Bạn Nhỏ Thân Yêu

Chương 17: Mập mờ




Mập mờ

Chu Tiêu Tiêu sững sờ, liếc nhìn Tôn Du đang giúp một bạn nhỏ buộc dây giày ở bên cạnh, lặng lẽ quay lưng lại, giả ngu nói [Không có nha.].

Nói xong, không đợi Tạ Tinh Từ trả lời lại, đã vội vàng vẽ thêm chân cho rắn bổ sung:

[Không phải là anh đang nằm mơ đó chứ.]

[Đôi khi tôi cũng sẽ mơ thấy mình ăn bánh hoặc là kem, đó là điều bình thường.]

[Có lẽ dạo này anh quá mệt mỏi, nên phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.]

Tạ Tinh Từ vốn là chỉ là muốn nhắn một tin để dò xét thôi, ai biết được cô gái nhỏ này đường đột gửi đến rất nhiều tin nhắn, còn nghiêm túc phân tích.

Á à.

Tạ Tinh Từ dựa vào ghế trong phòng làm việc, khóe miệng cong lên một đường vòng cung nhỏ trông thì như ghét bỏ nhưng thật ra đang rất vui vẻ.

Quả nhiên vẫn là bị anh tóm được đuôi.

Lúc sáng thì giả vờ lạnh lùng nhưng thật ra không thể che giấu được sự quan tâm dành cho anh.

Trong lòng Tạ Tinh Từ mừng thầm, nhưng vẫn cố tình trả lời chậm rãi: [Ồ, hóa ra là như vậy à.]

[ Chính là như vậy! ]

Thấy Tạ Tinh Từ tin tưởng, giọng điệu Chu Tiêu Tiêu có chút kích động hiếm thấy, lại tranh thủ thời cơ gửi đi một đống tin nhắn.

Từ cách diễn giải giấc mơ của Trang Chu cho đến thuộc tính của các chòm sao, “Năm cách diễn giải giấc mơ về những điều tốt đẹp sẽ xảy ra vào ngày mai” “Cơ thể đã xuất hiện vài triệu chứng như này? Còn không mau lên giường để nghỉ ngơi!”.

Những lời của Chu Tiêu Tiêu vốn là có tật giật mình, nhưng rơi vào trong mắt Tạ Tinh Từ lại biến thành những lời quan tâm bọc trong mật, ngọt ngào đến mức lòng người ngứa ngáy.

Tạ Tinh Từ kinh ngạc trong chốc lát, ngón tay để ở trên mép môi tựa hồ muốn đè xuống ý cười. Nhưng rốt cuộc vẫn không giấu được vui vẻ, khóe môi anh hé mở, quả thật ý cười lan đến tận đáy mắt anh.

Những lời nói của cô gái nhỏ này thực sự là…

Vô cùng khác thường.

Thẩm Phong ngẩng đầu, trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy Tạ Tinh Từ nở nụ cười rất tươi.

Anh ấy cũng không nhớ lần cuối cùng nhìn thấy nụ cười chân thật xuất phát từ tận trái tim của Tạ Tinh Từ là chuyện xảy ra cách đây bao lâu rồi.

Thật ra rất nhiều người hâm mộ yêu thích nụ cười của Tạ Tinh Từ, theo lời nói của các cô ấy, Tạ Tinh Từ cười lên như tuyết đầu mùa, như trăng rằm trên trời cao, lạnh lùng trong veo đầy vui vẻ khiến cho lòng người rung động.

Đáng tiếc, khuôn mặt Tạ Tinh Từ luôn lạnh lùng, như thể không có chút hứng thú nào với thế giới này, chứ đừng nói đến lưu luyến.

Thẩm Phong tò mò: “Cậu nhìn cái gì mà vui vẻ vậy?”

Tạ Tinh Từ tỉnh bơ tắt màn hình điện thoại, bảo vệ thật chặt cô gái nhỏ, nhàn nhạt nói: “Không có gì.”

Thẩm Phong bĩu môi, anh đã quen với cái dáng vẻ không chịu thổ lộ tâm tình này.

Thẩm Phong lật lật bản kế hoạch trong tay, hài lòng nói: “Lần trước hợp tác với nhà trẻ rất thành công, bây giờ những bình luận về cậu trên Internet tăng lên theo chiều hướng tích cực, chương trình tạp kĩ TX đã gửi đến một bản hợp đồng, vẫn muốn để cậu tham gia.”

“Tài nguyên này không phải là cho Chu Hằng Việt sao?”

“Chu Hằng Việt làm sao có thể so sánh với cậu? Cậu ta đối với TX cũng chỉ là sự lựa chọn thứ hai mà thôi.”

Tạ Tinh Từ xoa xoa lông mày.

