Bạn Cùng Phòng Bạn Trai Cô Ấy Là Quỷ Vương

Chương 3: 3: Tân Nương Của Quỷ




Một tháng trước, tôi nhận được thư nhập học từ Khoa Luyện kim và Kỹ thuật Vật liệu của Đại học Lĩnh Nam.Trường đại học song phi (*), năm ngoái chuyên ngành này vừa được đánh giá hạng nhất.

Đây cũng là chuyên ngành hot nhất trường, nhiều người theo học.

Nhưng bởi vì khoa Khoa học- Công nghệ rất nổi, tỉ lệ nam nữ cũng chênh lệch nhiều, năm nay tỉ lệ này đã lên tới 10:1.(*)双非:không phải xây dựng các trường đại học hạng nhất mà xây dựng các ngành hạng nhất.

(theo Baidu)Buổi học đầu tiên điểm danh có tổng cộng 8 bạn nữ.Tôi không cảm thấy có cái gì, lúc đó chỉ nghĩ vừa hay có 8 người, 4 người 1 phòng, không ai lạc lõng.

Nhưng lúc dì quản lý nói mới phát hiện, trong phòng ngủ có hai người là dân bản địa, các cậu ấy chỉ là chiếm cái giường ngủ, ngày thường sẽ không đến ở.May mà vẫn còn một cô bạn cùng phòng!!! Tôi cảm tạ trời đất, dù sao độc lai độc vãng trong trường đại học cả một ngày cũng thật sự quá khó khăn.Hai người, tóm lại có thể giúp đỡ lẫn nhau.Tôi háo hức kéo vali nghĩ ngợi lung tung, nghĩ cách giới thiệu bản thân thế nào để lần gặp đầu tiên khỏi bối rối.

Tuy nhiên về đến kí túc xá mới thấy suy nghĩ của mình thật là thừa.Nói thế nào nhỉ, bạn cùng phòng của tôi rất không bình thường.Lần đầu tiên gặp Chu Ngọc, cô ấy mặc một chiếc váy trắng, ngồi xổm ở giường trên, tay đang treo một chiếc chuông gió lên rèm cửa, trên mặt bàn dưới chân giường cô ấy đặt một nắm nhang, một đống giấy vàng và một cái lọ sẫm màu, trên lọ hoa văn phức tạp còn được bọc lại bằng một tấm vải đỏ.Hồi cấp ba tôi cũng ở kí túc xá, mặc dù điều kiện không phải là trên có giường, dưới có bàn nhưng vẫn có bốn cái bàn lớn để dùng chung.Bàn học của chúng tôi lúc đó đặt gì nhỉ? Vở, bút, sách giáo khoa, tài liệu thi cử, thỉnh thoảng đặt đồ ăn vặt, cũng có gương, một vài sản phẩm chăm sóc da được giấu kín bên cạnh chiếc gương và một số mỹ phẩm.Nếu trên bàn của Chu Ngọc là một đống loại mỹ phẩm, tôi cũng sẽ không cảm thấy kì quái, thậm chí còn không để ý đến, nhưng một nắm hương, loại giấy rơm màu vàng cùng với một cái lọ đen bọc vải đỏ.

Làm tôi thực sự ngây ngẩn cả người, nhưng rất nhanh đã hoàn hồn lại vì Chu Ngọc đột nhiên tức giận."Cậu làm gì vậy?" Cô ấy sốt ruột nói rồi nhanh chóng leo thang xuống, sau khi mang giày, liếc nhìn trên bàn, cô ấy lập tức trừng mắt nhìn tôi."Cậu động vào đồ của tôi rồi?"Tôi không trả lời.Từ nhỏ tính tình của tôi vốn chậm chạp, vì không giỏi giao tiếp nên trước đây tôi không có nhiều bạn bè, để gây ấn tượng với cô bạn mới cùng phòng, tôi còn kéo vali đến quán trà sữa bên cạnh kí túc xá ở tầng dưới mua hai ly kem hồng trà, nhưng bây giờ tôi cảm thấy trà này hẳn không nên đưa.Tôi lắc đầu, phớt lờ sự tức giận của cô ấy, chỉ nói :"Mình vừa mới đến."Nói xong, tôi định đi vào kí túc xá để xếp hành lý, nhưng vừa đi về phía trước, cả người đột ngột bị đẩy mạnh một cái, sau đó, bóng đen trước mặt đi đến.Cửa bị cô ta đóng lại rồi.Thật sự mà nói, nếu không phải tôi nhanh như chớp thì cái cửa đóng nhanh này sẽ đập vào mũi tôi rồi."Tôi có việc gấp, cậu đợi một lát rồi vào." Giọng của Chu Ngọc sau cánh cửa rất không thân thiện, tôi có chút tức giận, nhưng tôi sợ cô ấy lúc này đang vội vì thế kiên nhẫn đợi 5 phút.Đợi đến phút thứ 7, tôi có chút không chịu được nữa.Tôi ngồi tàu đến Lĩnh Nam, lại chen chúc cả một đường trên xe buýt, vì vào ngày nhập học có quá nhiều người đợi xe ở cổng trường, tôi chỉ đành kéo chiếc vali lớn, một đường đi từ cổng phía Bắc đến tòa nhà kí túc xá ở khu phía Tây, lại kéo vali leo lên đủ bốn tầng.Cứ tưởng có thể lập tức ngồi trong phòng điều hòa mát lạnh, ai biết được hiện tại còn phải đứng ở ngoài hành lang dầm mình trong nắng.

