(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nguyên Anh đưa tay về phía Diệp Vô Tuyết, Diệp Vô Tuyết vô thức nắm lấy bàn tay của nó, khoảnh khắc các ngón tay chạm nhau liền xuyên qua Nguyên Anh.
Nguyên Anh rơi rụng lả tả như những cánh hoa, chui vào trong cơ thể cậu, hòa làm một với cậu.
Rất nhiều âm thanh nhỏ bé yếu ớt vang lên trong tai Diệp Vô Tuyết, ríu rít như tiếng côn trùng, không ngừng hỏi “Cậu ta là ai?” “Cậu ta là ai?” “Cậu ta được Linh Khu mang về” “Cậu ta là… của Linh Khu…”
Bốn phía đều là tiếng nói của tinh linh thực vật, Diệp Vô Tuyết như thể đã trở thành một hạt giống nhỏ bé trên thế giới.
Một con hổ bạc tỏa ánh sáng trắng khắp người nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh cậu, dùng mũi huých vào cơ thể cậu.
Diệp Vô Tuyết như choàng tỉnh khỏi một giấc mơ dài, cậu giơ tay ôm lấy cái đầu đang nép vào bên cạnh mình, nhỏ giọng nói: “Tinh linh hoa? Sao mi lại trở nên to lớn như vậy?”
Tinh linh hoa gầm lên hai tiếng, nó nhận được ân huệ khi Diệp Vô Tuyết kết anh, đột nhiên có được năng lực tùy ý biến hình mà không bị hạn chế kích thước.
Tuy nhiên nó chỉ được vẻ bề ngoài, cho rằng hổ là loài dũng mãnh nhất, người khác không dám đến gần nên mới biến thành hổ.
Tinh linh hoa vẫn nghĩ mình còn nhỏ nhắn xinh xắn như ban đầu, liên tục cụng đầu vào người Diệp Vô Tuyết, thậm chí còn muốn cắn đầu cậu.
Diệp Vô Tuyết xòe tay bắt nó vào lòng bàn tay, tinh linh hoa liền trở lại kích thước ban đầu.
Diệp Vô Tuyết vừa ra tay liền nhận ra tu vi hiện tại của mình đã cao hơn trước rất nhiều, nếu không phải cậu đã kiềm chế sức mạnh, thì cậu đã trực tiếp nghiền nát tinh linh hoa.
Diệp Vô Tuyết thử triệu hồi Dung Tuyết Kiếm, tu vi Nguyên Anh của cậu vẫn không đủ để triệu hồi pháp khí trong Kính Thành, mà chỉ ngưng tụ được một đạo kiếm khí trên đỉnh đầu.
Diệp Vô Tuyết tâm huyết dâng trào, kiếp trước cậu bị vây hãm trong Kim Đan kỳ trăm năm, cậu vốn tưởng rằng kiếp này không có hy vọng kết thành Nguyên Anh, nhưng không ngờ cậu đã kết anh thành công trong hoàn cảnh này.
Giọng nói của Trương Diệu Chi vang lên: “Chúc mừng Diệp huynh đã kết thành Nguyên Anh.”
Diệp Vô Tuyết theo tiếng nói quay người lại, sau khi kết anh mắt cậu đã bình phục được một chút, nhưng vì ánh sáng trong Kính Thành cực kỳ chói mắt nên cậu khó mở mắt ra được, đành phải che mắt lại.
Diệp Vô Tuyết lo lắng hỏi: “Bùi Lệnh thế nào rồi?”
Trương Diệu Chi nhìn về phía Thiên Vũ Trận, không biết nên miêu tả cảnh tượng giống như địa ngục này với Diệp Vô Tuyết như thế nào.
Trong Thiên Vũ Trận có hơn một ngàn chiếc lông vũ, mỗi chiếc lông vũ đều nhuốm máu.
Ở trung tâm của Thiên Vũ Trận là một bóng người đầy lỗ thủng máu thịt lẫn lộn.