Tài nguyên này của TX quả thật được xếp hạng S+, mặc dù anh không có hứng thú đối với những thứ này, nhưng nếu là trước đây, nói không chừng anh sẽ cướp lấy tài nguyên này, trào phúng Chu Hằng Việt một phen.

Nhưng mà bây giờ.

“Đưa nó cho cậu ta đi.”

“Được… Hả?” Thẩm Phong kinh ngạc.

Sắc mặt Tạ Tinh Từ bình thường, liếc qua thời gian, trong lòng đã có dự định: “Tôi còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.”

“Được rồi.” Thẩm Phong vô cùng tiếc tẻ trả lời, bấm vào WeChat của nhà sản xuất chương trình giải trí từ chối chiếc bánh mà người khác phải tranh giành nhau sứt đầu mẻ trán.

Sau khi nói xong chuyện công việc, Thẩm Phong tê liệt ngồi trên ghế sa lon trong phòng làm việc, lướt điện thoại, không có ý tứ muốn động đậy chút nào.

Đây là thói quen mà Thẩm Phong đã tu luyện từ lâu, mỗi lần nói chuyện công việc xong với Tạ Tinh Từ, Thẩm Phong sẽ luôn cảm thấy não bị thiếu oxy, lúc nào cũng phải tê liệt tại chỗ một chút rồi mới rời đi.

Tuy nhiên, Tạ Tinh Từ luôn dành thời gian để viết ca khúc trong phòng làm việc, anh làm việc cực kỳ nghiêm túc, đắm chìm trong thế giới của riêng mình, không thèm để ý tới Thẩm Phong.

Nhưng mà hôm nay.

“Anh còn có việc gì sao?”

Thẩm Phong ngẩng đầu lên, phát hiện Tạ Tinh Từ đã ăn mặc chỉnh tề, khẩu trang, nón, mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng.

Thẩm Phong sững sờ: “Cậu muốn đi ra ngoài à?”

Trên mặt Tạ Tinh Từ thoáng qua một chút mất tự nhiên, may mà có khẩu trang che lại: “Ừ, đi ra ngoài gặp bạn.”

Thẩm Phong cũng không có ham muốn thăm dò.

Dù sao, từ khi anh ấy dẫn dắt Tạ Tinh Từ cho đến bây giờ cũng chỉ có điểm này là tốt đẹp, cho đến bây giờ chưa từng phải lo lắng về scandal vớ vẩn nào.

Đối mặt với những cô gái nhỏ có tâm tư cẩn thận kia, Tạ Tinh Từ vẫn luôn cầm dao chém thẳng xuống, không để lại một chút mập mờ nào.

Có đôi khi, Thẩm Phong cảm thấy đau lòng cho những cô gái nhỏ kia.

Thẩm Phong miễn cưỡng đứng dậy, vừa đi tới cửa thì đột nhiên Tạ Tinh Từ kêu lại.

“Giúp tôi tìm một căn nhà mới.”

“Tìm nhà? Chỗ ở hiện tại của cậu không thoải mái sao?”

“Ừ.” Tạ Tinh Từ đáp lại mơ hồ: “Đổi chỗ ở để tìm chút cảm hứng.”

“Được rồi, vậy yêu cầu của cậu đối với chỗ ở là gì?”

Thẩm Phong vốn chỉ là thuận miệng hỏi một câu.

Không biết Tạ Tinh Từ suy nghĩ tới cái gì, trong mắt chợt hiện lên nụ cười ẩn ý.

“Tôi nghe nói tiểu khu Minh Đức cũng tốt. Đặc biệt là phong cảnh ở tầng năm khu ba tòa nhà số 1 là tốt nhất, anh cứ chọn chỗ đó đi.”

“…”

Thẩm Phong còn chưa kịp phản ứng, Tạ Tinh Từ đã dứt khoát đóng cửa rời đi.

Thẩm Phong nhìn chằm chằm bóng lưng Tạ Tinh Từ hai giây đồng hồ, sau khi định thần lại thì rùng mình kinh hãi.

Anh ấy thật sự vừa mới bị vẻ ngoài dịu dàng của Tạ Tinh Từ làm cho giật điện?

Cái gì…

Không thể tưởng tượng nổi.

Cả ngày Chu Tiêu Tiêu đều bận bịu giải quyết đủ loại vấn đề quái gở của những đứa nhóc trong nhà trẻ, không chú ý tới những tâm tư mơ hồ của mình đối với Tạ Tinh Từ.

Lúc chiều tà, hoàng hôn vào mùa đông tuy không quá đẹp, nhưng lại là hơi ấm quý giá nhất cuối ngày.