Truyện dịch tại Wattpad LingoranTôi liên tục gõ cửa, nhưng bên trong không có động tĩnh gì.Nửa tiếng sau, tôi dùng chân đạp cửa, tiếng động quá lớn, có nữ sinh phòng bên cạnh bước ra hỏi chuyện, tôi cũng chỉ nói thật mấy câu thì cửa bỗng chốc mở ra.Sắc mặt của Chu Ngọc còn khó coi hơn tôi, dùng đôi mắt to như chuông đồng nhìn chằm chằm vào tôi, ai không biết còn tưởng rằng người đứng đợi bên ngoài nửa tiếng đồng hồ trong cái nóng gần 40 độ chính là cô ấy.Tôi không có dự định chung sống vui vẻ với cô ấy nữa.Tôi mặc kệ Chu Ngọc, thậm chí không thèm nhìn cô ấy, trực tiếp kéo vali vào phòng.

Nhưng vừa bước vào, mùi giấy cháy khó chịu xộc thẳng lên mặt, đồng thời, ở chính giữa phòng ngủ, trên sàn lát gạch trắng, giấy tro vương vãi khắp sàn.Vào ngày đầu tiên nhập học, tôi cãi nhau với Chu Ngọc.Cô ấy tức giận, chửi bới tôi dữ dội, tôi mặc kệ, chỉ trực tiếp gọi điện cho giáo viên hướng dẫn ngay trước mặt cô ấy.Mục đích của tôi rất rõ ràng, tôi muốn đổi kí túc xá.

Nhưng vừa mới khai giảng, lại sắp bắt đầu huấn luyện quân sự.

Giáo viên hướng dẫn nói đầu năm học có quá nhiều việc phải xử lý, bảo tôi đợi đến khi huấn luyện quân sự kết thúc.Thời gian huấn luyện quân sự diễn ra trong vòng một tháng.

Bố mẹ chỉ cho tôi tiền sinh hoạt tháng này, trong người không có tiền, cũng không quen thuộc với Lĩnh Nam, tôi chỉ đành tạm thời từ bỏ ý định thuê nhà bên ngoài trường học.Chẳng qua chỉ một tháng, nhẫn nhịn chút thì sẽ qua thôi, lúc đó tôi nghĩ như vậy, nhưng vào đêm đó, sự việc đột ngột trở nên bất thường.Tôi gặp ác mộng.Trong mơ, tôi bị một con ác quỷ xấu xí đè ở dưới thân, ác quỷ là một bóng đen mờ mịt như sương mù, tôi có gào thét, vùng vẫy thế nào cũng vô ích.Khi cảm giác ngột ngạt, bất lực gần như sắp nuốt chửng, tôi nhìn thấy Chu Ngọc đang nhìn tôi cười mỉa, và người đàn ông anh tuấn toàn thân bao trùm hắc khí bên cạnh cô ấy.Cảm giác tuyệt vọng về cái chết không biết kéo dài trong bao lâu, ngoài cửa sổ cuối cùng đã vang lê tiếng gà gáy.Rất xa xôi mơ hồ, lại giống như mưa kịp lúc, tôi chợt tỉnh lại.Thời gian trên điện thoại là 3:12, sáng sớm, ngoài cửa sổ bầu trời vẫn còn âm u, bốn phía cũng vô cùng vắng lặng.