Kiếm khí đâm thủng cơ thể, để lại vô số vết thương, những vết thương này được chữa lành với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Kiếm khí càng ngày càng dày đặc, tốc độ chữa lành vết thương ngày càng chậm.
Yến Dung Nguyệt đã tu luyện đến cảnh giới hiện tại, trên người sở hữu vô số bí pháp, ông ta thông qua thuật song tu, tu được bí thuật tái sinh, chỉ cần thần thức của ông ta vẫn còn, thân xác có thể khôi phục như ban đầu.
Bí thuật này vốn được sử dụng như chiêu cuối cùng để bảo mạng, nhưng không ngờ nó lại trở thành cực hình băm ông ta thành trăm.
Ông ta tung hoành mấy trăm năm, lần đầu tiên biết được cái gì gọi là tự mình chuốc lấy họa.
Khi ông ta sử dụng gần hết pháp khí, ông ta mới biết kẻ thù mà mình đang đối mặt là một con quái vật, lúc đó lẽ ra ông ta nên biết khó mà lui.
Nhưng ông ta giống như rơi vào một cái bẫy do đối phương giăng sẵn, dụ dỗ ông ta vào thế tiến thoái lưỡng nan, buộc ông ta phải dùng bí thuật tái sinh, sau đó dùng kiếm khí tra tấn ông ta từng chút một.
Yến Dung Nguyệt không rét mà run, ông ta là một ma đầu người nghe đến tên đã sợ mất mật, vậy còn cái thứ lạnh lùng như tượng đá đứng đối diện ông ta lại là cái gì?
Máu của ông ta có bắn ra tung tóe khắp nơi thì cũng không thể làm vấy bẩn góc áo của Bùi Lệnh.
Khóe miệng Bùi Lệnh nhếch lên, thậm chí còn mang theo một chút thương hại, giống như sứ giả từ trên trời phái xuống để trừng trị kẻ ác.
Nếu hắn là sứ giả, sao có thể độc ác như vậy, rõ ràng hắn là một ma đầu còn tàn ác hơn cả ông ta.
Hai mắt Yến Dung Nguyệt đỏ ngầu, ông ta không cam lòng ngửa mặt lên trời hét lớn, máu phun ra từ cổ họng che kín mặt mày.
Đây là lần đầu tiên Trương Diệu Chi chứng kiến cái chết của người khác.
Điều kỳ lạ là y không hề cảm thấy buồn nôn khó chịu mà ngược lại còn cảm thấy hả hê không thể kiềm chế được.
Bây giờ y cuối cùng đã xác định được, Bùi Lệnh chính là người mà y đang tìm kiếm.
Bùi Lệnh là Thần, nhưng hắn không phải là Thần của thế giới này.
Điều này cũng có nghĩa là Bùi Lệnh đã từng nghịch chuyển Thiên Đạo.
Nếu Thiên Đạo có thể bị nghịch chuyển… Vậy thì y cũng có thể nghịch chuyển Thiên Đạo phải không?
Trương Diệu Chi không nói tình hình thật sự với Diệp Vô Tuyết: “Không nhìn thấy Bùi huynh và vị tiền bối kia nữa, ta cũng không biết họ đã đi đâu …”
Trên trời nổi lên sấm sét, Trương Diệu Chi lập tức im miệng.
Y không ngờ chỉ tùy tiện nói dối về Bùi Lệnh, y đã nhận phải lời cảnh cáo từ Thiên Đạo.
Chân hỏa trong cơ thể y càng bùng cháy mãnh liệt hơn, mỗi giây phút y đều cảm thấy sống không bằng chết, nhưng Trương Diệu Chi đã tê liệt từ lâu.
Y có thân thể chân hỏa hiếm có, chín tuổi đã mở Thiên nhãn, trên thông thiên dưới tường địa lý, sư tôn nói đó là trời ban, chỉ có Trương Diệu Chi cho rằng nó là trời phạt.
