên xuất hiện, cảm giác quen thuộc không biết từ đâu kéo tới. Hắn đến gần, cất giọng nho nhã hỏi thăm.

- Khúc tướng quân?

Tử Quân và Thiên Vũ vừa nhìn thấy hắn, đồng loạt thốt lên. Nhóm người kia thì thái độ không mấy chú tâm, chỉ có Hiểu My đứng cạnh bên, thoáng qua một tia ngần ngại.

- Xin hỏi hai vị là đang gọi ta sao?

- Phải. 

Tử Quân xác nhận. Bởi vì A Thủy lúc này đã cải trang, hắn không thể nhận ra. Nhưng mà Khúc Văn bộ dáng vẫn hệt như kiếp trước, không chút đổi thay. Hắn làm sao không biết.

- Thiên Vũ, Khúc công tử đồng hành cùng chúng ta lâu nay. Lẽ nào huynh ấy cũng là…

- Phải. Giống như ta và A Thủy. 

Câu hỏi của Hiểu My bỏ lỡ giữa chừng. Nhưng người nghe ngay lập tức hiểu. Thập nhị chiến tướng lại xuất hiện thêm một người. Ngày trở lại Thiên Huyền Vũ đã không xa.

Sau đó, Hiểu My giới thiệu tất cả mọi người với nhau. Đến phiên hai người Ngọc Tam Lang và Hồ Hoài An, cô nàng đặc biệt nhấn mạnh, đây là đồ đệ vừa thu nhận được. 

Cái này là sư phụ đang tranh thủ đòi quà gặp mặt cho bọn họ. Hai sư huynh đệ nhanh chóng bước ra hành lễ vãn bối khiến Tử Quân và Thiên Vũ chỉ có thể đưa mắt nhìn nhau. Nữ thần của họ đúng là khác biệt a.

Sau đó, Hồ Hoài An cùng Ngọc Tam Lang đều nhận được hai phần đại lễ. Giá trị tuyệt đối phi phàm, độc nhất vô nhị tại Đại Lục Huyền Thiên.

Tử Quân vẫn mặt dày, tiếp tục đi theo bên cạnh Hiểu My, mặc dù thái độ của Thiên Vũ vẫn lạnh lùng, đôi khi còn khó dễ hắn vài câu. Nhưng mà so với bị giam mấy ngàn năm dưới đáy Nguyệt Sa, hay cả quãng thời gian bị Tà Thần khống chế khi xưa, cuộc sống của hắn hiện tại muôn sắc, muôn màu, vô cùng vui vẻ.

Một nhóm mười người nhanh chóng rời khỏi Nguyệt Sơn. Thấy thời gian không còn sớm, cho nên sau khi Tử Quân thả bọn người trong ốc đảo của hắn ra, cả đám nhanh chóng lên đường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.