Nếu là ngày thường, tôi sẽ tiếp tục vùi đầu vào giấc ngủ, nhưng hiện tại tôi không dám.Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên tôi sợ ngủ, sợ sau khi ngủ quên lại gặp phải tình huống vừa rồi.Nhìn chằm chằm vào màn đêm không biết bao lâu, tôi ngồi dậy và vén màng.Giường đối diện, Chu Ngọc không có bất cứ động tĩnh gì, như thể mọi chuyện xảy ra trước đó chỉ là ảo giác của tôi.Nhưng cho dù là ảo giác, trong lòng tôi vẫn cảm thấy bất an, buổi sáng sau khi kết thúc huấn luyện quân sự, tôi lập tức đi tìm giáo viên hướng dẫn, tôi nhất định phải đổi kí túc xá.Giáo viên hướng dẫn có lẽ đã từng xử lý tình huống học sinh đổi kí túc xá, trước tiên cô ấy hỏi tôi lý do, tôi nói sự thật, cô ấy lại suy nghĩ một lúc, sau đó nói với tôi phải đi tìm Chu Ngọc hỏi rõ sự việc mới có thể đồng ý.Tôi gật đầu, định ra về lại bị giáo viên hướng dẫn ngăn lại.Ánh mắt cô ấy có chút phức tạp: "Triệu Ninh Ninh, chuyện như thế này, bạn cùng phòng đốt đồ trong kí túc xá là không đúng, tôi nhất định sẽ hỏi em ấy tình huống cụ thể trước rồi mới xử lý.

Nhưng các em cũng đều đã tiếp nhận giáo dục cao đẳng, không thể việc gì cũng đều biến nó thành mê tín, em nói xem có đúng không?"Có thể nhìn ra được, những lời này cô ấy đã cân nhắc nhiều lần mới nhịn không được nói ra, tôi mím môi, bả vai lại được vỗ nhẹ "Em trước hết đừng lo lắng, phương thức xử lý đợi đến khi có kết quả tôi sẽ nói với em.""Cảm ơn cô." Kết thúc đối thoại, tôi ăn cơm xong thì về kí túc xá, vừa mở cửa đã thấy Chu Ngọc cầm điện thoại lạnh lùng trừng mắt nhìn tôi.Nếu ánh mắt là mũi tên, thì bây giờ tôi nhất định biến thành con nhím rồi.Im lặng chính là sự khinh bỉ cao nhất, nên tôi mặc kệ cô ấy, mắt nhìn thẳng cầm nước về chỗ ngồi, vừa ngồi xuống, đằng sau bỗng nhiên phịch một tiếng.Chiếc quạt trần rơi xuống.Nếu tôi đi chậm, vậy hiện tai nhất định bị rơi vỡ đầu chảy máu rồi."Ôi, vận khí thật tốt a, chậm chút nữa thì rơi vào đầu rồi."Tôi nhịn không được xoay người kéo ghế, đem nước khoáng mới mua ném trước mặt cô ta, tức giận đùng đùng mà nhìn cô."Chu Ngọc, mày có bệnh thì đi chữa đi, đừng con mẹ nó ở trước mặt tao phát bệnh?"Tiếng động lớn khiến mọi người trong khu kí túc xá chạy tới, mắt thấy người đến càng ngày càng nhiều, Chu Ngọc hung hăng trừng mắt nhìn tôi, quay người ra khỏi kí túc xá.Sư việc sau đó mọi người cũng đều biết rồi, ban đêm không gặp ác mộng máu chảy đầm đìa thì chính là luôn bị bóng đè.

Ban ngày không phải điện thoại rơi vỡ, tự mình ngã thì là vô duyên vô cớ ném đồ.Mới đầu chỉ là những chuyện nhỏ nhặt xui xẻo, nhưng hôm kia, lúc đến dãy nhà giảng dạy học tiết lý luận quân sự mà tân sinh viên bắt buộc phải tham gia.

Một trận gió đột ngột thổi tới, trực tiếp thổi chậu hoa rơi xuống mặt tôi.Đây không phải là Thủy nghịch hành thông thường nữa rồi, tôi quyết định cuối tuần cùng đồng hương đi chùa miếu cúng bái, nhưng mà chưa đợi được đến cuối tuần, tôi đã chết rồi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.