Ba Đêm Định Mệnh

Chương 17




Cô không biết mình sẽ đối mặt với Lucien thế nào. Aveline chậm chạp đi đến phòng ăn, hy vọng có thể chồng mình đã ăn xong và đi giải quyết công việc của ngày hôm nay. Cô không chắc mình có thể bình tĩnh nhìn gã qua bàn ăn sáng sau những sự kiện diễn ra đêm hôm trước hay không.

Gương mặt cô nóng ran trước ký ức đó. Sau tất cả sự diễn thuyết của cô về những nguyên tắc, những cáo buộc gay gắt dành cho phu nhân Turnbottom, tất cả những gì Lucien phải làm là chạm vào cô và cô sẽ thiết tha ngã vào vòng tay gã như một người đàn bà phóng đãng thực sự.

Liệu sáng nay gã có cười vào mặt cô không? Hay gã chỉ cười tự mãn mà không nói một lời? Cả hai người đều biết gã đã phục vụ cô chu đáo. Cô tự hỏi vì sao gã không hoàn thành những gì đã bắt đầu, dù biết mình nên cảm thấy mừng vì điều đó. Nếu gã yêu cô một cách trọn vẹn, thì chẳng còn đường nào cho cô có thể tiếp tục từ chối gã nữa

May mắn không mỉm cười với cô. Khi cô nhòm vào phòng ăn, chồng cô đang ngồi đọc báo với một đĩa trứng và xúc xích đặt trước mặt. Cô quan sát khi gã vươn tay nâng tách cà phê lên môi, đôi mắt chưa phút nào rời trang giấy.

Có lẽ cô chỉ cần yêu cầu mang một khay thức ăn lên phòng. Nhưng không, loại hành động như thế thật hèn nhát và Lucien sẽ phát hiện ra rằng đối mặt với gã khiến cô căng thẳng. Hít một hơi thật sâu, cô bước vào. "Buổi sáng tốt lành, Lucien."

"Buổi sáng tốt lành", gã đáp, vẫn không rời mắt khỏi tờ báo.

Cô đợi xem gã có nói thêm gì không, nhưng gã tiếp tục đọc như thể cô không hề tồn tại, cô bước đến tủ ly và tự lấy cho mình chút thức ăn. "Có gì thú vị trong tin tức sáng nay không?"

"Phu nhân Fripley đã chọn Bá tước Walton cho cô con gái Amelia của bà ấy", gã nói mà không liếc nhìn cô nhiều lắm. "Đám cưới sẽ được tổ chức cuối mùa lễ hội."

"Hay quá." Cô ngồi xuống bàn, bối rối. Cô biết cách đối phó với Lucien khi gã nổi giận. Cô biết cách đối phó với những lời mỉa mai, với sự cám dỗ của gã. Nhưng cô không biết xử lý sao với người đàn ông gần như không nhận thấy cô. "Anh giận em phải không, Lucien?"

Lúc này gã mới chịu nhìn cô. "Anh nên thế à?"

Hơi nóng dồn lên hai má. "Em nghĩ anh có thể phật ý vì hành vi của em tối qua. Em không biết có chuyện gì với mình nữa. Em không biết làm sao ngoài xin lỗi."

Gã gập tờ báo lại và đặt nó lên bàn, cạnh tách cà phê. "Anh cho rằng em đang nhắc đến những nhận xét của mình về phu nhân Turnbottom."

"Vâng."

"Vậy em không định ngụ ý là em đang ghen?"

"Đương nhiên em... ý anh là gì, ghen ư? Em đơn giản chỉ yêu cầu những tôn trọng tối thiểu mà vợ anh đáng nhận được từ anh thôi."

Gã giơ một bàn tay lên. "Bình tĩnh nào, Aveline. Anh chỉ đang cố làm sáng tỏ em định xin lỗi về điều gì. "

"Khóa cửa là một."

