Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 155: Manh mối




Hôm nay đã là ngày cuối cùng trong thời hạn quy định. Toàn bộ các đội thi đấu phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi ly khai khỏi Ngải Lâm. 

Dưới sự dẫn đầu của Dược Phong Cư, đúng hơn là sự dẫn dắt của bốn người Trần Hiểu My, hơn năm mươi người rồng rắn nối đuôi nhau, một đường chậm chậm, cảnh giác tiến lên. Tinh thần người nào người nấy đều trong trạng thái khẩn trương, hết sức tập trung, đề cao sự cảnh giác ở mức tối đa. 

Cũng may, con quái vật và đám người điều khiển nó không tiếp tục xuất hiện. Tuy không biết vì nguyên nhân gì. Nhưng mà chuyện này với các thành viên tham gia thi đấu, cũng là một chuyện tốt lành. 

Mặt trời lần chìm khuất sau những đám mây. Hoàng hôn đỏ rực một màu, vài cánh chim chiều cũng rủ nhau về tổ. 

Đan Thành mang một sắc thái huyền ảo xuất hiện trước mắt thế nhân. Từng chiếc lá đỏ theo gió bay bay, mùi thức ăn hòa quyện trong không khí xung quanh, cảnh vật bình dị mà giờ phút này, trong mắt đám người còn sống sót lại diệu kỳ và an nhiên đến lạ.

Trong hội trường lớn tại đại lâu, nơi diễn ra đại hội giao lưu. Ban tổ chức đã bố trí rất nhiều những bàn tiệc lớn. Mỗi bàn đều được dọn lên đầy ấp thức ăn, rượu ngon và nhiều điểm tâm tinh xảo. Bề ngoài thì ban tổ chức thật chu đáo, biết quan tâm đến cảm giác và sức khỏe của các đội dự thi. Tuy nhiên, thời gian chầm chậm trôi qua, khi số người trở lại càng lúc càng ít đi. Mọi chuyện lại có vẻ như chẳng hề đơn giản. 

Trần Hiểu My và đội dự thi của Dược Phong Cư sau khi ngồi vào vị trí của mình, liền đưa mắt đánh giá xung quanh. Vị trí của Tế Thiên Đường, Thần Dược Cư, Minh Thảo Đường, Nhạc Lai Đường, Hoài Xuân Đường, Bách Thảo Đường đều trống. Những đội dự thi khác đồng hành cùng cô, vô cùng rõ ràng chuyện gì đã xảy ra với Thần Dược Cư và Tế Thiên Đường. Nhưng mà chuyện về Thảo Minh Đường chỉ là bí mật riêng của đoàn đội Hồ Phượng Nhi cùng hai huynh đệ Hứa Gia.

Hơn nữa, từ khi ra khỏi Ngải Lâm, Hứa Trọng, Hứa Sơn đã nhanh chóng ly khai. Do cảm xúc mọi người đều không ổn định nên người ngoài chả mấy quan tâm đến sự biến mất của hai người vốn đã chẳng có gì nổi bật. Vì vậy, lúc này đây, khi thấy bàn tiệc của Thảo Minh Đường và các đội khác trống rỗng không người. Tất cả đều suy đoán, phải chăng nguyên nhân biến mất có tương tự như đám người Trương Cao Nghĩa hay không.

Một nổi sợ hãi nhanh chóng bao trùm. Tiếng nghị luận nhanh chóng vang lên. Những gương mặt vừa mới còn trầm tĩnh khi nãy, chỉ một giây sau đã lập tức tái xanh. Một vài người suy sụp, hét lên đầy kinh hoảng.

Biểu hiện của tất cả các thành viên thi đấu sau khi kết thúc vòng hai đều khiến cho ban tổ chức Đại Hội vô cùng nghi ngờ. Nhưng mà kinh nghiệm sống và sự từng trải của mỗi cá nhân không cho phép họ tỏ ra hốt hoảng, mất bình tĩnh trước đám đông. Vị thành chủ Đan Thành là Đinh Khải Nguyên – trưởng ban tổ chức, nháy mắt ra hiệu với Trương Chính Phương và Chu Phong. Hai vị trưởng lão của các gia tộc lánh đời cũng vội vã đến đây. Năm người bí mật trao đổi với nhau. Sau đó, vẫn là do Đinh Khải Nguyên đại diện mọi người, đứng ra phát biểu.

