Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 154: Thảm sát




Quầy dược Tế Thiên, Hiểu My không hề có ấn tượng. Tuy nhiên, nếu bọn họ là thành viên thi đấu trong đại hội giao lưu, vậy chuyện này không phải chuyện nhỏ? Ai biết được con đường trở lại phía trước còn gặp phải những bất ngờ ngoài ý muốn như thế nào?

Giao lưu hội tại Đan Thành kỳ này, đúng là đầy kích thích a.

Trần Hiểu My, Bàn Ngâm, A Thủy cùng Đại Kim bắt đầu kiểm tra hiện trường, chia nhau hành động. Một lúc sau thì có Ngọc Tam Lang cùng vài người của các đội tuyển khác cũng muốn tiến lên hỗ trợ. Tuy nhiên, họ chưa kịp có thao tác cụ thể đã bị Hiểu My ngăn lại, lý do chính là để bảo vệ hiện trường. (Ha, cô nàng bị nhiễm phim hình sự Bằng Chứng Thép đó).

A Thủy lặng lẽ dùng Thủy thuật, tìm hiểu tin tức từ vạn vật xung quanh. Mọi người chỉ thấy đứng yên bất động, mắt nhắm nghiền tựa như đau lòng, mặc niệm cho người đã chết. Còn Đại Kim thì âm thầm đi đến khu vực khác vắng người, thả ra chút uy áp của yêu thú cấp 9, xem thử có con vật nào có linh trí, có thể cung cấp thông tin, sẵn đó, độ hóa nó một phen.

Bàn Ngâm và Hiểu My thì kiểm tra từng tàn tích, mảnh vụn cơ thể vương vãi chung quanh. Mỗ nữ hết sức tập trung, nhưng mà trong lòng không ngừng âm thầm kêu khổ. Sao mà từ một cô nương khiêm tốn, yếu đuối ở hiện đại, giờ đây lại trở thành một ma nữ máu lạnh, vô tình thế này không biết. Bởi vậy, tục ngữ mới có câu: Ở bầu thì tròn, ở ống thì dài. Thời thế thay đổi, con người cũng phải đổi thay theo, biến hoá nhanh đến chóng mặt. Haiz…

Nửa canh giờ sau, bốn người hội họp, cùng trao đổi kết quả điều tra.

Kết quả thống nhất chung, đây là thảm án do một con quái vật gây ra. A Thủy thông qua cách thức riêng của mình, nhận thấy trong hơi nước quanh đây còn lưu giữ một thứ mùi hôi thối, hơi thở không phải của nhân loại. 

Đại Kim may mắn tìm được một con chồn bạc có chút linh trí. Con vật bé nhỏ này ư hử mãi một hồi cũng cung cấp được đồng dạng thông tin. Nó xác nhận có một con vật to lớn bị bao phủ trong lớp khói đen sì. Nhưng mà quan trọng nhất, phía sau con vật này còn có bóng dáng vài nhân loại. chỉ là hỏi rõ hơn thì con chồn ngốc nghếch đó không nói được lời nào.

- Tiểu thư, con vật nhỏ này, ta có thể mang theo được không?

Đại Kim nhìn con vật bé xíu trên tay, có chút không nỡ. Ở đại lục Phong Linh này, trường hợp của chồn nhỏ là một cá thể hiếm hoi, gặp được Đại Kim, xem ra là cơ duyên, đúng hơn là vận may ngàn năm có một. (Ha ha. Đây chính là duyên phận giữa Đại Kim và Tiểu Hôi, tương lai sẽ tạo nên một “tình thú” vô cùng hài hước. Dĩ nhiên, đây là chuyện nói sau).

Trần Hiểu My nhìn thấy chồn bạc trốn trong lòng của Đại Kim, mỗ nữ nhân trong đầu bổng nảy sinh ý niệm tà ác. Hắc hắc. Nếu như Kim mao sư có ý định làm vú em, chủ nhân như cô chắc chắn không phản đối làm gì. 

- Được thôi. Từ nay Tiểu Hôi sẽ đi theo ngươi. Nhớ chăm sóc nó cho tốt!

- Đa tạ tiểu thư. 

Đại Kim vui vẻ cảm tạ. Không chú ý tới con vật nhỏ trong lòng giật lên một cái. “Tiểu Hôi” – Cái tên này không phải là gọi nó đó chứ. A a……….

