Bạn Cùng Phòng Luôn Nghi Ngờ Tôi Là Nữ Giả Nam

Chương 19




Sau khi Khưu Thịnh Minh nhập viện, đã hai ngày nay Cố Diệc không xuất hiện.

Nghe đồn phó chủ tịch hội học sinh vì Cố Nghiêu mà xông quan giận dữ...

Nghe đồn đệ nhất giáo thảo vì đệ nhị giáo thảo mà đánh người ta nhập viện...

Nghe đồn nam thần Cố Diệc bị nhà trường cưỡng chế đuổi học hiện tại đang ở nhà đóng cửa tự suy nghĩ lỗi lầm...

Lời đồn lan truyền nhiều như vậy, Cố Nghiêu chỉ bắt được một tin tức trọng yếu: Cố Diệc bị nhà trường xử phạt.

Đã hai ngày nay Cố Diệc không đến trường, Cố Nghiêu phát hiện không ai giúp cậu chiếm chỗ, không ai giúp cậu mua bữa sáng, không ai mua tào phớ cho cậu, Cố Nghiêu nghĩ biết vậy lúc đó đã chẳng làm.

Buổi chiều thứ sáu, Cố Nghiêu thu dọn đồ đạc về nhà. Cậu âm thầm lẻn vào thư phòng của lão ba nhà mình, trong đống danh thiếp chất cao như núi tìm thấy một tấm danh thiếp màu vàng, trên đó viết ba chữ "Viên Vạn Thanh".

Viên Vạn Thanh là hiệu trưởng trường bọn họ, trước kia lúc học viện tài chính xây phòng học mới ba Cố đã từng giúp đỡ, khi thư báo trúng tuyển được gửi đến hiệu trưởng Viên đặc biệt gọi điện thoại cho ba Cố, nói Cố Nghiêu có việc gì cứ tìm ông, lúc trước Cố Nghiêu chưa từng nghĩ tới được biệt đãi, cho nên vứt luôn mấy lời đó ra sau đầu.

Nghĩ tới gương mặt đó của Cố Diệc, Cố Nghiêu khẽ cắn môi lấy điện thoại ra, nhập vào dãy số kia gọi đi.

Đường dây rất nhanh đã được kết nối....

"... Xin chào, là hiệu trưởng Viên đúng không ạ? Em là Cố Nghiêu."

"Cố Nghiêu?" Đầu bên kia suy tư một chút, lập tức vui vẻ cất cao giọng:" Là Tiểu Cố à... Đã lâu không gặp, ba em dạo này có khoẻ không?"

"Ba em rất khoẻ, là em có chút chuyện muốn nhờ hiệu trưởng."

"Khách khí với thầy làm gì, em có việc gì cứ nói!"

"..." Tay Cố Nghiêu nắm góc áo, trong lòng suy nghĩ xem nên dùng từ thế nào:" Ở trường chúng ta... Có phải đánh nhau sẽ bị đuổi học không ạ?"

Hiệu trưởng Viên bên kia hỏi gì đáp nấy, lập tức trả lời:" Đúng vậy đúng vậy, trên nội quy nhà trường đúng là viết như vậy, chỉ là đánh nhau cũng chia nặng nhẹ, nhẹ thì chỉ bị cảnh cáo thôi, nghiêm trọng quá mới phải đuổi học."

Cố Nghiêu ấp a ấp úng:" Vậy, như thế nào mới coi là nghiêm trọng?"

Con mẹ nó... Gãy hai cái xương sườn, đến nỗi phải nhập viện thì có được tính là nghiêm trọng không?

Hiệu trưởng Viên nói:" Tiểu Cố, cái này cũng phải nhìn tình huống, nêu như em gặp phải chuyện này cũng không sao, cứ nói với thầy."

Hiệu trưởng Viên tỏ ra rất dễ nói chuyện, làm cho Cố Nghiêu dập đầu nói lắp cả buổi vẫn chưa hỏi được rõ ràng, chính mình còn nghẹn đến đỏ cả mặt, cuối cùng chỉ nói một câu:" Không có việc gì đâu thưa thầy, ba em nói lần sau mời thầy đến nhà chơi."

Nhanh nhanh chóng chóng cúp điện thoại, Cố Nghiêu nghĩ thầm: Mẹ kiếp, cùng lắm thì cậu nghỉ học luôn với Cố Diệc.

Cố Nghiêu vừa để điện thoại xuống đã thấy Cố Thiết Chùy gửi đến hai tin nhắn, vốn không muốn trả lời nhưng ánh mắt lại bị hai chữ "Cố Diệc" hấp dẫn.

Cố Thiết Chùy: Nghiêu Nghiêu! Cố Diệc là bạn học của em đúng không? Anh trai nó bảo không liên lạc được với nó, kêu chị hỏi em một chút.

Cố Thiết Chùy: Nghiêu Nghiêu, em đừng không trả lời tin nhắn của chị, lần trước không phải chị cố ý bỏ em lại. Làm ơn mà (dập đầu quỳ lạy.jpg)

Cố Nghiêu:?

Cố Nghiêu: Sao chị biết anh trai hắn?