- Chúc mừng các đội dự thi đã hoàn thành nhiệm vụ trong vòng thi đấu thứ hai. Trước tiên, mời các vị tranh thủ dùng cơm tối. Sau đó, ban tổ chức sẽ dành thời gian để các đội tranh thủ nghỉ ngơi. Sáng sớm ngày mai, chúng ta sẽ thông báo kết quả của vòng hai cho mọi người được rõ.

Nhân tiện, sau bữa cơm này, mời đội trưởng hoặc đại diện của các đội sẽ tập trung đếm đại sảnh lớn, ban tổ chức có vài vấn đề cần thảo luận.

Bây giờ, mời mọi người bắt đầu.

Đinh Khải Nguyên nói xong thì tự nâng lên chén rượu trên tay, hướng về mọi người, sau đó, đưa lên môi, một hơi cạn sạch.

Mọi việc tiếp theo thuận lý thành chương. Toàn bộ những bất an trong lòng bị đè nén xuống thật sâu. Tiếng nói, tiếng cười thỉnh thoảng cũng vang lên. Chỉ là, khi những đôi mắt vô tình lướt qua hơn năm bàn trống kề bên, biểu tình của họ lại vô cùng gượng gạo.

Tấm bảng đề tên Tế Thiên Đường, Thần Dược Cư và vài đội khác vẫn vẹn nguyên vị trí. Chỉ có chỗ ngồi của những bàn này đều trống. Thức ăn, rượu uống phai mùi, lạnh tanh, thê lương tiễn biệt.

Ha.

Hiểu My nặng nề buông tiếng thở thật sâu. Cảm thán cuộc đời mong manh quá đỗi, xót xa cho sinh mạng con người tại dị giới này như cọng cỏ, lay lất qua ngày.

…………………………………………………………………….

Một canh giờ sau.

Tại chính sảnh. Đội trưởng của hơn hai mươi đội còn lại đã tề tựu đông đủ. Trên ghế chủ vị là thành chủ Đinh Khải Nguyên. Hai bên trái phải ghế ngồi của ông là hai vị trưởng lão Diệp Lăng và An Khởi. Tiếp theo đó là Khúc Văn, Trương Chính Phương, Chu Phong và vài thành viên khác còn lại trong ban tổ chức của đại hội giao lưu tại Đan Thành.

Khúc Văn cũng mới vừa trở lại mà thôi. Hắn được ban tổ chức cho đi trước vào Ngải Lâm với nhiệm vụ bí mật mà ngay cả nghĩa huynh như Bàn Ngâm cũng chẳng biết ra sao. Nhưng mà lần này hắn xuất hiện, tuy vẫn bộ trường bào màu trắng viền sợi kim tuyến vàng kim, nhưng mà phong thái phiêu dật, xuất trần trước đây đã bị thay thế bằng vẻ ngoài phong sương, bụi bặm. Chiếc cằm trắng nhọn ra, lún phún râu xanh. Chỉ nhiêu đó cũng đủ thấy, nhiệm vụ lần này với Khúc Văn cũng không phải là chuyện giản đơn. Có lẽ hắn đã phát hiện được manh mối gì đó về vụ liên hoàn án mạng diễn ra, cho nên lúc này đây, giữa hai chân mày cũng nhíu thành một chữ xuyên. Đôi mắt đăm đăm, sâu thẩm.

Thấy tất cả mọi người đã có mặt đầy đủ. Đinh Khải Nguyên khẽ đứng dậy, giọng nói trầm thấp, chầm chậm mở lời. 

- Các vị. Giao lưu hội của các dược sư tại Đan Thành lần này biến cố phát sinh. Bọn ta cũng rất lấy làm tiếc. Nhưng mà, người bên ngoài chắc chắn không rõ ràng được toàn bộ quá trình như chính bản thân các vị đã trải qua. Ta sở dĩ tập hợp mọi người tại đây, cũng là mong các vị hết lòng phối hợp, cung cấp thông tin để chúng ta cùng bàn bạc, thảo luận biện pháp khắc phục.

