(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cây tử đằng ở dãy núi Lang Gia có mùi đặc biệt mà người bình thường không thể phát hiện được, nhưng tinh linh hoa lại cực kỳ nhạy cảm với mùi này.
Diệp Vô Tuyết đang cầm một chiếc vòng tay được bện từ cây tử đằng, lúc đó cậu đã tự tay đeo nó lên cổ tay của người đeo mặt nạ, cậu tuyệt đối sẽ không nhận lầm.
Cậu lắc lắc vòng tay trước mặt Bùi Lệnh, đôi mắt cậu hơi nheo lại, thong thả chờ đợi Bùi Lệnh ngụy biện như thế nào.
Chỉ thấy hai má Bùi Lệnh ửng đỏ lạ thường, nhưng làn da lại có vẻ trắng lạnh vô cùng, khóe miệng hắn mím chặt, tựa như đang cực lực nhẫn nhịn gì đó, hắn giơ tay muốn đoạt lấy chiếc vòng trong tay Diệp Vô Tuyết, gian nan mở miệng nói: “Nó là của ta.”
Diệp Vô Tuyết lập tức giấu chiếc vòng vào lòng bàn tay, nói: “Nếu là huynh, vậy thì tại sao huynh lại giả vờ không quen biết ta? Huynh còn đeo mặt nạ, giả vờ bị câm, còn … huynh còn lừa ta!”
Diệp Vô Tuyết vẫn thường thấy áy náy vì đã bỏ lại người đeo mặt nạ một mình trong hang rắn, bây giờ phát hiện là Bùi Lệnh cố tình che giấu thân phận, còn ở bên cạnh cậu mấy ngày mà không nói lời nào, cậu liền tức giận.
Bằng không thì hai người đã gặp nhau từ lâu rồi, căn bản không cần phải đợi đến lúc này.
Hai tay Diệp Vô Tuyết đặt lên tay ghế của Bùi Lệnh, từ trên cao cúi xuống nhìn Bùi Lệnh, nếu Bùi Lệnh không cho cậu một câu trả lời thỏa đáng, cậu sẽ không cho Bùi Lệnh đi ngủ.
Điều Diệp Vô Tuyết không biết chính là, Băng Phách Hoàn mà Bùi Lệnh đã uống không còn bao nhiêu tác dụng, cứ mỗi thời mỗi khắc ở bên Diệp Vô Tuyết, hắn đều phải chịu đựng phản phệ dữ dội của những ham muốn bị đè nén bấy lâu nay.
Thất tình lục dục dưới lớp băng lại trỗi dậy lần nữa, Bùi Lệnh lập tức cảm nhận được hỉ nộ đã đánh mất trong hai năm qua, nó giống như một cơn thủy triều muốn nhấn chìm hắn.
Bùi Lệnh nắm lấy cọng rơm cứu mạng duy nhất, cho dù ở trong tình huống này, hắn vẫn tự cảnh cáo mình, tuyệt đối không thể để Diệp Vô Tuyết biết hắn là một con người như thế, một kẻ hoàn toàn không giống với những gì Diệp Vô Tuyết đã nghĩ.
Hắn đã đeo mặt nạ từ khi trên mặt bị thương, sau khi gặp được Diệp Vô Tuyết ở núi Lang Gia, hắn không dám tháo xuống, vì sợ Diệp Vô Tuyết nhìn thấy vết sẹo sẽ cảm thấy xấu xí.
Lý do hắn không thể nói chuyện, là vì Băng Phách Hoàn đã tước đi dục vọng của anh ấy, đồng thời cũng lấy đi ham muốn nói chuyện của hắn.
Bùi Lệnh khi đó có một bộ mặt xấu xí mà hắn không muốn bị Diệp Vô Tuyết nhìn thấy nhất.
Nhưng vẫn bị Diệp Vô Tuyết phát hiện ra.
Yêu đan và mật của xà yêu dần dần được luyện hóa trong cơ thể Bùi Lệnh, yêu khí âm lãnh cuốn theo dục niệm mãnh liệt, đôi khi lạnh đến thấu xương, đôi khi lại nóng rực như lửa đốt.