Cố Thiết Chùy: Emmmm đây không phải là trọng điểm! Đúng rồi chị còn có việc, xin phép rút lui trước... (cáo từ)

Cố Nghiêu:....

"ĐM!" Cố Nghiêu ném điện thoại lên ghế salon, buồn bực cào tóc, cả người nằm nhoài lên ghế ngửa mặt nhìn trần nhà, có vẻ ủ rũ ỉu xìu, một lát sau lại lấy áo khoác mặc vào, chạy ra ngoài đi tìm người.

Lúc xuống lầu Cố Nghiêu nghĩ, tên chó má Cố Diệc kia dám bỏ nhà đi trốn, hắn có thể đi đến chỗ nào? Cùng lắm thì chắc là trộm về phòng ngủ đi...

Buổi tối, xung quanh khu vườn trong biệt thự đều sáng đèn, một ngôi sao sáng điểm trên nền trời uốn lượn, đèn đường ở phía bên kia phát ra ánh sáng mờ nhạt, phả vào thân hình cao ráo đứng ven đường.

Cố Diệc đứng dưới ánh đèn cười dịu dàng, trong tay còn cầm một bát tào phớ đóng gói cẩn thận:" Nghiêu Nghiêu, ăn cơm chưa?"

Hai ngày không gặp, gương mặt như điêu khắc nổi tiếng khắp nơi của Cố Diệc vẫn hấp dẫn người ta như thế.

Cố Nghiêu đen mặt mắng hắn:" Đồ đần!"

Rõ ràng là phó chủ tịch hội học sinh, người nắm rõ nội quy trường nhất, không nên cùng cậu đánh nhau làm việc xấu, rõ ràng đã về nhà còn muốn đến đây đưa tào phớ cho cậu, đây không phải đồ đần thì là cái gì?

Cố Diệc chính là tên mặt thối không biết xấu hổ ngu nhất trên đời!

Cố Nghiêu trừng mắt:" Cậu trốn nhà đi làm gì? Chỉ vì mua tào phớ? Cố Diệc cậu có bị điên hay không?"

Cố Diệc rũ mắt đáp:" Trong nhà không có ai, hơn nữa tôi chỉ là một kẻ dư thừa, ở đó có ý nghĩa gì?"

Không có ai? Dư thừa?

Trước kia Cố Nghiêu chưa từng nghe Cố Diệc nhắc tới chuyện trong nhà hắn, bây giờ trong lòng cậu nghĩ chắc ba mẹ hắn đã li dị hoặc là một trong hai người đã tái hôn rồi để hắn ở chung. Hiện tại vì chuyện ở trường làm hắn phải trở về, khó trách hắn muốn bỏ nhà ra đi...

Cố Nghiêu nhận lấy tào phớ trên tay hắn, đầu tiên vỗ vỗ mu bàn tay hắn mà an ủi, thăm.dò hỏi:" Cố Diệc... Trong nhà cậu xảy ra chuyện gì khó xử sao...?"

Cố Diệc suy tư một chút, ba hắn hiện tại đang ở căn cứ rất xa, đã lâu không về nhà, mẹ hắn thân là luật sự chung quy vẫn rất bận rộn, anh cả ở nhà từ lâu hôm nay bắt hắn đến võ trường quyền anh so chiêu, đây có tính là chuyện gì khó xử không? Đương nhiên là tính.

"Ừ..." Đôi mắt Cố Diện bị lông mi che đi một nửa, âm thanh trầm thấp:" Vậy Nghiêu Nghiêu có thể thu lưu tôi không?"

Mọi chuyện đều do cậu mà ra, hơn nữa giờ phút này còn cầm tào phớ của hắn trên tay, Cố Nghiêu chưa từng nhìn thấy Cố Diệc lộ ra biểu tình đau khổ chán chường đến vậy, trong lòng có hơi mềm xuống.

Nhớ tới trước kia Cố Diệc luôn đối xử tốt với mình, một tay Cố Nghiêu cầm tào phớ, một tay nắm tay hắn, không nói hai lời dắt người lên lầu.

Cố Diệc lần này bỏ nhà ra đi không mang theo gì cả, chỉ có một cái điện thoại trong túi quần để liên lạc.

"Cậu ngồi đây trước đã, tôi mang cái này vào bếp, thuận tiện nhìn xem còn cái gì ăn được không."

"Được."

Đợi Cố Nghiêu đi rồi, Cố Diệc mới nhướn lông mày lấy điện thoại trong túi quần ra, bên kia gửi đến mấy tin nhắn vô cùng thấm thía.

Hiệu trưởng Viên: Cố Diệc à, em xem bao giờ có thể quay lại trường học? Không thì thầy cũng khó giải thích với Cố thượng tướng lắm...

Nghĩ đến trên diễn đàn trường đang nổi lên bài viết "Cố thị phu phu hồng phấn CP" lại nhìn Cố Nghiêu eo nhỏ chân dài đứng trong phòng bếp, miệng Cố Diệc nhếch lên một nụ cười, ngón tay thon dài ấn vài chữ trên bàn phím điện thoại.

"Tại sao phải chuyển trường? Thôi, giúp tôi cảm ơn một tiếng."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.