Hiểu My và Hồ Phượng Nhi đại diện cho Dược Phong Cư. Nghe thấy vị thành chủ khả kính nói lời lẽ dễ nghe như vậy, chỉ nhếch mém cười thầm.

Nếu như bọn cô đoán không lầm, trước lúc Vòng thi đấu thứ hai bắt đầu, Đinh Khải Nguyên chắc chắn đã phát hiện Ngải Lâm có điều lạ thường, nên mới đột xuất phái Khúc Văn – là một cao thủ võ lâm kiêm nhiệm “Thiên hạ đệ nhất độc sư” ra ngoài tra xét. Nhưng thay vì thông báo hoãn lại cuộc thi đấu, hắn và ban tổ chức vẫn cứ tiếp tục. Điều này vô hình chung đã khiến cho các đội dự thi trở thành mồi nhử. Toàn bộ mất mác, thương vong của các đội tuyển, cũng có trách nhiệm của bọn hắn một phần.

Các đội trưởng bắt đầu nhao nhác cả lên. Mấy đoàn khác chỉ nói tới vài chuyện lạ đột ngột phát sinh. Thậm chí, có tên đội trưởng của đại diện quầy dược Phúc Vị Lai còn mạnh mẽ khoa trương, hắn phải vượt qua khó khăn như thế nào để hoàn thành nhiệm vụ rút phải trong lá thăm. Điều này khiến cho cả đại sảnh nhíu mày, hỡi ơi về trình độ mặt dày của hắn.

Nhưng mà đến khi các vị đội trưởng của các đội tuyển đi đồng hành cùng Dược Phong Cư lên tiếng. Không khí nơi này đã lập tức thay đổi. Bởi lẽ, các vụ thảm án của Tế Thiên Đường và Thần Dược Cư đã làm chấn động toàn thể mọi người có mặt. Nhất là khi nghe miêu tả cực kì chi tiết về tràng diện xuất hiện tại hiện trường. Ngay cả hai vị trưởng lão tự xưng là trầm tĩnh, già đời, vạn sự bất biến là Diệp Lăng và An Khởi cũng phải biến sắc. Khúc Văn thoáng qua một chút run rẩy trên bày tay khuất trong tay áo rộng dài.

- Xem ra, mọi chuyện còn trầm trọng hơn ta tưởng. 

Khúc Văn mở đầu bằng một câu nói đầy xúc cảm. Tiếp theo đó, vị đại MC này cũng mang dường như tất cả những gì thu thập được trong nhiệm vụ lần này, kể lại với cả đại sảnh. Còn che giấu bao nhiêu phần còn lại, cũng chỉ có hắn mà thôi.

Hoá ra, ngay trước khi vòng hai của đại hội diễn ta, Đinh Khải Nguyên nhận được mật báo, có một nhóm người kì lạ đang hoạt động bí ẩn tại rừng rậm Ngải Lâm. Mới đầu hắn tưởng đó chỉ là binh đoàn nào đó mạo hiểm hái thuốc ở đây. Nhưng mà tình báo cho hay, có phát hiện vài thi thể đơn lẻ, giống như là dã thú tấn công, tan xương nát thịt.

Đinh Khải Nguyên vì tin tưởng các đội dự thi lần này đều có những cao thủ cùng đi. Vì thế, mới không huỷ bỏ cuộc thi, chỉ âm thầm phái Khúc Văn mang theo một tốp người có võ công nổi bật, đi trước dò đường. Đây chính là sai lầm chết người mà cả quảng đời còn lại, vị thành chủ nổi tiếng anh minh này thường xuyên nhớ về và hối hận.

Khúc Văn mang theo người, khởi hành lập tức. Mặc dù hành trình của hắn và đám người Trần Hiểu My không trùng lắp với nhau. Nhưng chính vì vậy mà hắn cũng chứng kiến được vài vụ kỳ bí ở đây. Nhất là cái kết cục thảm khốc của Nhạc Lai Đường, Hoài Xuân Đường – giống y như kết cuộc của đám người Trương Cao Nghĩa. Sau đó, hắn còn phát hiện, tại một khu vực hoang vắng, ngập tràn chướng khí sâu trong Ngải Lâm, có dấu hiệu nhân loại sinh tồn. Nhưng mà dấu vết bên ngoài cho thấy, họ chắc chắn là người ngoại tộc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.