Bùi Lệnh cảm thấy cần cổ mình ngứa ngáy, như có lớp vảy lạnh mọc đầy trên da hắn.
Dục niệm trong mật rắn đến quá nhanh, nhưng cũng trách Diệp Vô Tuyết ở quá gần.
Khoảng cách có thể ôm được bằng một cánh tay, thậm chí không có mật rắn thì Bùi Lệnh cũng không tự chủ được đưa tay ra.
Bàn tay của Bùi Lệnh ấn vào thắt lưng Diệp Vô Tuyết, khiến xương sống Diệp Vô Tuyết lạnh buốt vô cớ.
Hàn khí lạnh băng mà Bùi Lệnh tỏa ra lúc trước đều là do Băng Phách Hoàn hắn đã uống gây ra.
Nhưng lúc này trên người Bùi Lệnh lại toát ra một loại hàn khí âm lãnh và dâm mị khác.
Nó tựa như dâm độc của xà yêu, nhưng lại không giống hoàn toàn.
“Huynh dám làm mà không dám nhận?” Diệp Vô Tuyết cụp mắt xuống, chăm chú nhìn nhất cử nhất động của Bùi Lệnh.
Đôi đồng tử đen sâu thăm thẳm của Bùi Lệnh đột nhiên dựng đứng giống như xà yêu.
Con ngươi thẳng đứng thuộc về tộc xà yêu dã và xinh đẹp cực kỳ, mà đôi con ngươi như vậy lại ở trên mặt của Bùi Lệnh, khí chất dâm mị ban đầu có phần nhạt đi, nhưng trông vẫn dã tính hơn lúc Bùi Lệnh bình thường.
Diệp Vô Tuyết lập tức đoán ra Bùi Lệnh đã nuốt mật rắn của xà yêu, nếu tùy tiện nuốt mật rắn chưa tinh luyện, không thể luyện hóa triệt để yêu lực ở bên trong, thì cơ thể sẽ bị biến dị.
Một chiếc đuôi vừa thô vừa dài bò dọc lên bắp chân của Diệp Vô Tuyết, đến khi Diệp Vô Tuyết phát hiện ra thì nó đã quấn quanh đùi cậu.
Bùi Lệnh lúc này chẳng khác nào một con dã thú cuối cùng cũng thoát khỏi lồng giam, sự hạn chế của Băng Phách Hoàn đối với hắn đã hoàn toàn mất tác dụng.
Trước đó càng kìm nén bao nhiêu, thì bây giờ càng phóng túng bấy nhiêu.
Bùi Lệnh nói: “Người đó chính là ta.”
Đuôi rắn dựng lên, rồi đáp xuống mông Diệp Vô Tuyết.
Diệp Vô Tuyết vừa rồi còn đắc chí chất vấn Bùi Lệnh, nháy mắt liền hoảng hốt lúng túng.
Bùi Lệnh sau khi biến dị có phần không thể phân biệt được chính tà, càng giống với Bùi Lệnh mà cậu đã nhìn thấy trong gương.
Sau khi biến dị, thường sẽ bộc lộ ra bộ mặt chân thật nhất của một người.
Nhưng Diệp Vô Tuyết quả thực không dám tin, Bùi Lệnh sẽ thật sự biến thành kẻ điên ở trong gương.
Bùi Lệnh chậm rãi thưởng thức biểu cảm thay đổi trên khuôn mặt Diệp Vô Tuyết.
Hắn không cởi quần áo của Diệp Vô Tuyết, thậm chí tay cũng không cử động, từ một nơi không nhìn thấy, chiếc đuôi vén lên vạt áo của Diệp Vô Tuyết, dán vào làn da của Diệp Vô Tuyết, trượt vào giữa cặp mông đầy đặn của cậu.
“Cái gì vậy?”
