Vì cái kết dành cho mẹ nu8 quá nhẹ nhàng khiến tui tức hộc máu, nên tui quyết định viết thêm phần ngoại truyện này. Mọi người đọc cho sảng khoái thôi chứ đừng quan tâm cách sáng tác của tui nhoa
————————————
Ngoại truyện:
Thời gian này tôi chỉ tập trung làm việc, không quan tâm đến tin tức về Tề Thần nữa.
Dự án tôi phụ trách làm rất tốt khiến sếp hài lòng, nên thăng chức cho tôi thành trưởng phòng kế hoạch.
Lúc trước thế giới của tôi luôn xoay quanh Tề Thần, bây giờ không còn bên cạnh anh ta cuộc sống của tôi trở nên rất đặc sắc.
Mỗi ngày sau khi tan ca, tôi tụ tập cùng bạn bè đi dạo, mua sắm hoặc xem phim.
Cuộc sống cứ thế bình yên trôi qua, cho đến một ngày tôi gặp lại Nhậm Vũ Giai trong trung tâm thương mại.
Bộ dạng của cô ta bây giờ khiến tôi suýt chút nữa không nhận ra, đi bên cạnh cô ta còn có đứa bé tầm 2 tuổi.
Khi nhìn thấy tôi, ánh mắt cô ta loé lên một tia ngạc nhiên, sau đó là sự xấu hổ.
Cô ta nhanh chóng quay mặt đi.
Đứa bé hình như đang đói nên cứ khóc lóc liên tục, nhưng cô ta cứ đứng yên một chỗ không có vẻ gì là sẽ đi mua thức ăn.
Chẳng lẽ cô ta không có tiền sao?
Đang suy nghĩ thì bạn tôi chạy đến thúc giục tôi đi mau, tôi chần chừ một lúc rồi nhờ cô bạn mình mua một ít thức ăn mang đến chỗ Nhậm Vũ Giai.
Cô ta lúng túng một chút, sau đó vẫn nhận lấy phần thức ăn rồi bỏ đi.
Sau này tôi nghe được, cô ta sau khi bị Tề Thần sa thải đã nhanh chóng kiếm việc ở một công ty khác.
Ở đây cô ta vẫn quen thói cũ đi quyến rũ những người đàn ông đã có vợ hoặc bạn gái.
Có một lần cô ta mồi chài được một tên phú nhị đại, sau khi bức ép vợ cũ ly hôn hắn ta liền cưới cô ả về nhà.
Tưởng đâu từ đây cuộc sống sẽ sang trang, nào ngờ công ty của tên đó làm ăn không sạch sẽ bị cảnh sát sờ gáy.
Trong một đêm, cô ta từ phu nhân nhà hào môn trở thành kẻ không nhà.
Số tiền ít ỏi còn sót lại cô ta đi thuê một căn nhà rách để ở tạm cùng với con trai.
Không lâu sau khi bị điều tra, chồng cô ta bị bắt, chủ nợ kéo đến nhà cô ta đòi tiền.
Cô ả sợ quá đành ôm con chạy đến thành phố này, hằng ngày đến trung tâm thương mại ăn thức ăn miễn phí sống qua ngày.
Tôi nghe xong cũng không có cảm xúc gì.
Cuộc sống mỗi người đều do họ lựa chọn, Nhậm Vũ Giai đã chọn đi con đường sai lầm thì hậu quả cô ta nên gánh lấy.
Chỉ là khi nghĩ đến đứa bé, lòng tôi có chút chua xót.
Trẻ con là vô tội, nó không nên vì sai lầm của người lớn mà phải chịu cực như vậy.
Vì vậy tôi đã nhờ đồng nghiệp giúp tôi mang một số tiền đến hỗ trợ cho con của Nhậm Vũ Giai được đi học, tất nhiên là lấy danh nghĩa của anh ấy.
Vài năm sau, tôi gặp được người chồng hiện tại của mình.
Anh ấy biết rõ về quá khứ của tôi, biết tôi vẫn chưa sẵn sàng mở lòng thêm một lần nữa.
Nhưng anh ấy vẫn luôn bên cạnh tôi, quan tâm mọi thứ về tôi, chăm sóc chu đáo tôi.
Dần dần trái tim của tôi cũng ấm áp trở lại, anh ấy khiến tôi cảm thấy an toàn.
Chúng tôi hẹn hò được hai năm thì quyết định đi đến hôn nhân.
Bây giờ tôi không còn một mình nữa, tôi có một gia đình nhỏ ngập tràn hạnh phúc cùng chồng và hai bảo bối xinh đẹp, ngoan ngoãn.
Dù quá khứ có như thế nào, thì chúng ta vẫn luôn nên hướng về tương lai tươi đẹp.
Vì biết đâu người xứng đáng với mình vẫn còn đang đợi ở nơi nào đó trên thế giới này!!