Bản Hòa Tấu Hôn Nhân

Chương 16: Chỉ điểm




Không biết có phải do tác dụng của cồn hay không mà đêm qua Đinh Mông ngủ rất ngon giấc, đến khi đồng hồ báo thức reo lên vào sáng hôm sau cô mới cảm thấy hai bên thái dương đau nhức.

Rốt cuộc hôm qua cô đã uống bao nhiêu ly nhỉ? Ba hay bốn?

Cô thở dài nghĩ lại, rượu tối qua cũng không mạnh lắm, nhưng tại sao cô lại gục nhanh như vậy chứ?

“Nằm sấp xuống” đầu Đinh Mông bỗng lóe lên câu này, tiếp đến lại là hai chữ “đi ngủ”

Cô thấy lạnh cả người, theo bản năng đưa hai tay lên che ngực mình. Không sao, quần áo vẫn còn nguyên.

Cô thở ra một hơi, đi vào toilet rửa mặt. Vừa nhìn vào gương đánh răng vừa nhớ lại chuyện tối qua. Hình như tối qua Kiều Dĩ Thần bế cô về phòng, sau đó thì sao? Cô có nói gì không nhỉ? Khoan đã, còn việc luyện tập? Có phải cô đã bỏ qua buổi tập hôm qua rồi không?

Cô nhổ bọt trong miệng ra, có chút lo lắng, có lẽ hôm nay sẽ phải luyện tập gấp đôi.

Sau khi thay quần áo xong cô thò đầu ra khỏi phòng, đưa mắt nhìn xung quanh, hình như Kiều Dĩ Thần đã đi rồi. Cô mang túi đi ra khỏi phòng, nhìn bữa sáng trên bàn, cầm một mảnh bánh mì rồi vội đi đến trại huấn luyện.

Đợt huấn luyện này, nhóm nổi tiếng với nhóm thực lực chia làm hai phe. Bởi vì nhóm nổi tiếng phải đánh một trận đánh rất khó khăn nên các huấn luyện viên cực kì nghiêm túc, dường như muốn chỉ sau một tuần bọn họ được thay da đổi thịt.

Qua một buổi sang huấn luyện, mỗi người trong nhóm nổi tiếng đều mệt lả người, Liêu Thiến vừa dùng khăn lông lau mồ hôi vừa than: “Trời ơi, rõ ràng tôi có thể dựa vào khuôn mặt này kiếm cơm mà, sao lại bức tôi phải dựa vào thực lực chứ!”

Ba người còn lại cười lớn, thầy giáo hung tợn đi tới nói: “Còn có sức mà cười à, buổi chiều chạy thêm một ngàn mét!”

Mọi người: “…”

Mẹ nó, bọn họ có phải là đang đi tập quân sự đâu.

Buổi chiều chủ yếu là luyện hát, so với buổi sáng phải luyện tập thể lực thì thoải mái hơn một chút. Lúc này thầy huấn luyện hỏi bọn họ bài hát sẽ dự thi trong vòng tới, ngoại trừ Đinh Mông chưa xác định, còn lại mọi người đều đã nghĩ xong.

Thầy huấn luyện bảo cô sáng mai phải báo bài hát cho ông ấy, Đinh Mông gật gật đầu, từ trên đường về nhà liền bắt đầu khổ não vì việc này.

Bình thường cô chủ yếu nghe nhạc tiếng Anh, sở trường của cô là nhạc Jazz và nhạc Blues. Nhưng Kiều Dĩ Thần đã bảo là không cho cô hát nhạc tiếng Anh, nhạc tiếng Trung thì.. bây giờ đi mua đĩa nhạc về nghe có kịp không?

Cô nghĩ ngợi một hồi, lấy di động ra, dùng phần mềm tìm bài hát. Phần mềm này có rất nhiều bài hát, tất cả đều có bản quyền, hình ảnh vị trí đề cử rất dễ nhìn, đứng đầu bảng đề cử là album mới nhất của Cố Tín “Thất khống”. Đinh Mông xem sơ qua một lượt rồi nhấn vào “Bảng xếp hạng ca khúc kinh điển.”

