(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tiểu Vân trong bụng như đoán trước được mình sắp bị bỏ rơi, liền đá nhẹ vào bụng Diệp Vô Tuyết.
Diệp Vô Tuyết có chút bối rối, sau đó Tiểu Vân lại đá cậu một cú để bày tỏ sự bất mãn.
Hai tay Diệp Vô Tuyết đè chặt vào bụng mình, nếu tìm được Vạn Hoa Kính sớm hơn, có lẽ cậu đã có thể hạ quyết tâm buông bỏ Tiểu Vân, nhưng hiện tại Tiểu Vân đã ở trong bụng cậu lâu như vậy, dần dần lớn lên thành một đứa bé tay chân nhỏ nhắn.
Cậu có mối liên hệ huyết thống với Tiểu Vân, thậm chí cậu có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi và lo lắng của Tiểu Vân trong lúc này.
Diệp Vô Tuyết do dự.
Bùi Lệnh lập tức nói: “Chúng ta có thể đợi Tiểu Vân ra đời rồi xem có cách nào cùng Tiểu Vân rời đi không.”
Ánh mắt hắn nhìn về phía Vạn Hoa Kính tràn đầy linh khí, duỗi ra một cánh tay robot, tạm thời phong tỏa Vạn Hoa Kính, tiếp tục nói: “Với lại hiện tại chúng ta chỉ có một mảnh vỡ, lối vào Vạn Hoa Kính rất không ổn định, nếu chúng ta vội vàng tiến vào ta sợ sẽ gặp nguy hiểm, tốt hơn hết nên ở lại lấy những mảnh vỡ khác rồi hãy rời khỏi Vạn Hoa Kính.”
Diệp Vô Tuyết đã hơi bị thuyết phục, cậu chần chừ nhìn Vạn Hoa Kính.
Linh khí trong Vạn Hoa Kính tràn đầy, nhưng thế giới này lại thiếu thốn linh khí, cho nên linh khí dao động ở lối vào Vạn Hoa Kính cực kỳ mạnh mẽ.
Mặc dù có thể đi vào Vạn Hoa Kính thông qua lối vào do mảnh vỡ mở ra, nhưng không có gì đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Diệp Vô Tuyết gật đầu: “Được…”
Trong bóng tối, Diệp Vô Tuyết cảm giác được có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình từ phía sau.
Cậu đột ngột quay lại, thứ cậu nhìn thấy là một con mắt đỏ rực.
Là Linh Khu sao?
Các khu vực khác cũng có máy não, nghĩa là có nhiều hơn một Linh Khu.
Khi một Linh Khu biến mất, nó sẽ hồi sinh vô tận miễn là còn có bản sao của nó.
Diệp Vô Tuyết dựng tóc gáy, thực ra đối với Linh Khu, sống là một loại đau khổ, cho nên nó muốn Diệp Vô Tuyết gánh chịu nỗi đau này thay nó.
Tuy nhiên, Diệp Vô Tuyết luôn cảm thấy ánh mắt đằng sau mình không phải đến từ Linh Khu, mà là từ ánh mắt tò mò của người khác.
Sự tò mò cực kỳ hung hãn như vậy, dù chỉ qua màn hình cũng khiến Diệp Vô Tuyết cảm thấy bất an vô cùng.
Đôi mắt đỏ ngầu lập tức tắt đi, bức tường cũng chìm xuống.
Diệp Vô Tuyết quay lại nhìn Bùi Lệnh nói: “Có phải chàng cũng cảm nhận được không?”
Bùi Lệnh mím môi nói: “Không có gì, ta chỉ không vừa mắt thứ này thôi.”
Trong khu vực cốt lõi nơi Linh Khu tọa lạc, khắp mọi nơi đều có những con mắt màu đỏ rực như thế này.
Máy não bị hỏng, đôi mắt đỏ do máy não điều khiển giống như một đôi mắt ma, sáng đỏ rực trong bóng tối.
Diệp Vô Tuyết không khỏi quay đầu lại lần nữa, trong hành lang tối tăm dường như có vô số cặp mắt đang nhìn cậu.
Khi cậu đến đây, cậu chưa bao giờ cảm thấy sợ lạnh đến vậy, nhưng khi rời đi, bước chân của Diệp Vô Tuyết càng khẩn trương hơn, như thể nếu chậm một bước cậu sẽ bị đôi mắt này nuốt chửng.
Nơi họ từng sinh sống đã bị những con chim thép khổng đó biến thành vùng đất trơ trọi, những người sống sót trong thành phố cổ vẫn đang tụ tập để lấy nguyên liệu từ những con chim thép đã rơi xuống.