"À." Gã cho cô ánh nhìn mãnh liệt, trái ngược hoàn toàn với phong thái điềm tĩnh của bản thân. "Anh thừa nhận điều đó đã khiêu khích cơn giận của anh. Nhưng đó không hoàn toàn là lỗi của em. Anh đã có... nhiều thứ khác trong đầu."

"Em hiểu." Trái tim cô trĩu xuống. Rõ ràng gã đã nghĩ đến Leticia xinh đẹp và dễ dãi. Cô đưa nĩa trứng lên miệng, không cảm nhận được nó mang vị gì.

"Không phải như em nghĩ." Gã gõ những ngón tay lên bàn, vẻ mặt trầm ngâm. "Anh đã ngộ ra vài điều âu lo sớm hôm nay và e rằng em là người đã phải hứng chịu cơn giận vô cớ từ anh. Xin hãy tha thứ cho anh."

"Em nghĩ lối cư xử có tệ đến đâu cũng được anh tha thứ", cô thì thầm, rồi hắng giọng khi ánh mắt gã ấm nồng với những ký ức hai người cùng chia sẻ. "Em đoán tin tức đáng lo ngại này hẳn phải liên quan đến Dante?"

Gã chớp mắt ngạc nhiên, đam mê vụt tan biến. "Làm sao em biết?"

"Anh hầu như không nói chuyện với anh ta ở bữa dạ tiệc. Anh đã bảo em hai người có bất đồng."

"Và đúng là như vậy." Gã thở dài mệt mỏi. "Anh phát hiện Dante là kẻ đã viết lá thư đó cho em."

"Cái gì?" Choáng váng, cô đánh rơi nĩa lên chiếc đĩa, phát ra tiếng kêu chói tai. "Tại sao?"

ngập ngừng, nhìn cô với đôi mắt đen, khó đoán định. "Từ những gì anh hiểu, cậu ta lo lắng về kế sinh nhai sau khi anh trở về từ Cornwall."

"Sau khi anh và em…"

"Phải." Nụ cười thân mật của gã lướt qua cả người cô như một cái vuốt ve. "Sau ba đêm cùng nhau của chúng ta."

"Sao anh ta phải lo lắng?" Giọng cô nghe lạ lẫm. Hổn hển. Thậm chí còn có vẻ ve vãn.

Gã gượng gạo nhìn cô. "Bởi hình như anh đã trở thành người khác, tương tự như kẻ ẩn dật sống ngoài vòng xã hội. Muốn đánh bài với các quý tộc ở các sự kiện trọng đại của giới thượng lưu, Dante phải dựa vào anh mới được tham dự. Đây là cách cậu ta nuôi sống bản thân."

"Em nhận thức rõ điều đó. Nếu anh còn nhớ, anh ta đã thắng một khoản đáng kể từ cha em."

"Đúng vậy." Lần gợi nhớ đến cha cô này không mang lại vẻ âm u trên gương mặt gã. "Dù sao đi nữa, cậu ta đã tìm thấy lời nhắn em gửi cho anh trước khi anh kịp đọc. Dường như cậu ta sợ hãi một khi anh biết em đang mang thai đứa con của anh, anh sẽ tức tốc đến Cornwall để cầu hôn em, điều không hề có lợi với các kế hoạch của cậu ta."

"Anh sẽ làm thế sao?"

"Đương nhiên rồi." Gã nhướn lông mày như thế câu trả lời quá hiển nhiên. "Anh bị bắt cóc đêm ấy, nhưng anh hẳn đã cưới em ngay khi có khả năng."

"Em khó mà tin mọi chuyện lại đơn giản như thế." Cô dồn tâm trí vào vấn đề hóc búa Dante Wexford gây ra. "Lucien à, anh có nghĩ Dante có chút gì liên quan đến lần anh bị bắt cóc không?"

Gã nheo mắt. "Anh không nghĩ thế. Bọn anh ở cùng nhau cả đêm. Cậu ta cũng bị tấn công, nhưng đã tìm được cách chạy thoát."

"Hoặc được ép chạy."