Vị trí đầu bảng là “Tưởng niệm” của Phan Dĩnh trong phim điện ảnh “Biển tương tư” 15 năm trước.

“Biển tương tư” tuy tên phim có chút sến súa nhưng đây là bộ phim về tình yêu giữa thời chiến, năm đó đã làm cảm động rất nhiều người. Bộ phim này ra đời lúc Đinh Mông còn rất nhỏ, cô hầu như không thể nào lĩnh hội được sự sâu sắc của nó, nhưng tình tiết nữ chính chờ đợi cả đời nhưng nam chính vẫn không quay về đã để lại trong lòng cô một ấn tượng cực kì khó phai.

Năm đó, ca hậu trong giới âm nhạc Phan Dĩnh vì bộ phim mà biểu diễn ca khúc “tưởng niệm”, sau khi phát hành thì trở thành bài hát vàng liên tục đứng đầu bảng suốt một tháng.

Đinh Mông đeo tai nghe vào, ấn phát nhạc.

“Em cứ tưởng mình đã sớm quên đi ký ức ấy, nhưng những lúc lơ đãng lại vô tình hiện lên. Mùa xuân tươi đẹp đầy hoa nở, mùa hạ náo nhiệt đầy tiếng ve. Anh vẫn mãi luôn bên cạnh, khoảng cách giữa hai ta chỉ là một ánh mắt.”

Nhẹ nhàng khẽ ngâm theo giai điệu làm cho Đinh Mông đột nhiên nhớ đến những ngày tháng cấp hai. Thời điểm đó MP3 mới bắt đầu lưu hành, Kiều Dĩ Thần cũng vừa mới sắm được một cái MP3 sang chảnh nên có vẻ rất thích thú. MP3 của cậu ấy chỉ có mấy bài, còn luôn thích lôi kéo Đinh Mông cùng nghe, Đinh Mông cũng đeo tai phone của cậu, vừa nghe nhạc vừa làm bài tập.

Có lần bị chủ nhiệm lớp nhìn thấy, nhìn bọn họ cười nói: “Tôi thấy cái dây tai nghe này sẽ biến thành dây tơ hồng đấy.”

Đinh Mông nghe vậy mặt đỏ tai hồng đem tai nghe trả lại cho Kiều Dĩ Thần.

Từ đó Đinh Mông không còn nghe chung MP3 với cậu ta nữa, Kiều Dĩ Thần cũng mất đi hứng thú.

Do MP3 của anh có rất ít bài hát nên đến giờ Đinh Mông vẫn còn nhớ, Trong đó có bài “tưởng niệm” của Phan Dĩnh.

Lúc Đinh Mông vừa mở cửa vào nhà, Kiều Dĩ Thần cũng vừa bưng tô canh từ phòng bếp ra. Nhìn thấy cô mang tai nghe, Kiều Dĩ Thần hỏi đùa: “Cậu đang luyện nghe tiếng anh à?”

Đinh Mông ưu nhã trợn mắt, tháo tai nghe bên trái xuống: “Cậu nghe thử đi.”

Kiều Dĩ Thần cầm lấy tai nghe mang vào, đúng lúc vang lên câu “Đây chính là tưởng niệm sao”

“Tưởng niệm của Phan Dĩnh?” Kiều Dĩ Thần hơi nghiêng đầu nhìn cô, tai nghe cũng theo đó mà bị kéo ra.

Đinh Mông nhìn anh cười: “Đúng vậy, tớ định lần sau sẽ thi bài này, thế nào?”

Kiều Dĩ Thần nói một mạch như đang tự nói với mình: “Giai điệu trữ tình chậm rì, âm cũng rất cao, đúng với phong cách của cậu. Tuy rằng bây giờ Phan Dĩnh đã rút lui khỏi giới âm nhạc để chuyên tâm chăm sóc gia đình nhưng năm đó cũng từng là một ca sĩ nổi tiếng, các ca khúc trữ tình của cô ấy đều tương đối khó hát, với giọng hiện tại của cậu.. vẫn nên thử một lần xem sao.”

