Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 211: 211: Khí Vận Gia Thân




Nhất Vô Niệm nói ra mấy lời này, thật sự là đã suy nghĩ kỹ càng đồng thời đây cũng là những lời hắn muốn gửi gắm với đám thế hệ trẻ tông môn.

Tông môn cũng tương đương một ngôi nhà nhỏ của hắn, nếu nói không muốn nhìn thấy tông môn trở nên cường đại thì có chút dối lòng.

Đương nhiên cường đại cũng có nhiều cách, nhưng hắn thật sự mong tông môn có thể đoàn kết, sau cùng thì, mọi sự sụp đổ đều do tan vỡ từ bên trong.

Hắn không muốn trông thấy Huyền Đan Tông sẽ rơi vào vết xe đổ đó, hay chính xác, hắn muốn làm một chút gì đó.

Trong người hắn có rất nhiều thứ phải kiêng kỵ, một ngày nào đó hắn sẽ phải rời đi, đi tìm đáp án cho bản thân!

“Mọi lựa chọn đều phụ thuộc vào chính bản thân các ngươi, hãy ghi nhớ điều đó.

Bất quá… có một câu ta muốn dành tặng cho các ngươi.

Làm người nên có điểm mấu chốt!”

Nối xong hắn dùng ánh mắt quét một lượt tất cả đám người ở đây.

Xoay người rời đi, đồng thời trong lòng cũng khẽ mặc niệm: “Đánh dấu!”

【Hệ thống xác nhận địa địa điểm đánh dấu!】

【Đinh! Bởi vì túc chủ cướp đi rất nhiều cảm xúc của mọi người, đạt được vận khí bạo phát, thu được Huyền Đan Tông khí vận gia thân.】

“Hửm, khí vận gia thân?”

Nghe thấy âm thanh của hệ thống vang lên bước chân của hắn hơi khựng lại, rất nhanh ổn định bước tiếp, bởi vì mọi người còn đang chìm vào lời nói của hắn nên không ai để ý chi tiết râu ria này.

Trở về chỗ ngồi xuống, đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của mấy người trưởng lão hắn ngược lại không có quan tâm, điều hắn quan tâm lúc này là lời hệ thống vừa nhắc tới.

Đợi mấy người trưởng lão tiến lên bắt đầu trao phần thưởng, hắn chỉ mong đại điển khảo hạch nhập môn nhanh chóng kết thúc để có thể trở về động thủ.

Hạo Phong trưởng lão thay mặt tông chủ bắt đầu trao thưởng, mất vài phút cuối cùng cũng xong, bất quá mọi người không chú ý tới phần thưởng mà nhìn chằm chằm về hướng Nhất Vô Niệm.

Bên này, Nhất Vô Niệm đang lén lút mở ra hệ thống bỗng hắn cảm nhận được điều gì đấy không đúng, ngẩng đầu lên, chỉ thấy đám người đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Nhất Vô Niệm; “【•】 _【•】”

Hắn dường như bỏ lỡ điều gì!

Vừa rồi hắn còn có cảm giác bản thân để lộ ra hệ thống, nhưng nghĩ ra hệ thống chỉ có hắn mới nhìn thấy liền bình tĩnh lại.

Nhìn biểu tình của đám người hắn liền hiểu chuyện gì xảy ra, hắn cười nhẹ, đồng thời thu hồi hệ thống.

Đại điển khảo hạch đệ tử đến đây cũng đã xong, hắn không có dự định tiếp tục ở lại nơi đây, khẽ đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này…

“Tiền bối đẹp trai!”

“Tiền bối đẹp trai!”

“Xin dừng bước.”

Liên tiếp mấy âm thanh từ bên dưới truyền đến, vốn hắn còn nghĩ không liên quan tới bản thân nhưng câu cuối có vẻ như đúng là chỉ hắn.

Tại nơi đây cũng chỉ có hắn là có ý định rời đi, ngoảnh đầu lại hắn liền trông thấy một nữ hài tử từ bên dưới quảng trường ngự không bay lên.

Hắn nhận ra nữ hài này, đồng thời trong lòng cũng có điểm nghi hoặc.

Hình như hắn cùng đối phương chưa từng có liên hệ.

truyện kiếm hiệp hay

Cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của hắn, Hạo Thường Hi đứng trước Nhất Vô Niệm đầu tiên thi lễ sau đó mới nói vào mục đích của mình:

“Tiền bối, ta muốn bái nhập vào môn hạ của người.”

Nhất Vô Niệm trố mắt, có chút không tin vào những gì mình vừa nghe, đối phương vậy mà muốn bái hắn làm sư tôn.

“Ta không thu đồ.”

Trực tiếp từ chối.

Nghe được Nhất Vô Niệm không chút do dự liền từ chối, hai con mắt của nàng không khỏi trừng lớn, ngơ ngác nhìn hắn.

Hạo Thường Hi có chút thất thố nhưng rất nhanh hai con ngươi bắt đầu xoay chuyển, suy nghĩ đối sách.

Vài giây sau, không nhịn được mà hỏi:

“Tại sao tiền bối đẹp trai không thể thu Thường Hi làm đệ tử?”