"Không có nghĩa cậu ta đã giúp ai đó cố hủy diệt anh." Gã nhoài người ra trước. "Anh là tấm vé thông hành của Dante, nhớ chứ? Anh là chìa khóa cho sự sống còn của cậu ta."

"Nhưng xem ra anh ta sống khá thoải mái trong năm năm anh vắng mặt."

"Dante và anh phải nương tựa nhau trong nhiều năm liền. Cậu ta đã hành động như không còn gì để mất bằng việc viết lá thư đó cho em vì kế sinh nhai của bản thân, nhưng anh không thể tin cậu ta thực sự đã cố giết anh."

"Chính anh đã nói dù kẻ nào sắp xếp chuyện này cùng phải có cả một gia tài. Tối qua em đã chứng kiến cuộc gặp gỡ trong vườn của Dante và Công tước."

"Robert? Giờ em lại nghĩ Robert có liên quan?" Gã cười thô bạo. ''Em sẽ buộc tội bất cứ ai để anh mủi lòng với cha em."

"Chúng ta không phải đang nói chuyện về gia đình em, mà là gia đình anh. Em đang cân nhắc đặt Robert vào diện tình nghi. Cậu ta có loại ác cảm nào đó với anh, nếu em nhớ không nhầm."

"Một xô xát lặt vặt xảy ra từ lâu."

"Lâu là bao lâu?"

"Khoảng sáu năm..." Gã trừng mắt với cô. "Không, em không thể. Em không được buộc tội người em cùng cha khác mẹ cố giết anh chỉ bởi tranh chấp tầm thường như thế đâu!"

"Sự tranh chấp có vẻ không tầm thường với Robert, bởi cậu ta vẫn mang theo nó chừng ấy năm", cô nói thẳng.

"Em anh còn trẻ và cậu ta đủ giống anh để đeo mãi mối hận thù."

"Ý em là gì, đủ giống anh ư? Robert và anh khác nhau một trời một vực."

"Sai", cô giễu. "Cậu sở hữu cùng loại kiêu căng ngoan cố và dễ nổi điên."

"Thật ngớ ngẩn", gã quắc mắt tuyên bố.

"Lucien, hai người cùng một cha. Nên chuyện có vài đặc tính tương tự là điều đương nhiên."

"Nếu Robert giống anh, thì nó sẽ không phản bội anh trai nó."

Cô thất vọng thở dài. "Còn hợp lý hơn cha em sắp xếp tất cả từ Cornwall. Lúc nào anh cũng phải luôn đúng sao, Lucien? Anh không bao giờ có thể tiếp thu quan điểm của những người khác vào lập luận của mình sao?"

"Quan điểm của em là cha em vô tội."

"Anh không có bằng chứng cho tội lỗi của cha em và anh từ chối nhìn những gì bên dưới mũi mình." Cô dựng nỗi tức giận lên từng ngón tay. "Thứ nhất Dante đã viết lá thư đó. Thứ hai Dante ở cùng anh khi anh bị tấn công, nhưng anh ta đã trốn thoát. Thứ ba, trái ngược với tin tưởng của anh rằng anh ta cần anh, Dante vẫn có thể một mình sống sót trong năm năm qua. Cuối cùng Dante rõ ràng có mối liên hệ nào đó với em cùng cha khác mẹ của anh, người vừa mang ác cảm với anh từ lâu, vừa đủ tiền để thu xếp việc bắt cóc."

"Dante giống anh em của anh hơn Robert gấp nhiều lần."

"Làm sao anh có thể bao che cho anh ta như thê?" Cô đứng bật dậy, thét lên. "Anh biết thừa anh ta chịu trách nhiệm cho hành vi khiến Chloe trở thành đứa trẻ không được thừa nhận. Nếu anh ta không ngăn chặn lá thư của em, nếu anh ta không viết lời hồi đáp tồi tệ đó, anh hẳn đã đến Cornwall. Anh sẽ không bao giờ ra ngoài với Dante và cũng sẽ không bao giờ bị bắt cóc."