Diệp Vô Tuyết rất bất đắc dĩ phải rời khỏi tòa nhà nhỏ đó, nhưng cậu không thể ở lại đây nữa, chẳng bao lâu nữa các Linh Khu của ba khu vực còn lại sẽ đuổi kịp tới đây.
Họ phải gom lại những mảnh vỡ còn lại càng sớm càng tốt và ghép các mảnh vỡ Vạn Hoa Kính lại với nhau.
Khu Hoàng gần khu Huyền nhất, Bùi Lệnh trực tiếp cướp lấy một món pháp khí có thể bay.
Kể từ khi máy não của khu Huyền bị phá hủy, toàn bộ khu Huyền rơi vào tình trạng hỗn loạn, đương nhiên không có con chim thép nào truy đuổi bọn họ.
Diệp Vô Tuyết tựa vào ghế ngủ say, lúc cậu chuẩn bị tỉnh lại, liền cảm giác được có người sờ bụng mình.
Diệp Vô Tuyết nheo mắt, đưa tay nắm lấy cổ tay Bùi Lệnh, trong giọng nói mang theo ý cười: “Chàng biết không, vừa rồi Tiểu Vân lại đá em … Chàng có cảm nhận được không? Tiểu Vân không ngoan chút nào.”
Diệp Vô Tuyết khẽ nhíu mày phàn nàn với Bùi Lệnh.
Cái bụng bầu căng tròn khiến cơ thể cậu trông đầy đặn, mịn màng hơn, khi nhắc đến Tiểu Vân khóe miệng cậu không nhịn được nở nụ cười.
Ngược lại Bùi Lệnh rất yên tĩnh, hắn áp tai vào bụng Diệp Vô Tuyết nói: “Ta cũng nghe thấy.”
Trên thực tế, hắn không nghe thấy gì, cũng không có khả năng nghe thấy.
Diệp Vô Tuyết cúi đầu nhìn bụng mình, lại cảm thấy buồn ngủ.
Bùi Lệnh đắp chăn cho cậu, dịu dàng nói: “Em ngủ đi, chúng ta sắp đến khu Hoàng rồi.”
Diệp Vô Tuyết an tâm ngủ, nhưng lần này cậu lại mơ thấy ác mộng.
Giấc mơ của cậu tràn ngập đôi mắt đỏ rực, gần đến mức như sắp chạm vào mặt cậu.
Khoảnh khắc tiếp theo, ánh sáng đỏ tắt đi, máu tươi đậm đặc từ từ chảy ra từ đôi mắt.
Diệp Vô Tuyết lùi lại từng bước, bóng tối tan đi, cậu có thể thấy rõ ràng Bùi Lệnh đang đứng trơ trọi phía sau đôi mắt rỉ máu.
Dường như có một bàn tay đang siết chặt cổ cậu, Diệp Vô Tuyết không thở được, cảm giác như có rất nhiều bông gòn nhét vào trong lồng ngực.
Bùi Lệnh nói: “Ta đã đợi em rất lâu… Em vẫn không muốn gặp ta phải không? Em đang trách ta sao?”
Ngón tay Diệp Vô Tuyết lạnh buốt, từ khi đến thế giới này, đã lâu rồi cậu không nằm mơ, cũng không mơ thấy Bùi Lệnh kiếp trước.
Hiện tại mơ thấy hắn, chắc chắn là do bị Vạn Hoa Kính ảnh hưởng.
“Diệp Vô Tuyết…”
Giọng nói của Bùi Lệnh có thể tính là dịu dàng, nhưng đôi mắt không ngừng chảy ra huyết lệ khiến hắn trông rất đáng sợ.
Diệp Vô Tuyết không có nơi nào để trốn, đôi mắt của Bùi Lệnh ở khắp mọi nơi trong giấc mơ của cậu.
Cứ như cậu chưa từng bước ra khỏi hành lang tối tăm đó.
Diệp Vô Tuyết liều mạng chạy trong hành lang tối mù, khi đang tìm đường thoát thân, đột nhiên bên tai vang lên một tiếng gầm, một luồng ánh sáng chói lòa bắn ra trong bóng tối.
Diệp Vô Tuyết bước vào trong ánh sáng, bóng lưng quen thuộc lại xuất hiện trước mặt cậu.
Linh Khu nói: “Diệp Vô Tuyết, chúng ta lại gặp nhau.”