Đối phương dù sao cũng là đệ tử xuất sắc nhất khảo hạch nhập môn, hắn cũng kiên nhẫn hơn bình thường, tận lực giải đáp câu hỏi của nàng.

“Thường Hi phải không? Ngươi không thích hợp trở thành môn đồ của ta.”

Nói xong, hắn trực tiếp xoay người ngự không rời đi.

Hạo Thường Hi ngơ ngác, thất lạc nhìn bóng lưng của Nhất Vô Niệm biến mất, bất quá vài giây sau nhanh chóng lấy lại tinh thần, hai tay nhỏ nắm thành quyền trong lòng thầm nói: “Ta không tin không bái nhập được môn hạ của ngươi.”

Vừa dứt lời liền xoay người hành lễ tạ lỗi với mấy vị trưởng lão, thấy mấy người bọn họ khoát tay cười lắc đầu thì mới an lòng, xoay người trở về hàng ngũ.

Sau một vài thông báo, cuối cùng đại điển khảo hạch đệ tử nhập môn cũng chính thức hạ màn, ai về nhà nấy.

Mấy vị đạt được cơ hội vào Huyền Đan Tông thì nhanh chóng trở về gia tộc.

Không chỉ Huyền Đan Tông mà bất cứ thế lực nào cũng vậy.

Nhất Vô Niệm chưa vội trở về động phủ mà tiến về đại điện tông môn cầu kiến tông chủ, rất tiếc tông chủ có chút bận không tại tông môn cuối cùng hắn đành trở về động phủ của mình.

Vừa đi vào Trấn U Minh, vẻ mặt của hắn lập tức biến biến đối nhưng rất nhanh hắn liền nhận ra người này là ai, vội vàng tiến lên thỉnh lễ.

“Phó tông chủ!”

Thương Nhất khẽ mỉm cười, nói:

“Ngươi đã xong việc, ta cũng nên trở về.”

Nghe được lời của y, hắn liền hiểu ra, vậy là trong thời gian hắn rời khỏi Trấn U Minh tông môn đã chuẩn bị từ trước, sẽ có người trông coi.

Nghĩ lại thì đây cũng là việc đúng đắn, Trấn U Minh quan trọng như vậy chắc chắn không chỉ giống như bề ngoài mà hắn nhìn thấy.

Bình thường Trấn U Minh có sư tôn tọa trấn, cho nên mọi việc trên dưới đều do người xử lý bất quá hắn tạm thời quản lý lại là chuyện khác.

Nói vài câu, Thương Nhất liền rời khỏi Trấn U Minh.

Cũng không nghĩ nhiều nữa, hắn quyết định đi kiểm tra một lượt Trấn U Minh.

Không có điều gì bất thường.

Hắn đưa ánh mắt nhìn về vực thẳm đằng xa kia, đồng thời nhớ lại bản thân trước kia từng xuất hiện tại nơi đó.

Không nghĩ lại thì thôi, đột nhiên hắn cảm thấy có gì đó sai sai.

Lần đó, nghe nói Trấn U Minh có xảy ra ít chuyện cho nên có yêu ma chạy ra, mà hắn thông qua hệ thống thành công đi vào bên trong Trấn U Minh.

Cũng không đúng!

Mặc dù lần đó có chút lạ lẫm nhưng hắn vẫn nhớ rất rõ ràng.

Vực sâu thì vẫn như vậy nhưng mà địa điểm thì khác nhau hoàn toàn.

Không hiểu thấu!

Đi vào động phủ của mình, hắn lập tức tiến vào phòng tu luyện.

Vừa khoanh chân xuống bồ đoàn hắn liền triệu hoán hệ thống ra, màn giao diện hệ thống nhanh chóng hiện ra, ánh mắt tìm tòi cái thứ gọi là khí vận gia thân.

Khí vận nghe các điển tịch thường nhắc tới đó chính là, người mang khí vận, được thiên đạo chiếu cố.

Người sở hữu khí vận, đi đường cũng có thể nhặt được bảo vật, xông hang động có thể tìm được bí kíp hay chỉ cần đi “tưới hoa’ cũng có thể đào được lão bà.

Nói chung điển hình như không làm mà đòi có ăn, dù nằm trong phòng cũng có vàng từ trên trời rơi xuống.

Nghĩ tới thôi trong lòng hắn liền sôi sục, bất quá khi nhìn thấy hệ thống ghi chú giải thích hắn liền im lặng.

【Khí vận gia thân: Khí vận Huyền Đan Tông gia trì vào túc chủ, thịnh suy của Huyền Đan Tông có liên kết với túc chủ, thực lực tổng thể Huyền Đan Tông càng mạnh thì túc chủ cũng tăng vọt theo.

Bất quá, Huyền Đan Tông mà bị diệt môn thì khí vận của túc chủ trở về 0, đến lúc đó khí vận chuyển hóa thành vận rủi.】

Đọc mấy dòng đầu khóe miệng của hắn không khỏi tươi tắn, bất quá khi đọc xong dòng cười nụ cười có chút miễn cưỡng..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.