Lucien nâng ánh mắt thống khổ nhìn cô. "Anh cũng nhận thức được những gì cậu ta đã làm. Anh căm hận những gì cậu ta đã làm, nhất là phần liên quan đến Chloe. Anh định sẽ bắt cậu ta trả giá vì điều đó. Nhưng bọn anh đã chia sẻ quá nhiều với nhau. Anh không thể tin nổi cậu ta đã cố hãm hại

Cô buông tiếng thở chầm chậm. "Anh luôn buộc tội em vì lòng hiếu thuận mù quáng, Lucien ạ. Nhưng chẳng phải anh cũng đang chịu cùng nỗi đau khổ ấy dù nguyên do ít hơn hẳn sao?"

Gã đẩy lưng đứng dậy. "Anh nghe thế là đủ rồi."

"Anh định đi đâu?" Cô hỏi khi gã bước qua mình.

"Ra ngoài." Gã chế nhạo. "Đêm nay đừng đợi anh, vợ yêu." Rồi gã lao ào ào ra khỏi căn phòng, bỏ lại cô trừng mắt nhìn theo sau.

♥♥♥

Lucien vội vã đi trên đường, hầu như không hề chú ý người ta chạy gấp ra khỏi những sải chân dài của gã thế nào.

Gã không quan tâm mình sẽ đi đâu; gã đi để chạy trốn sự bế tắc trong cuộc tranh luận của gã với Aveline. Những cảm xúc rối bời gần như bóp nghẹt gã.

Cô nói đúng. Chẳng qua là gã không muốn thừa nhận, gã muốn giả vờ mọi thứ đều ổn với cả thế giới, nhưng lý trí logic của gã không để mặc gã phủ nhận điều hiển nhiên đó quá lâu. Tất cả các mảnh ghép đều khớp nối.

Dante đã chặn lá thư và để chắc chắn Lucien không bao giờ phát hiện về Chloe, cứ bỏ mặc cho con bé trở thành đứa trẻ không cha. Chỉ riêng điều đó thôi, gã đã có thể thách đấu với Dante rồi. Và Aveline cũng đúng khi chỉ ra Dante đã sống khá thoải mái trong những năm qua, trong khi Lucien làm việc quần quật như nô lệ trong địa ngục dưới sự tàn ác của Sledge. Làm sao y có thể lo đâu ra đấy? Y đã nói gì đó về việc Adminton đỡ đầu cho y.

Adminton, kẻ là một người bạn của gia đình Huntley. Và Aveline đã nhìn thấy Robert cùng Dante cãi vã. Có thế nào tranh chấp của hai người kia là về gã không? Robert chắc chắn có tiền - và động cơ - để trừ khử một người anh không mong muốn

Lucien chưa bao giờ làm gì chống lại Robert. Ngay từ khi còn nhỏ, đứa em cùng cha khác mẹ của gã cũng có vẻ khá đáng yêu, chỉ bị đầu độc bởi hận thù từ người mẹ đối với Lucien. Rồi sáu năm trước, rắc rối xảy ra khi Robert tròn mười chín tuổi. Phải chăng loại căm hờn vị Công tước trẻ dành cho Lucien đã phát triển đến mức cậu ta xếp đặt cho gã hoàn toàn biến mất?

Gã không muốn xét đến khả năng đó, nhưng gã biết mình phải làm.

Ai đó kêu thất thanh. Giật mạnh ra khỏi dòng suy nghĩ, Lucien ngó quanh con đường hối hả, tìm kiếm nơi phát ra tiếng kêu. Tiếng ầm ầm đổ vào tai gã. Gã ngoái lại vừa kịp trông thấy một con ngựa lồng lên lao thẳng về phía mình. Không có người đánh xe giữ dây cương, thứ bay phần phật một cách vô dụng sau đôi mắt điên cuồng của con ngựa có bộ guốc nện như sấm. Mọi người vừa chạy tán loạn vừa la thét.