Bàn Ngâm nhìn ba người trẻ tuổi trước mặt, lòng cũng nhẹ nhõm hơn một ít. Tuổi trẻ rất tốt. Tinh thần mạnh mẽ. Dù đối mặt với hiểm nguy vẫn có thể lạc quan, tự tin tiến tới. Đây là ưu điểm mà thân già như lão không thể nào có được.

Bàn Ngâm rất kinh hãi khi đối diện với vụ thảm sát lần này. Lão hâm mộ nhóm người Hiểu My, nhưng đâu biết, sở dĩ bọn họ nhẹ nhàng như thế là do từng trải qua ma luyện và một đường chém giết suốt tại bờ Bắc Huyền Hải của đại lục Huyền Thiên. Bàn Ngâm chỉ nhìn thấy kết quả mà không nhìn thấy quá trình. Nếu không, lão cũng không có biểu tình và suy tư như thế.

Trở lại với chủ đề chính, Hiểu My trầm ngâm nhìn mặt đất đầy tàn tích với những vết máu đen sì, loang lỗ. Đôi mày đẹp lúc này nhíu chặt. Cô đang nghĩ xem, mục đích thật sự của những tên hung thủ gây ra vụ thảm sát này là gì? 

Nếu như tại đại lục Huyền Thiên, nhân loại vì thiên tài địa bảo, yêu thú vì muốn thăng cấp, các gia tộc thì tìm mọi cách để cố gắng phát triển, đi lên… Thậm chí, còn có tay chân Yêu thần núp trong chỗ tối chờ cơ hội ra tay thâm độc... Nhưng mà tại đại lục cấp thấp như đại lục Phong Linh này, dường như rất khó tìm được nguyên nhân thuyết phục cho tội ác man rợ như hiện tại. Hơn nữa, theo như kết quả phân tích hiện trường và những thông tin thu thập được. Con quái vật và đám người đứng phía sau nó, rất có khả năng là người ngoại lai – ý nói những kẻ cũng từ một đại lục khác tới đây qua kẻ hở không gian. 

Ha. Xem ra mục tiêu tiếp cận Quang Minh Thánh Điện để tìm lấy Thất Thải Quang Minh cứu Lữ Tuấn không suông sẽ như trong suy nghĩ của cô lúc đầu.

Bốn người Hiểu My bàn bạc một hồi. Sau khi thống nhất ý kiến thì bắt đầu di chuyển, cùng với đám người Hồ Phượng Nhi đồng loạt ly khai. Những đội thi đấu khác thấy đám người Thần Dược Cư đã đi khỏi, họ cũng không có lý do gì để tiếp tục chần chờ, níu kéo tại nơi đây.

Vì vậy, chẳng bao lâu sau, toàn bộ hiện trường nơi vụ thảm sát xảy ra chỉ còn lại một khoảng trống vắng hoe, tiêu điều và thê lương đến đáng sợ.

………………………………………………………………………..

Các đội dự thi xuất phát sau đoàn đội của Dược Phong Cư. Tuy nhiên, do Trần Hiểu My còn mải miết suy nghĩ về vụ án, tốc độ không nhanh, nên chẳng mấy chốc phía sau lưng của cô, không ít thành viên của các đội tuyển khác theo kịp. 

Mới đi được nửa canh giờ, một lần nữa, hành trình của họ bị chận lại, lối đi bị bịt kín. Lần này, dù là nam tử gan dạ hay máu lạnh đến cỡ nào cũng không thể bình tĩnh nổi. Bởi vì, chuyện tương tự với nhóm người của Quầy dược Tế Thiên một lần nữa lại xảy ra.

Nhưng mà lần này, người chết lại là Trương Cao Nghĩa - đúng hơn là toàn bộ đội dự thi của Thần Dược Cư. Hiện trường giống hệt như vụ thảm sát trước đó. Có khác chăng là những vết tích đánh nhau trên mặt đất rõ ràng hơn. Máu vương vãi nhiều hơn, cây cối cũng đổ ngã nhiều hơn. 

Thật ra, chuyện này cũng dễ hiểu, vì nhóm của Thần Dược Cư cao thủ có tới năm người, trình độ vũ lực cũng khá cao. Nhưng mà chống cự càng dữ dội thì cái chết càng đớn đau. Bởi vì tử vong không đáng sợ mà thứ đáng sợ chính là quá trình tử vong. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt trừng to kinh hoảng của Trương Cao Nghĩa, Trương Cao Thắng còn sót lại trên di thể, cũng đủ minh chứng cho cơn ác mộng lần này.