Diệp Vô Tuyết nghiêng tai lắng nghe, phát hiện Trương Diệu Chi hình như có hơi bất thường, cậu đặc biệt chú ý một hồi, sau đó cảm giác được một luồng khí tức quen thuộc ẩn núp cách đó không xa.
“Đi.” Kiếm khí ngưng tụ trên đầu Diệp Vô Tuyết chém về phía luồng khí tức kia.
Cùng lúc với kiếm khí rơi xuống, Diệp Vô Tuyết cũng rơi vào khe nứt lạnh lẽo.
Cậu liều mạng vùng vẫy cầu cứu trong khe nứt, nhưng không ai ở phía trên nghe thấy tiếng kêu của cậu.
Cậu như bị cô lập khỏi thế giới, những người khác không thể nhìn thấy hay nghe thấy cậu, như thể cậu chưa từng tồn tại.
Diệp Vô Tuyết vô cùng sợ hãi, cậu cố gắng duỗi cánh tay ra khỏi làn nước băng giá lạnh lẽo, cuối cùng nắm được một cánh tay chắc khỏe khác.
“Ngươi không sao chứ? Vì sao lại rơi vào khe nứt?”
Khuôn mặt của Diệp Vô Tình xuất hiện trước mắt Diệp Vô Tuyết, ánh mắt nhìn Diệp Vô Tuyết tràn đầy lo lắng.
Diệp Vô Tình cởi áo choàng, khoác lên vai Diệp Vô Tuyết, y nói: “Cẩn thận chút, băng ở nơi này rất mỏng, coi chừng lại té xuống nữa.”
“Ca…ca…” Diệp Vô Tuyết nắm chặt cánh tay Diệp Vô Tình, cậu lạnh đến nỗi xương cốt run lên cầm cập, ngón tay cứng ngắc, mất hết cảm giác đau.
Diệp Vô Tình nghi hoặc nhìn cậu: “Ngươi gọi ta là ca ca?”
Diệp Vô Tuyết trợn tròn mắt, miệng vẫn đang lặp lại ca ca.
Diệp Vô Tình gãi đầu nói: “Ta không phải ca ca của ngươi, đệ dệ của ta ở đằng kia kìa.”
Diệp Vô Tình chỉ về phía sau cậu, Bùi Lệnh một thân áo tím khẽ nhíu mày, rất không vui.
“Bùi, Bùi Lệnh…”
Ngón tay của Diệp Vô Tuyết trượt ra, cánh tay của Diệp Vô Tình bị kéo ra khỏi tay cậu.
Diệp Vô Tình mỉm cười vẫy tay với cậu: “Ta và đệ đệ đi đây, ngươi phải cẩn thận đó.”
Diệp Vô Tuyết đuổi theo bóng dáng của Diệp Vô Tình và Bùi Lệnh, dưới chân đạp phải băng tan ẩm ướt, khiến cậu nặng nề ngã xuống mặt băng.
Diệp Vô Tình và Bùi Lệnh đều không quay đầu lại, bóng lưng dần dần xa khuất.
Cơ thể của Diệp Vô Tuyết còn mỏng manh hơn cả băng, nó bắt đầu vỡ vụn từ trong ra ngoài ngay khi cậu ngã xuống.
Diệp Vô Tuyết nhìn về hướng họ rời đi cho đến khi tầm nhìn của cậu mơ hồ, băng tuyết tan chảy trước mắt cậu.
Dung Tuyết Kiếm xuất hiện trong tay Diệp Vô Tuyết, hóa thành một thanh kiếm khổng lồ sắc bén trong băng thiên tuyết địa, cắt xuyên qua Ảo Cảnh Thực Hư.
Cùng lúc Ảo Cảnh Thực Hư bị phá vỡ, cách đó không xa vang lên một tiếng kêu đau đớn.
Hóa ra vào thời điểm Diệp Vô Tuyết chém xuống kiếm khí của mình, Kính Yêu đã thi triển Ảo Cảnh Thực Hư lên người cậu.