Không còn thời gian suy nghĩ. Gã lao lên một gian hàng bán hoa quả ngay khi con vật phi qua nơi gã vừa đứng. Những bánh xe nghiến lên vệ đường, làm chiếc xe lật nhào, ụp lên con ngựa đang chạy trốn. Lucien chống người dậy khỏi sạp hoa quả gãy vụn, gạt những miếng trái cây dập nát khỏi quần áo khi hai người đánh xe từ những cỗ xe gần đấy nỗ lực kiểm soát con ngựa chực chạy trốn trước khi có ai đó bị thương.

"Nguy hiểm quá", người bán hoa quả lớn tuổi lên tiếng, lắc lắc đầu trước cỗ xe đổ nhào. "Ngài xém chút nữa đã có kết cục như đám táo ở đây rồi."

"Phải." Lucien đưa mắt nhìn những quả táo dập nát và tung một ít tiền cho người đàn ông già, người nhanh chóng đỡ lấy chúng từ không trung. "Để bồi thường cho những thiệt hại của ông. Thứ lỗi cho tôi vì đống lộn xộn."

Ông già hét to lời cảm tạ khi Lucien bỏ đi, vẫn mải phủi những mẩu hoa quả vụn khỏi chiếc quần gã may trên phố Bond.

Aveline bước xuống những bậc cầu thang, vừa đi vừa kéo đôi găng tay. Cô đã sắp xếp x các tấm thêu hoàn chỉnh và rất háo hức để đem bán chúng rồi gửi một ít tiền cho bà Baines trang trải cuộc sóng của cha cô. Ngay khi vừa xuống đến bậc cuối cùng, Elton tiến đến chỗ cô.

"Tôi chuẩn bị đi dạo, Elton à."

"Rất tốt, thưa phu nhân." Trước khi cô có thể bước đi ông ta đã thêm vào, "Có hai quý ông đây muốn gặp cô, ông Curtis và ông Whigby. Tôi đã mời họ vào đại sảnh".

"Ông Curtis và ông Whigby ư? Tôi không quen quý ông nào có tên như thế."

"Vậy tôi có nên mời họ đi không?"

''Không", sau một thoáng cô lên tiếng. "Tôi sẽ xem họ muốn gì."

"Được rồi, thưa phu nhân." Ông ta cúi chào và bước đi.

Khi Aveline bước vào đại sảnh, hai quý ông đứng dậy khỏi chỗ ngồi của họ. Một người cao và gầy, với mái tóc đen cụt lủn ánh bạc. Người đàn ông kia thấp hơn và đậm người hơn, gần như không có một chút tóc nào. Cả hai đều mặc những bộ quần áo cắt may thời thượng nhất không chê vào đâu được. "Chào các quý ông, tôi là phu nhân DuFeron. Tôi có thể giúp gì được cho các ông đây?"

Hai người đàn ông cúi người. "Thứ lỗi cho sự quấy rối tuần trăng mật của cô, phu nhân DuFeron", người đàn ông hói đầu nói. "Tôi là Marcus Whigby. Đây là ông Curtis. Chúng tôi có công chuyện muôn thảo luận với cô."

"Với tôi ư?" Hoàn toàn bối rối, cô hết nhìn người này đến người kia. "Tôi e mình không hiểu, thưa các ông. Có lẽ ý ông là nói chuyện với chồng tôi chăng?"

"Không đâu, thưa phu nhân. Cô mới là người chúng tôi muốn gặp", người đàn ông cao hơn nói với giọng trầm đáng ngạc nhiên. "Chúng tôi đến đây để thảo luận về vài nghĩa vụ tài chính của cha cô."

Nỗ sợ hãi lạnh lẽo lan khắp người cô. "Có chuyện gì xảy đến với cha tôi sao?"

"Không hề!" Ông Whigby béo tốt mỉm cười, nhưng cô chú ý nét vui vẻ đó chưa bao giờ chạm tới đôi mắt ông ta. "Chúng tôi là những người bạn cũ của cha cô. Chúng tôi đã đến thăm ông ấy ở Cornwall, nhưng - à, tôi chắc chắn cô cũng hiểu phần nào tình huống. Bởi căn bệnh của Nam tước, chúng tôi đành tiếp cận cô để giải quyết vấn đề này."