Hồ Phượng Nhi mặt xanh như tàu lá. Cô chạy vụt đến một gốc cây to, nôn thốc nôn tháo như muốn cho trôi ra cả mật và dạ dày. Hồ Hoài An và Ngọc Tam Lang thì run rẩy, tình trạng cũng chả tốt đẹp hơn tỷ tỷ của mình. Hai huynh đệ Hứa Gia lần này thì cảm giác bi thương do mất đi phụ thân cũng hoàn toàn biến mất. Trên gương mặt của họ chỉ còn biểu cảm ngơ ngác, vô hồn.

Thành viên của những đội còn lại bắt đầu kinh hoảng. Ai nấy đều khẩn trương, lo lắng cho sinh mạng của mình.

- Đáng chết, sao lại như vậy, sao lại có thể như vậy? 

- Ngải Lâm này đúng là mồ chôn của toàn bộ Đại hội giao lưu mà. Ta muốn lập tức rời khỏi chỗ này, lập tức rời khỏi chỗ này bằng mọi cách…

Nhiều âm thanh sợ hãi vang lên. Mọi người nháo nhác, thiếu điều muốn giẫm đạp lên nhau, chạy vội đi. Có lẽ, trong suy nghĩ của họ, chỉ cần nhanh chóng rời khỏi Ngải Lâm thì sẽ được an toàn.

Thế nhưng, đúng lúc này, một âm thanh lạnh nhạt vang lên.

- Thần Dược Cư vì vội vã ly khai nên mới trở thành nạn nhân trong vụ thảm sát liên hoàn này.

Lời nói nghe qua khá tuỳ ý, vô cảm, nhưng mà lại đánh trúng vào tâm lý bế tắc, hoảng loạn của họ. Thế cho nên, mấy kẻ đang như ngựa hoang mất phương hướng bỗng chốc an tĩnh lại. Họ ngơ ngác nhìn nhau, rồi lại nhìn vẻ trấn định của nữ nhân váy áo màu xanh, tự nhiên lại thấy dấy lên một phần hi vọng.

Đúng thế. Một cô nương mỏng manh, yếu đuối như thế còn có thể bình tĩnh, gặp nguy không loạn. Bọn họ đường đường là nam tử hán đại trượng phu, sao lại có thể sợ chết, mất hết hình tượng như thế này.

Sau khi không khí bên cạnh từ từ lắng xuống. Nhóm bốn người của Hiểu My lại tiếp tục phân chia nhiệm vụ, thu thập thông tin pháp chứng như vụ án trước đây.

Cái số cu ly, lúc nào cũng phải đi đầu cản đạn a. Hiểu My chậc lưỡi, bất đắc dĩ lắc đầu. Nhìn lại thi thể không nguyên vẹn của huynh đệ Trương Gia, trong ánh mắt mỗ nữ thoáng qua một tia thương hại.

Mặc dù Trần Hiểu My cũng có ý định chỉnh bọn họ. Và cũng đã để A Thuỷ giở chút trò vặt lên trang phục của tất cả các thành viên trong đội thi đấu Thần Dược Cư. Nhưng mà cô nàng đâu muốn quyết tuyệt đoạt mạng bọn cai ngục cổ đại này đâu. Không ngờ, cuối cùng bọn chúng vẫn thành nạn nhân của con quái vật ẩn náu xung quanh trong Ngải Lâm rừng rậm.

Đáng tiếc, đáng tiếc a!

Sau khi kiểm tra thật kỹ toàn bộ ngóc ngách tại hiện trường, kết quả thu được cũng chẳng khác vụ án đầu tiên bao nhiêu. Nhưng mà lần này, nhóm người của Hiểu My đã đi đến một kết luận chung. Đó là con quái thú này đã mạnh hơn, thủ đoạn tàn bạo, máu me hơn. Nhưng mà nó lại chỉ tập trung vào các nhóm đơn lẻ dưới mười người. Hai lần đều như thế, chứng tỏ sức chiến đấu của nó có giới hạn.

Cho nên, nếu như tất cả mọi người cùng đi thì con đường phía trước có vẻ an toàn hơn. Hiểu My khuyên mọi người chớ vội manh động. Một quyết định hồ đồ lúc này có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng liền sau.

Tất cả những thành viên của các đội tuyển tham gia thi đấu tại Giao Lưu hội đưa mắt nhìn nhau. Sau, cũng đồng ý với cách nghĩ của đám người Trần Hiểu My. Hơn năm mươi người cùng đồng loạt tiến lên. Đoàn kết chính là sức mạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.