Thắt lưng của Diệp Vô Tuyết mềm nhũn, hai cánh tay đặt trên tay vịn run rẩy, cậu xoay người lại muốn bắt lấy thứ đang quấy rối giữa hai chân mình.
Đuôi rắn đang chấp hành mệnh lệnh của Bùi Lệnh, tiếp cận đáy chậu của Diệp Vô Tuyết từng chút một.
Chóp đuôi mềm mại trơn trượt chui vào âm hộ giữa hai chân Diệp Vô Tuyết, hột le bất ngờ bị cọ xát, Diệp Vô Tuyết cau mày lại, cậu theo bản năng kẹp lấy thứ kia, ai ngờ chiếc đuôi này lại đâm xuyên qua hai chân cậu.
“Ưm…”
Diệp Vô Tuyết ngã vào trong ngực Bùi Lệnh, cậu nhìn Bùi Lệnh tức tối nói: “Huynh mau lấy thứ đó ra, mau, mau lên!”
Đuôi rắn vừa hay mắc vào chính giữa âm hộ, khi nó trượt từ từ, những chiếc vảy nhỏ xíu bám trên đó cọ sát vào hột le của Diệp Vô Tuyết.
“Em không thích sao?”
Con ngươi thẳng đứng của Bùi Lệnh trông còn quỷ dị hơn cả xà yêu, hắn thì thầm: “Nhưng ta thích, phải làm sao đây. Diệp Vô Tuyết, ta thích, em phải làm sao đây?”
Tim Diệp Vô Tuyết chợt đập nhanh liên hồi.
Giọng điệu của Bùi Lệnh quá ái muội, cậu không biết hắn đang nói thích cái gì.
Thích gạt cậu, thích bắt nạt cậu, hay là thích điều gì khác?
Diệp Vô Tuyết ngồi trên đùi Bùi Lệnh, hai chân cậu bị giữ chặt banh rộng ra hai bên, chiếc đuôi chui vào giữa hai mép *** đang chà đạp hột le của cậu một cách không thương tiếc.
Quần áo của Diệp Vô Tuyết vẫn gọn gàng, chưa bị cởi ra món nào, nhưng giữa hai chân cậu đã bị đuôi của Bùi Lệnh chơi đến chảy nước dầm dề, vệt d*m thủy thấm rõ ra ngoài quần.
Nhìn Bùi Lệnh đang ngồi ngay ngắn tự chủ, lại mọc ra một chiếc đuôi rắn tượng trưng cho sự dâm loạn, hai thứ mâu thuẫn đối nghịch nhau lại xuất hiện trên cùng một cơ thể.
Vẻ kỳ lạ này khiến Diệp Vô Tuyết không thể dời mắt.
Cậu đã nhìn thấy Bùi Lệnh lúc nghiêm túc nhất, cũng nhìn thấy Bùi Lệnh lúc buông thả nhất.
Mỗi khi Bùi Lệnh vì cậu mà phá bỏ ánh hào quang quân tử chân chính, lựa chọn ôm cậu cùng nhau sa vào vũng lầy, cũng chính là Bùi Lệnh mà Diệp Vô Tuyết thích nhìn thấy nhất.
Vành tai Diệp Vô Tuyết nhói lên một cái, tinh linh hoa đang móc trên tai cậu bị Bùi Lệnh tóm lấy ném xuống bàn, tinh linh hoa nhảy dựng lên, sau đó liền bị Bùi Lệnh dùng một chiếc bát vàng ụp xuống mặt bàn.
Bấy giờ Diệp Vô Tuyết cũng cắt đứt mối liên hệ với tinh linh hoa.
Bùi Lệnh trở tay vân vê dái tai của Diệp Vô Tuyết, như thể đang lau chùi một món bảo bối bị người khác chạm vào.
Cho đến khi dái tai của Diệp Vô Tuyết bị vê đến đỏ lên mà Bùi Lệnh vẫn chưa thấy hài lòng, hắn cắn vào dái tai Diệp Vô Tuyết, như muốn trừng phạt Diệp Vô Tuyết đã tùy tiện để tinh linh hoa móc lên tai mình.