"Chính xác là vấn đề nào vậy?" Cô khẽ hỏi.

Hai người đàn ông liếc nhìn nhau, rồi ông Whigby đáp, "Vấn đề về các khoản nợ của cha cô".

"Các khoản nợ." Cô bần thần sụp xuống chiếc ghế gần đó, làm hai người kia ngồi theo. "Chúng thế nào?"

"Tôi chắc cô cũng biết cha cô mắc vài khoản nợ cờ bạc", Whigby nói. "Một vài trong số chúng thuộc về ông Curtis đây và tôi. Cũng quá hạn được một thời gian rồi."

"Và chúng tôi đến đây để thu nợ", Curtis thêm vào.

"Tôi hiểu." Cô khó nhọc nuốt cục nghẹn trong cổ họng. "Bao nhiêu vậy?"

"Một nghìn bảng. Đã kèm theo lãi, đương nhiên là thế?" Ông ta giơ lên vài tấm giấy cô nhận ra là những tờ giấy nợ của sòng bạc. Mỗi tờ đều có chữ ký nguệch ngoạc đặc trưng của cha cô.

"Đương nhiên rồi." Mặc cho sợ hãi gào thét trong tâm trí, cô vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh. "Hẳn ông cũng nhận ra tôi không có khoản tiền lớn như thế trong nhà."

"Đương nhiên là không." Whigby mỉm cười. "Nhưng cô đã cưới một người đàn ông giàu có..."

"Quả vậy." Cô ép bản thân cười đáp lại. "Ông có sớm phải rời thành phố không, ông Whigby, để tôi có thể thu xếp các khoản tiền cho ông"

Whigby và Curtis liếc nhau thật nhanh. "Tốt hơn hết là để tôi quay lại. Ba ngày nữa kể từ hôm nay. Thỏa thuận vậy được chứ?"

"Phải thế thôi, không phải sao?" Nụ cười cứng nhắc vẫn nằm trên gương mặt, cô đứng dậy, buộc hai người đàn ông cũng phải đứng theo. "Giờ nếu hai ông thứ lỗi cho tôi, các quý ông, tôi đang có hẹn."

Cả hai người đàn ông cúi chào và đi ra cửa, Aveline theo sau. Ngay trước khi bước ra khỏi phòng khách, ông Whigby ngoái lại nhìn Aveline. "Cô có một cô con gái, phải không, phu nhân DuFeron?"

Cô chết đứng giữa đường, bị báo động bởi điều gì đó trong giọng của ông ta. "Phải."

"Trẻ con vô cùng quý báu. Đúng là bi kịch khi có vấn đề xảy ra với chúng." Whigby nhìn chằm chằm cô một lúc lâu. "Ba ngày, thưa phu nhân DuFeron." Rồi ông ta tiếp bước Curtis ra ngoài.

Sợ hãi đâm sâu trong cô đến tận cùng. Bọn họ vừa đe dọa Chloe. Mặc cho thái độ lịch thiệp và những bộ quần áo đẹp đẽ, ông Whigby và ông Curtis kia rõ ràng là những thành viên của một nhóm tội phạm. Cô không chút nghi ngờ rằng họ sẽ hãm hại Chloe nếu cô không tìm được một nghìn bảng trong ba ngày. Nhưng cô biết kiếm số tiền lớn như vậy ở đâu bây giờ?

Cô nhớ đến những món đồ thêu định đem bán. Cô sẽ phải làm nhiều hơn. Thật nhiều hơn nữa. Cho cả việc chăm sóc cha mình và những khoản nợ của ông.

Điên cuồng, cô hấp tấp lao lên cầu thang vào phòng thêu. Cô sẽ phải bắt đầu ngay lập tức để hoàn thành tất cả những kế hoạch. Cô lấy ra khung thêu, chọn một mảnh vải. Phải, rất đáng yêu. Giờ là chỉ. Đám chỉ chết tiệt đó đâu rồi?

