Bạn Cùng Phòng Bạn Trai Cô Ấy Là Quỷ Vương

Chương 47: 47: Vùng Đất Linh Hồn




Nàng tiên cá? Cái cô công chúa người cá lấy giọng hát mỹ lệ đổi thành đôi chân con người, nhưng cuối cùng không được chết già mà biến thành bọt biển?Tôi ngẩn người.

Sau khi nhận ra câu chuyện này kể về cái gì, tôi đột nhiên mở to mắt, khó có thể tin nhìn về phía thiếu niên, "Cậu đi tìm phù thủy xin cấm dược giống như cô ấy? Thứ đó không phải trả giá hay sao?"Nói xong, tôi dè dặt liếc nhìn thiếu niên, thấy sắc mặt cậu vẫn như thường, mới thoáng yên lòng, nhưng vẫn có chút khó hiểu, chỉ có thể cố ý thấp giọng nói.

"Cậu duy trì hình dạng đứa trẻ đã rất khó rồi, tại sao còn phải biến thành thiếu niên?""Chị đi cùng em tới một nơi nhé.

"Trầm mặc một hồi, thiếu niên bỗng nhiên mở miệng, giọng điệu nhàn nhạt, câu trả lời lại không phải là câu hỏi của tôi, ngược lại thay đổi chủ đề, mời tôi đi một nơi cùng cậu.

Tôi đồng ý.

Tôi và thiếu niên, suy cho cùng cũng xem như đồng hành cả một đoạn đường.

Cũng giống như Sen và Chihiro trong bộ phim anime, tôi và thiếu niên, cũng đã cùng nhau đi trên một chuyến tàu nào đó trong cuộc đời, trong lòng tôi đột nhiên có chút xúc động.

Cuộc đời tôi trước năm mười tám tuổi, quả thật rất tầm thường.

Tôi làm theo từng bước mà lớn lên, nghe lời cha mẹ thầy cô, lớp học bổ túc cũng vậy, lớp học yêu thích cũng thế, thành tích cao, học một trường đại học tốt, mỗi một bước đi của tôi trong mười tám năm qua, đều được coi là chính xác theo ý nghĩa của thế gian.

Nhưng trong cuộc đời có quá nhiều việc mà tôi chưa từng trải nghiệm.

Chưa từng nhìn thấy núi non sông lớn, chưa từng thử thách giới hạn của con người, chưa nhìn thấy vẻ đẹp của thế gian, chưa trải nghiệm những phong tục đặc sắc.

Phượng hoàng từng hóa thành tăng nhân, đồng hành với tôi một chặng đường, đưa tôi chứng kiến một loại nhân sinh khác mà tôi chưa bao giờ dám tưởng tượng.

Thiếu niên cũng vậy, hơn nữa không giống với Phượng hoàng, thiếu niên còn rất ôn nhu.

Cho nên bất luận như thế nào, tôi đều rất cảm kích.

Chỉ là tôi không ngờ rằng, nơi mà thiếu niên đưa tôi qua, vậy mà là nơi chúng tôi từng đến khi mới gặp nhau, đạo quan, nơi tôi gặp được thỏ xám tinh.

Tôi có chút hiếu kì, thiếu niên lại nói, ngày hôm đó lúc cùng tôi đến nơi này, cậu ở sau núi gặp được một vị cố nhân, hiện tại trong lòng cậu có khúc mắc, muốn xin lời khuyên từ vị cố nhân kia.

"Vậy tôi vừa hay cũng đi tìm thỏ xám tinh từ biệt.

"Lúc đứng ở cửa núi, tôi đột nhiên nhớ tới cảnh tượng ngày hôm đó lúc gặp được thỏ xám, cảm giác giống như chỉ thoáng qua một ngày, trên thực tế đã trôi qua rất lâu.

Giống với lần trước, tôi và thiếu niên lại chia tay nhau ở cửa núi.

Mặt trời rất lớn, không biết có phải làm quỷ lâu rồi hay không, cho dù đỉnh đầu là mặt trời chói chang, tôi đi ở dưới ánh mặt trời, cũng không còn cảm giác bị nướng chín giống như trước kia.

Dưới chân núi, có rất nhiều sảnh bán hương khói.

Các cửa đều mở rộng, bên trong trang trí tương tự nhau, đều thỉnh rất nhiều tượng Phật, tượng Bồ Tát.

Tôi đứng ở cửa gian nhà mà lần trước thỏ xám tinh đi vào, nhìn một hồi lâu, cũng không nhìn thấy bóng dáng của thỏ xám tinh.

Có lẽ là lên đạo quan trên núi nghe Trần đạo trưởng giảng kinh, vì thế tôi cũng thuận theo thềm đá, lại lần nữa lên núi.

Lúc này sắp gần trưa, người leo núi rất ít, tôi đi một hồi lâu, mới nhìn thấy bóng dáng một bà lão.

Bà lão có thể do tuổi cao, chân ướt chân ráo leo núi, thời tiết lúc này khô nóng, cứ leo vài ba bước lại phải ngồi trên bậc đá nghỉ ngơi.

Tôi bởi vì là quỷ, đi mệt thì có thể bay, rất nhanh liền đuổi kịp bà.

Lúc đi ngang qua bà lão, tôi có chút do dự.

Bà ấy quả thực rất mệt, nhưng người và quỷ khác đường, cho dù tôi có lòng dìu bà lão, tay cũng chạm không được, nghĩ như vậy, tôi chỉ có thể từ bỏ, vừa định trực tiếp lướt qua bà lão, phía sau đột nhiên truyền tới một giọng nói.

"Tiểu cô nương.

"Tôi sửng sốt, dừng lại bước chân, quay đầu nhìn bà lão, có chút kinh ngạc.

Bà ấy xác thực là con người, ánh mặt trời dưới chân bà ấy ló ra một bóng hình ngắn ngủn, nhưng bà ấy thực sự có thể nhìn thấy tôi.

"Tiểu cô nương.

" Thấy tôi nhìn bà, bà lại cất tiếng gọi, cười tủm tỉm, mồ hôi rơi đầy trên mặt.

Suy đi nghĩ lại, tôi liền đi xuống một bước, đi tới trước mặt bà, "Bà ơi, nếu không con dìu bà lên núi nhé?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.