Bá Đạo Độc Chiếm Em

Chương 5: Hồi ức 5




_ Nè Oanh có người tìm mày kìa, họ nói mày lên sân thượng gặp họ.- Yến Vi nói với tôi khi tôi vừa mới bước chân vào lớp. Khi tôi lên sân thượng thì chỉ thấy một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đứng đó đợi tôi.

_ Cho cháu hỏi bác là người tìm cháu phải không ạ!

_ Cô là Hoàng Oanh!/_ vâng!

_ Tôi sẽ nói ngắn gọn thôi, hãy tránh xa con tôi-Vũ nam Khánh , cô làm ơn đừng đeo bám nó nữa cô sẽ cản trở tương lai của nó mất.- người phụ nữ ấy nói với một chất giọng lạnh băng. Sao tự nhiên tôi thấy buồn quá, tôi thật không hiểu nổi bản thân mình nữa, chẳng phải tôi rất muốn cậu ta biến ra khỏi cuộc đời tôi sao, vậy mà khi đã có lí do để cậu ta tránh xa tôi thì tôi lại thấy buồn.

_ Nếu cô không tránh xa thằng Khánh thì sự nghiệp của ba cô, bao nhiêu công sức của ông ta sẽ sụp đổ hết chỉ trong một đêm đấy, tôi nói được chắc chắn sẽ làm được.

Sau khi nói xong điều cần nói người phụ nữ ấy bỏ đi, ngay lúc này đây tôi chẳng biết được mình sẽ phải làm gì nữa, ba tôi làm bên chứng khoán, công việc này thật không dễ gì để có thể xây dựng được một sự nghiệp vững chắc vậy mà bây giờ nó có thể bị sụp đổ vì tôi, tất nhiên tôi không muốn điều đó dù sao tôi còn chưa biết được cảm giác khi nãy là gì nhưng tôi chắc chắn sẽ không để ba tôi đau lòng vì tôi.

Ngày hôm sau tôi gọi Khánh lên sân thượng nói chuyện, tối qua tôi đã suy nghĩ rất nhiều để nói làm sao cho cậu ta bớt đau khổ, vậy mà khi tôi nói:” chúng ta chia tay đi” thì cậu ta chỉ bình thản nói:” ừ!”, chỉ vậy thôi sao!? Tôi lại tự mình ăn dưa bở nữa rồi, chẳng phải khi tỏ tình cậu ta đã nói rõ rằng cậu ta không thích tôi sao, vậy mà tôi cứ nghĩ lung tung làm cả đêm thức trắng, thật là....!

Ngày hôm sau tôi đi học thì nhận được một tin sét đánh, Khánh đã sang Mĩ du học, thế là kết thúc một “ mối tình” đấy lâm li bi đát của tôi, tôi trở về với kiếp cô đơn.

Lớp 12 chúng tôi phải đối diện với kì thi đại học đây căng thẳng, chọn ngành phù hợp cho mình. Cuộc sống làm sinh viên cũng khá thú vị, tôi được tham gia vào các hoạt động tình nguyện, đi đến các vùng sâu vùng xa giúp đỡ bà con nơi đây, công việc tuy có vất vả nhưng lại rất vui tôi còn làm quen được với rất nhiều bạn mới. Khi học năm 3 đại học tôi có quen một anh khóa trên, chúng tôi quen nhau và trở thành cặp đôi hạnh phúc nhất trường khi đi đâu cũng có nhau. Nhưng ai mà ngờ vào kỉ niệm 1 năm quen nhau anh ta đã bỏ tôi theo một người con gái khác. Lúc đó tôi rơi vào tình trạng khủng hoảng nghiêm trọng may mà tôi còn có mấy đứa bạn thân không thì tôi cũng không chắc mình có thể vượt qua nổi, về người con gái đã cướp mất bạn trai tôi tôi còn không biết là ai. Thử hỏi có ai ngốc như tôi không chứ, người ta đã bỏ mình theo người khác vậy mà mỗi lần lũ bạn lấy anh ta ra chửi tôi vẫn bênh cho anh ta và cô gái kia. Nhưng cũng kể từ đó tôi bài xích chuyện yêu đương, tôi không thích nhìn nhũng cặp đôi yêu nhau hạnh phúc, những lúc đó tôi thường đóng vai ác đứng ngoài rủa thầm cho họ mau chia tay. Tôi biết tôi quá đáng, tôi đã quá ác độc, tôi đã trút hết những tức giận của mình lên những người vô tội, sau khi nhận ra lỗi sai của mình tôi đã xám hối và ăn chay một tháng với hi vọng sẽ rửa sạch tội của mình. Được không nhỉ??

Thuở thơ ấu luôn có những điều khiến cho ta phải suy nghĩ nhiều nhưng nó cũng là một phần tạo nên con người của chúng ta bây giờ và mai sau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.