Cuối cùng cô cũng tìm thấy và ngồi xuống ghế, nhặt cây kim lên. Cô cố gắng luồn chỉ qua cây kim, nhưng đôi găng tay trở nên quá bất tiện. Nóng ruột, cô lôi chúng ra và ném sang một bên, rồi thêm lần nữa cố gắng luồn sợi chỉ qua lỗ kim. Nhưng những ngón tay của cô quá

Cô phải kiểm soát được những cảm xúc của bản thân. Thõng tay xuống, cô nhắm chặt mắt và hít một hơi sâu. Nhưng tất cả những gì có thể nhìn là gương mặt của ông Whigby khi ông ta kín đáo hăm dọa Chloe. Một nghìn bảng. Lạy Chúa, làm sao cô có thể gom góp được từng ấy tiền trong ba ngày?

Cô vẫn cần gửi tiền về cho bà Baines, nhưng giờ ưu tiên của cô là phải dàn xếp với những tên xã hội đen mà cha cô mắc nợ trước đã. Và nếu còn nữa thì sao? Hơi thở cô khó nhọc khi khả năng đó dần hiện hữu. Có thể còn rất nhiều kẻ khác ngoài kia đang nắm giấy nợ của cha cô. Cô không thể thêu đủ nhanh để thỏa mãn tất cả bọn họ.

"Cha à, làm sao cha có thể?" Cô thì thào, những giọt nước nhức nhối trong đôi mắt. Cô yêu cha mình tha thiết, nhưng đây là lần đầu tiên cô phải đối diện với sự thật rằng dù có khả năng, song ông đã không trở thành một người cha tốt. Những ván bài liên miên của ông gần như trở thành một căn bệnh, ông không thể ngừng lại. Ông không thể rời bàn đánh bạc, ngay cả khi nhà không có đủ thức ăn. Ông không hề tính đến hậu quả gia đình mình phải gánh chịu vì thói quen đánh bạc không biết điểm dừng của mình.

Đã bao nhiêu lần cô buộc phải tự kiếm tiền trang trải cho công việc trong nhà? Kể từ khi mẹ cô qua đời, lúc cô mười lăm tuổi, cô đã phải luôn tay thu dọn những đống nợ chồng chất của cha. Và chưa một lần ông tỏ ra ân hận. Chưa một lần ông phát hiện con gái ông phải khéo léo ra sao mới giữ gia đình thoát khỏi cảnh nợ nần, để bù đắp những khoản nợ to lớn của ông trên chiếu bạc. Ngay cả khi ông phát hiện cô đã lên giường của Lucien để cứu ông, ông cũng không đánh giá cao sự hy sinh ấy. Thay vào đó, ông lao đến thách đấu Lucien và mạo hiểm mạng sống của mình thêm lần nữa.

Tạ ơn Chúa, chồng cô đã giữ đúng danh dự của mình để không chấp nhận lời thách thức từ cha cô. Cô mừng khôn xiết khi gã đã ghi sâu thỏa thuận của họ trong trái tim mình. Và khoảng thời gian họ bên nhau đã tặng Chloe cho cô.

Cô thả chiếc kim và vùi mặt vào hai lòng bàn tay. Cô không thể để bất cứ chuyện gì xảy đến với Chloe. Vấn đề này lớn hơn những gì cô có thể kiểm soát chỉ bằng những món đồ thêu của mình. Biết lấy gì để ngăn những kẻ khác không đi theo bước chân của Whigby bây giờ?

Cô sẽ phải nói với Lucien.

Cô không mặn mà với suy nghĩ đó, nhất là sau cuộc tranh cãi của họ sáng nay. Cô biết gã sẽ nghĩ tội lỗi của cha không chỉ là thói ham mê bài bạc mà còn nhiều hơn thế. Nhưng cô không có lựa chọn nào khác. Sự an nguy của Chloe đang bị đe dọa.

Cô tin Lucien có thể bảo vệ con gái của hai người.