Hơi thở nóng hổi phả vào một bên cổ Diệp Vô Tuyết, Diệp Vô Tuyết nghiêng đầu né tránh, để lộ ra cần cổ yếu ớt.
Bùi Lệnh cắn rất mạnh, thề phải để lại dấu ấn của riêng hắn.
Đuôi rắn trườn vào giữa hai chân rồi dừng lại trước một khe hẹp.
Chóp đuôi dính đầy d*m thủy vô cùng trơn trượt chọc vào miệng *** của Diệp Vô Tuyết, hàn khí lạnh lẽo chưa từng tiêu tan chui tọt vào giữa đáy chậu nóng bỏng, mang đến một cảm giác khác lạ.
“Huynh cắn đau ta.”
Diệp Vô Tuyết thấp giọng nỉ non, nhưng cũng không đẩy Bùi Lệnh ra, cổ áo trước ngực mở banh, mái tóc dài xõa tung quanh vai và cổ, che đi quang cảnh trên ngực.
“Sao hôm nay em không mặc áo yếm cho ta xem?”
Bùi Lệnh lột áo của Diệp Vô Tuyết ra, bên trong vẫn là băng vải buộc ngực.
Bùi Lệnh nhéo nhéo núm vú nhô lên, thất vọng nói: “Em đã hứa sẽ mặc yếm cho ta xem mà.”
Diệp Vô Tuyết nghĩ đến chiếc áo yếm mà mình đã tìm thấy cùng với vòng tay tử đằng, rõ ràng cậu đã vứt nó đi, nhưng không ngờ nó lại nằm trong tay Bùi Lệnh.
Người đàn ông đeo mặt nạ là Bùi Lệnh, hắn đã nhìn thấy cậu mặc yếm ở núi Lang Gia, thậm chí còn nhặt lại chiếc áo yếm.
Diệp Vô Tuyết xấu hổ đỏ mặt, nếu biết trước chuyện này, cậu sẽ không mặc yếm cho thoải mái đâu.
Diệp Vô Tuyết cứng miệng nói: “Ta chưa từng nói sẽ mặc… cho huynh xem, là tự huynh nói thôi.”
Dù Diệp Vô Tuyết buộc ngực chặt đến đâu cũng không thể kìm hãm được hai khối thịt mềm mại nở nang, hai bầu ngực ép sát tạo thành một cái rãnh, bất cứ lúc nào cũng có thể nảy ra khỏi vải nịt ngực.
Đôi đồng tử dựng thẳng của Bùi Lệnh khẽ động, hắn nói: “Như này cũng tốt.”
Hắn không lập tức cởi băng vải nịt ngực của Diệp Vô Tuyết mà chỉ đè vai Diệp Vô Tuyết xuống.
Cơ thể Diệp Vô Tuyết trượt xuống giữa hai chân Bùi Lệnh cho đến khi cậu quỳ trên đất, hai tay đặt lên đùi Bùi Lệnh, cậu muốn đứng dậy, nhưng Bùi Lệnh lại đè chặt vai cậu.
Diệp Vô Tuyết buộc phải đối mặt với dương v*t cương cứng dưới háng Bùi Lệnh, mặc dù không bị biến dị thành hai dương v*t, nhưng trông nó vẫn rất khủng bố.
Diệp Vô Tuyết nuốt khan nước miếng, cậu muốn tránh ra xa, nhưng cái đuôi rắn lại chọc vào đáy chậu của cậu, ép cậu phải tiến lại gần.
dương v*t thô to dán vào bộ ngực mềm mại của Diệp Vô Tuyết, băng nịt ngực bị cạ cho lỏng lẻo, khe hở giữa hai bầu ngực càng ngày càng lộ rõ.
Bộ ngực trắng nõn dính đầy chất nhờn chảy ra từ lỗ tiểu, dương v*t của Bùi Lệnh cũng chui vào giữa rãnh ngực.
——-
Tiểu Bùi biết cách chơi quá:))))
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");