Chu Tiêu Tiêu mỉm cười đứng ở cửa chào tạm biệt bạn nhỏ cuối cùng, vừa quay đầu lại đã thấy chiếc xe đậu ở ngoài công viên.

Biển số xe có hơi lạ, chắc không phải tới đón các bạn nhỏ trong nhà trẻ các cô.

Chu Tiêu Tiêu có hơi xúc động thở dài một cái, khi mới đến trường mẫu giáo, cô vẫn sẽ cảm thấy hơi cô đơn khi nhìn những hình ảnh các bạn nhỏ chạy ùa nhào vào vòng tay hạnh phúc của người nhà, nhưng bây giờ cô cũng đã quen với việc tự đi về nhà một mình.

Cô thu hồi tầm mắt, đút hai tay vào túi áo ấm rồi rời đi theo hướng ngược lại.

Đi không được mấy bước, thân xe màu đen vừa mới đậu bên đường đột nhiên nổ máy, chậm rãi dừng ở bên cạnh cô, bấm còi hai lần.

Chu Tiêu Tiêu nghi ngờ quay đầu lại.

Cửa kính ô tô màu đen kéo xuống, ánh chiều tà nhàn nhạt rơi vào trên khuôn mặt ưu tú của Tạ Tinh Từ, tựa như so với vừa rồi còn rực rỡ hơn một chút.

Anh hơi nâng cằm lên, đôi mắt đẹp đẽ và chứa đựng ánh sáng rực rỡ hiện lên sự khoe khoang.

“Lên xe đi, tôi đưa em về nhà.”

Xe chạy chầm chậm lướt qua đường phố lúc hoàng hôn.

Bầu trời tối dần, ánh đèn xe ấm áp bao quanh không gian chật hẹp, hệ thống sưởi ấm liên tục tỏa khí bao bọc hai người, âm nhạc êm dịu phát ra từ dàn âm thanh xe, giọng nam trầm trầm dễ nghe giống như đang thì thầm mập mờ với người yêu.

Chu Tiêu Tiêu hơi nghiêng đầu, Tạ Tinh Từ đang ngồi ở nơi cô có thể với tới, lông mi đen nhánh như lông quạ phủ bóng mờ dưới mi mắt, vẫn là khuôn mặt được Thượng Đế ưu ái.

Anh ngồi ở vị trí lái xe, tay áo sơ mi trắng được xắn lên một cách lỏng lẻo, cẳng tay thon thả và cân đối lộ ra ngoài, những ngón tay với khớp xương rõ ràng đặt trên vô lăng, vỗ nhẹ theo điệu nhạc, xem ra là dáng vẻ đang có tâm trạng tốt.

Đây là lần đầu tiên cả hai ở một mình trong trạng thái tỉnh táo sau sự cố ngón tay.

Chu Tiêu Tiêu nắm chặt dây an toàn trước mặt có chút chột dạ, chủ động phá vỡ im lặng: “Sao đột nhiên anh lại tới đây?”

Tạ Tinh Từ liếc cô một cái, dường như đã dự đoán được cô sẽ hỏi như vậy, không hoảng hốt cũng không vội vàng nói: “Tìm hiệu trưởng nhà trẻ có chút việc, đúng lúc thấy em.”

“Ồ.” Chu Tiêu Tiêu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Tạ Tinh Từ nhìn thấy động tác của cô gái nhỏ, khóe môi hơi cong lên một chút mơ hồ, cũng không nhớ tới vừa rồi mình đã bỏ rơi Thẩm Phong như thế nào.

Đèn neon ngoài xe thoáng qua chiếu vào mặt Chu Tiêu Tiêu rồi biến mất.

Khác với tính tình ngang ngược của Tạ Tinh Từ, anh lái xe rất vững vàng, khiến cho Chu Tiêu Tiêu có trọn vẹn cơ hội để cảm nhận bầu không khí giữa hai người.

Chu Tiêu Tiêu vốn là người ít nói, nhưng mà Tạ Tinh Từ cũng không phải người sẽ chủ động khơi gợi đề tài nói chuyện.

Sau khi cuộc trò chuyện ngắn ngủi giữa hai người kết thúc, bầu không khí trở nên yên tĩnh.

Không biết là do mở hệ thống sưởi quá cao, hay là ánh đèn quá mức mập mờ, Chu Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy khô nóng râm ran khó hiểu, những ý nghĩ mơ hồ trong lòng lại trào lên.

Cô chưa bao giờ ở một mình với người khác giới ngoài công việc trong thời gian dài như vậy, trong lòng không khỏi có chút lo âu.

Cũng may rất nhanh Tạ Tinh Từ đã dừng xe lại, Chu Tiêu Tiêu nhìn cũng không thèm nhìn, vội vã xuống xe, hít một hơi không khí mới mẽ, mới phản ứng lại: “Không phải anh là nói đưa tôi về nhà sao?”