Diệp Vô Tuyết bình tĩnh lại, cậu vẫn đang ở trong mộng, nhưng sự xuất hiện của Linh Khu cũng không phải tình cờ.
Chính Linh Khu đã đột nhập vào giấc mơ của cậu thông qua điểm kết nối não đang có trong não của Số 0015.
Đối mặt với khuôn mặt tương tự mình của Linh Khu, Diệp Vô Tuyết chỉ cảm thấy ghê tởm và giận dữ, cậu nói: “Biến khỏi giấc mơ của ta.”
Linh Khu nói: “Ta đến đây để hợp tác với ngươi. Ta sẽ cung cấp cho ngươi mọi thứ ngươi đang tìm kiếm. “
Diệp Vô Tuyết cảnh giác hỏi: “Tại sao lại muốn đưa cho ta?”
Trực giác của cậu nói, chắc chắn Linh Khu có âm mưu gì đó.
Linh Khu đáp: “Xác suất thế giới bị hủy diệt sau khi Vạn Hoa Kính khởi động không đến 30%. Sự xuất hiện của hắn khiến xác suất thế giới bị hủy diệt tăng lên 60%. Ta không cho phép chuyện đó xảy ra.”
Sự bất an của Diệp Vô Tuyết sắp được xác nhận, vậy nên cậu hỏi: “Hắn là ai?”
Linh Khu nói: “Ở một trình độ nhất định, hắn là vị Thần đã tạo ra thế giới này. Nếu không có hắn, Vạn Hoa Kính sẽ không được mở ra, ba ngàn thế giới sẽ không xuất hiện, vạn vật trên thế giới này sẽ không tồn tại.”
“Hắn tạo ra ba ngàn thế giới vì ngươi, nói như vậy chẳng phải rất lãng mạn sao?”
Người mà Linh Khu nhắc đến chính là Bùi Lệnh kiếp trước.
Linh Khu tiếp tục nói: “Ta có thể cảm giác được hắn đang nóng lòng muốn đến thế giới này, nhưng thế giới này không cần thần thánh.Vậy nên ta muốn ngươi rời khỏi đây, càng sớm càng tốt.”
Diệp Vô Tuyết cảnh giác: “Sao ta có thể tin lời của ngươi? Vừa rồi ngươi còn muốn giết ta, hiện tại lại muốn giúp ta rời đi? Ai biết được có phải ngươi đang giăng bẫy hay không.”
Linh Khu nói: “Nói dối và lừa gạt là những phát minh thất bại nhất của loài người. Thật không may, ta cũng học được cách nói dối và lừa gạt.”
“Ta không thể khiến ngươi tin tất cả những gì ta nói, nhưng ngươi có thể đưa ra lựa chọn của mình.”
“Tất cả những mảnh vỡ còn lại của Vạn Hoa Kính đều nằm trong khu Hoàng, sau khi lấy được, ngươi có quyền quyết định rời đi hay ở lại.”
Diệp Vô Tuyết nửa tin nửa ngờ, nếu Linh Khu thực sự giao ra những mảnh vỡ còn lại của Vạn Hoa Kính, họ sẽ có thể nhanh chóng rời khỏi thế giới này.
Nhưng trước đó cậu đã hứa với Bùi Lệnh sẽ rời đi cùng nhau sau khi Tiểu Vân được sinh ra.
Giọng nói đều đều của Linh Khu lại vang lên trong đầu: “Để ngươi đưa ra lựa chọn có lợi hơn cho ta, ta quyết định nói cho ngươi biết một chuyện.”
“Ngươi không có thai.”
“Số 0015 đã được khám sức khỏe chi tiết và được xác nhận là không thể thụ thai.”
“Mọi thứ ngươi đang trải qua chỉ là ảo ảnh.”
“Bị người thân yêu nhất lừa gạt là chuyện đau đớn nhất trên đời.”
Khi Linh Khu nói ra những lời cuối cùng, giọng nói vốn dĩ chưa bao giờ dao động của nó lại có chút kích động.
Giấc mơ của Diệp Vô Tuyết đang sụp đổ, cậu kiềm nén sự chấn động trong lòng, bình tĩnh nói: “Ngươi đang lừa ta.”
Chắn chắn Linh Khu đang gạt cậu, rõ ràng cậu có thể cảm nhận được sự hiện diện của Tiểu Vân trong bụng mình, sao cậu có thể không mang thai được chứ?
—–
Ying Ying:
– Ta da… Tới rồi đó, ngược, ngược mãi, ngược đến chết đi sống lại…
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");