Khi nỗi sợ hãi dâng lên như sóng biển, Aveline đầu hàng trước nỗi thất vọng của bản thân và thổn thức khóc.

♥♥♥

Khi Lucien trở về nhà, Elton gặp gã ở khung cửa. Là một trong những quản gia xuất sắc nhất Luân Đôn, Elton không để lộ bất cứ ngạc nhiên nào trước vẻ ngoài lếch thếch của ông chủ, ông ta chỉ đơn thuần giữ cửa mở, và hỏi, "Để tôi cho gọi Stokes nhé, thưa ngài?".

"Tất nhiên rồi. Tôi chỉ hy vọng anh ta sẽ không cáu tiết trước tình trạng quần áo của tôi thôi."

"Hẳn thế, thưa ngài." Elton đóng cửa. "Phu nhân có vài vị khách hôm nay."

Lucien ngừng lại trên đường lên cầu thang. Cái cách vị quản gia nói kèm theo cụm từ "vài vị khách" tương đối ác ý. "Loại khách nào vậy, Elton?"

"Hai quý ông, thưa ngài. Một ông Whigby và một ông Curtis."

"Whigby? Lão già vô lại đó muốn gì ở vợ tôi?"

Gương mặt Elton vẫn duy trì vẻ điềm tĩnh. "Dù sao đi nữa, phu nhân có vẻ cực kỳ quẫn trí sau cuộc viếng thăm của bọn họ."

"Vậy sao?" Con quỷ chuyên cho vay nặng lãi đó muốn gì ở Aveline? Lão già bảo trợ cho những sòng bài tệ hại nhất Luân Đôn, cho những kẻ bần cùng vay tiền, những kẻ quá ngu ngốc để có thể tránh xa bàn đánh bạc khi vận may của bọn họ thay đổi. Cho những con gà quá ngu dại tới mức không kịp nhận thức được mình đã hoàn toàn xong đời...

Đương nhiên rồi. Là vị Nam tước.

"Elton, vợ tôi đâu rồi?"

"Cô ấy đang nghỉ trong phòng, thưa ngài."

"Tốt. Cứ để cô ấy bình tĩnh lại trong khi tôi thu xếp chuyện này. Gửi một người hầu đến chỗ ở của Whigby. Thư ký của tôi sẽ có địa chỉ. Bảo lão ta trình diện ở đây trong vòng một giờ nữa. Và đảm bảo cho lão hiểu đây không phải một lời đề nghị."

"Rất tốt, thưa ngài." Vết tích mờ nhạt nhất của một nụ cười lóe qua trên môi Elton, rồi biến mất như thể chưa từng tồn tại. Vị quản gia quay đi để gọi người hầu.

Lucien chạy như bay lên cầu thang, giận dữ cháy bùng lên bên trong gã. Con cá ngão lừa đảo Whigby khốn kiếp đó dám đến nhà gã và quấy nhiễu vợ gã vì món tiền cha cô mắc nợ. Gã không nghi ngờ về chuyện đó. Có vẻ Whigby đang muốn chết.

Gã lao vào phòng mình, thét gọi Stokes khi gã cởi chiếc áo khoác lấm lem nước quả. Lúc người hầu phòng xuất hiện, Lucien gạt vẻ mất tinh thần của người đàn ông trước tình trạng đống quần áo gã sang một bên. "Nhanh lên, Stokes. Tôi sắp có khách trong vòng một giờ nữa."

Người hầu phòng xông lên làm việc, sắp xếp một bộ cánh mới cho ông chủ của mình.

Lucien giật mạnh ca vát và tháo cúc áo gi lê, cơn thịnh nộ lộ ra trong từng cử động. Bất cứ một nhà cái tử tế nào cũng sẽ tìm đến chồng của một quý bà để thu nợ, chứ không khủng bố một người phụ nữ trong chính phòng khách của cô ấy. Nhưng Whigby còn lâu mới được gọi là tử tế.

Và lão sẽ học được bài học khắc nghiệt không bao giờ được làm phiền vợ của Lucien DuFeron thêm lần nào nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.