Tuy rằng lời anh có hơi miễn cưỡng nhưng Đinh Mông cũng tạm xem như là anh đang khen ngợi.

Kiều Dĩ Thần đưa tai nghe cho cô, Đinh Mông nhếch khóe miệng cười một tiếng: “Cậu còn nhớ không, trước kia cậu rất thích nghe bài hát này, thật là không ngờ được, một người đàn ông mạnh mẽ như cậu lại có tâm hồn lại nhẹ nhàng như thế.”

Khóe mắt Kiều Dĩ Thần hơi nhếch lên: “Còn cậu? Xem “lễ vật của Maggie” cũng có thể khóc được, thật là không thể ngờ, một em gái mập như cậu lại có nội tâm yếu đuối như thế.”

Đinh Mông: “…”

Cô khẽ vênh cằm lên, nheo mắt nhìn anh: “ “Lễ vật của Maggie” thì sao chứ! Người vợ phải bán đi mái tóc của mình để mua đồng hồ cho chồng, người chồng lại bán đi đồng hồ để mua trang sức cho vợ, câu chuyện như thế chẳng phải rất đau lòng sao!”

Kiều Dĩ Thần đưa mắt nhìn mái tóc đen nhánh của cô: “Sau này muốn mua trang sức cứ việc nói thẳng”.

Đinh Mông: “…”

Có chút khó hiểu!

Những ngày tiếp theo vẫn là tranh thủ luyện tập như trước, vì lần này phải đối đầu với nhóm thực lực nên các thầy huấn luyện không chờ nước tới chân mới nhảy. Việc tập luyện ở phòng tập bị rút ngắn lại, thời gian chủ yếu là tập trung vào các ca khúc dự thi của mọi người.

Nhưng mà với Đinh Mông thì cũng chẳng có gì khác biệt, dù sao tối nào cô cũng phải luyện tập với Kiều Dĩ Thần.

Hôm diễn tập, Đinh Mông được xếp biểu diễn cuối cùng, ba người còn lại sau khi tập xong không kiềm chế được tò mò nên đã đi xem buổi tập của nhóm thực lực, chỉ còn mình Đinh Mông luyện hát ở phòng tập

Cô có một thói quen là thích luyện hát mà không cần có nhạc, vậy nên đối với các bài trữ tình, với cô cũng tương đối dễ dàng.

“… Đây chính là tưởng niệm sao? So với thi nhân ngâm xướng còn muốn đau thương. Nếu như tương tư này ngưng tụ thành biển cả, lại sẽ có thuyền, chở em đến bên cạnh anh.”

Vì muốn thể hiện được cảm xúc của bài hát, mấy ngày trước Đinh Mông phải thức đêm để xem lại bộ phim Biển tương tư, vừa xem vừa khóc như mưa. Phần điệp khúc của bài hát cứ như tái hiện lại nội dung của bộ phim, vậy nên cô cứ đem hết tất cả cảm xúc của mình dành cho bộ phim vào trong bài hát.

Quả nhiên hát chay làm cho người ta dễ dàng trở nên đa sầu đa cảm.

Cô nâng tay phải lên, định lau giọt nước mắt rơi trên mặt, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng vỗ tay. Đinh Mông giật mình, quay đầu lại.

Một người đàn ông cao to đang đứng ở cửa phòng tập, mái tóc đen cắt ngắn, mặc chiếc áo sơ mi đen cùng quần màu xám tro nhạt bó sát người, phía dưới là đôi giày da đen.

Nhìn cách ăn mặc của anh ta trông có vẻ rất sành điệu, nhưng đây không phải gu của Đinh Mông. Điều khiến cô chú ý nhất là trên tai anh ta đeo hai vòng tai, còn kẻ cả mắt!

Đàn ông mà kẻ mắt rất dễ khiến người khác tưởng là con gái, nhưng hắn không phải vậy, hắn chính là loại.. lạnh lùng đáng sợ.

Đinh Mông hình dung mặt cô lúc này chắc giống như vầy 囧, cô phát hiện, người này, nhìn rất giống Cố Tín mà cô thấy ở mấy cái hình trên mạng.