Tạ Tinh Từ bước xuống xe, bộ quần áo bình thường sạch sẽ trên người anh làm tôn lên đôi chân dài.

Chìa khóa xe xoay vòng vòng giữa những ngón tay mảnh khảnh của anh, nhìn vẻ mặt mờ mịt của Chu Tiêu Tiêu, nhướng mày, lười biếng nói: “Nói em không có lương tâm, thì thật sự là em không có lương tâm mà, em thật sự coi tôi là tài xế của em à. Gần đây có một bộ phim rất hay, cùng tôi đi xem trước đã.”

?

Không phải chính anh nói muốn đưa cô về nhà sao?

Chu Tiêu Tiêu còn chưa kịp phản ứng, Tạ Tinh Từ đã duỗi đôi chân dài đi về phía trung tâm thương mại cách đó không xa, không cho cô có cơ hội lựa chọn nào cả.

Thấy cô không theo kịp, Tạ Tinh Từ tặc lưỡi ghét bỏ.

“Nhanh lên. Đừng chậm trễ việc xem phim của tôi.”

“…”

Chu Tiêu Tiêu mím môi nuốt cục tức này xuống.

Được rồi, coi như đêm đó cô vô tình “sàm sỡ” anh, coi như là cô mắc nợ anh.

Cô nhịn.

Nhưng nếu im hơi lặng tiếng bỏ qua chuyện này, có lần đầu tiên chắc chắn sẽ có lần thứ hai.

Tạ Tinh Từ sau khi xem phim xong lại cảm thấy đói bụng, kêu cô đi ăn cơm cùng, ăn cơm xong lại sợ đồ ăn không tiêu, ép cô cùng đi dạo để tiêu hóa thức ăn.

Kết quả thức ăn vừa tiêu hóa được một nửa, không biết sao anh lại nhìn thấy cửa hàng kem nổi tiếng trên mạng ở gần đó, nhất quyết phải đi đến xếp hàng.

Chu Tiêu Tiêu: “…”

Cô vừa thắc mắc sao hôm nay Tạ Tinh Từ tốt bụng vậy, còn tiện đường đón cô tan làm.

Thực ra đây là anh đang bắt cô làm cu li miễn phí, bắt cô đi cùng anh chơi bời.

Giữa phố đi bộ đông đúc, Chu Tiêu Tiêu cảm thấy bắp chân đau nhức, nhìn nguời xếp hàng dài ở quán kem, vô cùng khéo léo thuyết phục: “Ăn đồ ngọt vào buổi tối có ảnh hưởng rất lớn đối với thân hình của anh.”

“Thân hình tôi vô cùng đẹp nha, lâu lâu buông thả một lần cũng không sao cả.” Tạ Tinh Từ tự tin nói.

Chu Tiêu Tiêu cố nặn ra một nụ cười giả dối: “Vừa rồi không phải lúc anh dòi đi bộ để tiêu hóa thức ăn, anh không có nói như vậy.”

“À.”

Mắt Tạ Tinh Từ đột nhiên mở to, gãi gãi đầu, hết sức chân thành nói: “Đấy là tôi đang lo lắng cho em… Nhưng mà bây giờ…”

Tạ Tinh Từ dừng lại một chút, liếc nhìn Chu Tiêu Tiêu từ trên xuống dưới, đầy ẩn ý nói: “Tôi cảm thấy không cần thiết nữa.”

Sau khi nghe xong một chữ cuối cùng của anh, Chu Tiêu Tiêu nén giận cả tối, trong nháy mắt bùng nổ.

Cái gì gọi là không? Cần! Thiết! hả!

Anh là đang chê bai dáng người cô xấu sao?!

Cô không ghét bỏ tính khí xấu của anh, anh lại dám chê thân hình cô xấu?!

Chu Tiêu Tiêu nghẹn một cục ở lồng ngực, giống như một quả bóng da nhỏ đang phồng lên, sắp nổ tung.

Tạ Tinh Từ nhìn thấy cô tức giận, vỗ vỗ đỉnh đầu cô, cho dù mang khẩu trang cũng có thể nghe thấy ý cười toát ra trong giọng nói của anh: “Tôi đi xếp hàng trước, em ngoan ngoãn đứng đây chờ.”

Nhìn bóng lưng có chút vui vẻ của anh, Chu Tiêu Tiêu tức giận phồng má, trong lòng không nhịn được phải chửi bậy.

Tính tình Tạ Tinh Từ đặc biệt giống Đại Hoàng trong phòng bảo vệ của nhà trẻ.

Đều giống…

Chó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.