Tuy nhiên, Ảo Cảnh Thực Hư này được thi triển quá muộn, kiếm khí của Diệp Vô Tuyết đã được phóng ra, chém vào cơ thể của Kính Yêu, sau đó Diệp Vô Tuyết đã thoát ra khỏi Ảo Cảnh Thực Hư.
“Là Kính Yêu!”
Diệp Vô Tuyết lập tức ngưng tụ ra một đạo kiếm khí, cậu vừa mới kết thành Nguyên Anh, sử dụng kiếm khí còn chưa thành thục, kiếm khí phải mất một thời gian mới ngưng tụ được, trong khoảng thời gian này, e rằng Kính Yêu đã trốn mất.
Trương Diệu Chi nói: “Diệp huynh, vị trí Khôn.”
Kiếm khí của Diệp Vô Tuyết chém vào vị trí Khôn, trên mặt đất trống rỗng xuất hiện một gợn sóng, sau đó một bóng người mảnh khảnh xuất hiện.
“Định.” Trương Diệu Chi mở Thiên nhãn giữa mi tâm, bắn ra một đạo kim quang, bao phủ nơi có Kính Yêu.
Hành động của Kính Yêu lại bị hạn chế, Trương Diệu Chi vội vàng nói: “Diệp huynh, mau ra tay, ta chỉ có thể giữ được nó ba hơi thở.”
Ba hơi thở là đủ.
Kiếm khí mà Diệp Vô Tuyết ngưng tụ ra là do cậu học được trong đầu từ kiếp trước ở Bùi gia, lắng nghe âm thanh Bùi Lệnh luyện kiếm và lĩnh ngộ từng chiêu thức.
Mặc dù cậu vừa mới kết anh, nhưng kiếm khí cậu ngưng tụ lại có uy lực tồn tại trăm năm.
“Ca ca, lần này đệ nhất định có thể cứu ca ra ngoài.”
Bầu trời ở Kính Thành vừa rồi còn trong xanh, trong phút chốc đã tụ thành mây đen, kiếm khí hùng hồn mang theo chấp niệm kiếp trước của Diệp Vô Tuyết, lao về phía cơ thể gầy gò của Kính Yêu.
Tiếng gương vỡ tan tành vang mãi không dứt.
Những mảnh vỡ cào xước mặt cậu nhưng Diệp Vô Tuyết không có cảm giác đau, chỉ có vui sướng và mừng rỡ.
Mảnh vụn trên bầu trời giống như một màn mưa, Trương Diệu Chi vừa trốn tránh vừa hét lên, y nhìn lại thì thấy Diệp Vô Tuyết vẫn đứng giữa đống mảnh vụn, trên môi nở nụ cười.
Chẳng trách hai người đó lại là một cặp, cả hai đều là những kẻ điên không cần tính mạng.
Trương Diệu Chi muốn vươn tay tóm lấy Diệp Vô Tuyết, nhưng ai đó đã nắm lấy cánh tay của Diệp Vô Tuyết và dùng cơ thể chặn lại những mảnh vỡ rơi xuống người Diệp Vô Tuyết.
“Bùi Lệnh, huynh không sao…thật tốt quá…”
Diệp Vô Tuyết ôm chặt cơ thể Bùi Lệnh, ánh mắt xa lạ của Bùi Lệnh trong Ảo Cảnh Thực Hư khiến cậu vô cùng đau lòng, lúc này, cậu thực sự cảm thấy được niềm vui sướng khi mất đi lại có được.
Diệp Vô Tuyết nói: “Lần này đừng rời xa ta nữa, có được không?”
Bùi Lệnh nói: “Được.”
Diệp Vô Tuyết ngước mắt lên, vô số khuôn mặt của Bùi Lệnh được phản chiếu trên các mảnh vỡ.
Đã rất lâu rất lâu rồi cậu không nhìn thấy khuôn mặt này, nhưng khi nhìn lại lần nữa, tự nhiên cậu lại cảm thấy có chút xa lạ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");