“Hát không tệ, cảm xúc cũng rất tốt, nhưng mà nếu như cô bỏ qua phần kỹ thuật thì cảm xúc của cô sẽ càng tốt hơn nữa.” Giọng nói đầy truyền cảm truyền ra từ trong miệng người đàn ông xa lạ, Đinh Mông nghe xong lại ngẩn ra thêm một lúc.

Giọng nói gợi cảm này đến cả người dẫn chương trình đêm khuya cũng không sánh được.

Anh ta thấy cô không nói gì, cho rằng cô không hiểu được ý mình, lại mở miệng nói tiếp: “Năm đó Phan Dĩnh hát bài Tưởng niệm này đã khiến rất nhiều người khóc, mọi người không phải cảm động vì kỹ thuật của cô ấy tốt mà là vì tình cảm cô ấy đặt vào trong bài hát. Bài hát này quả thật rất cần đến kỹ thuật, nhưng hiện tại cô đang chú trọng quá nhiều vào nó, điều đó khiến cho tình cảm đặt vào bài hát bị hạn chế đi,..” Anh ta nói tới đây dừng một lát, sau đó lại như tự hỏi: “Giống như trong các tiểu thuyết võ hiệp, cao thủ chân chính đều là vô chiêu thắng hữu chiêu, quên đi chiêu thức mới có thể người kiếm hợp nhất.”

Đinh Mông nhìn anh ta, từ mờ mịt này đến mờ mịt khác.

Anh ta cười một tiếng, giọng nói như là một tiếng đàn trong lúc vô ý được vang lên: “Cô tên gì?”

Đinh Mông âm thầm lấy lại bình tĩnh, đáp: “Tôi tên Đinh Mông.”

Anh ta dường như cũng chẳng mấy ấn tượng với cái tên này, chỉ là tùy ý gật gật đầu: “Bây giờ ca sĩ có thể tĩnh tâm ca hát không nhiều lắm, tôi thích giọng hát của cô, hi vọng cô có thể duy trì được cái tâm này mà tiếp tục ca hát.”

Anh ta nói xong liền xoay người đi. Đinh Mông im lặng một giây rồi lấy di động ra mở phần mềm âm nhạc thường hay dùng, xếp hạng nhất ở trang đầu vẫn là bài Thất khống của Cố Tín.

Cô thật sự hoang mang.

“Đinh Mông Đinh Mông! Vừa rồi tôi nghe đạo diễn tiết mục nói hôm nay Cố Tín cũng đến đây để ghi hình đó!” Giọng của Liêu Thiến như một cơn gió xoáy quát vào “Mau mau mau, không thì không xem được!”

“Tôi…” vừa mới nhìn thấy anh ta, người thật.

“Cô làm sao?” Liêu Thiến thấy cô đứng sững tại chỗ không động đậy thì gấp gáp đến mức như muốn cướp miếng thịt ba chỉ ở trước mắt.

“Tôi.. chút nữa tới tôi tập rồi.”

“Yên tâm đi, còn chưa tới phiên cô đâu, đi xem Cố Tín trước đi!”

Liêu Thiến kéo Đinh Mông chạy ra ngoài, đến sảnh Cố Tín tập luyện thì thấy nhân viên hậu trường đang thu dọn đồ đạc.

Liêu Thiến thất vọng, trước mắt như bị bao phủ bởi một màu đen tăm tối: “Thật khó khăn mới có cơ hội được nhìn nam thần một lần, trời ạ!”

Đinh Mông lôi cô ấy đi về: “Vẫn nên đi diễn tập trước đã, chờ đến khi cô vào giới giải trí rồi, chắc chắn là sẽ có cơ hội gặp anh ấy mà”

Hi vọng của Liêu Thiến lại một lần nữa được đốt lên: “Nói đúng lắm! Tôi vừa đi xem nhóm thực lực tập xong, cảm thấy thực lực của bọn họ cũng không hơn chúng ta bao nhiêu đâu.”

Đinh Mông nói: “Chắc là vì diễn tập nên họ không diễn hết khả năng thôi.”

“Mặc kệ, tôi vì nam thần sẽ liều mạng với bọn họ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.