Ánh Ngọc Trong Đêm - Canh Thịt Mê Người

Chương 104: Thiên Khải Thành là nơi Linh Khu dự định khởi động lại thế giới




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Năm người, bao gồm cả Yến Đạo Không, tạo thành một trận pháp, tức thì tạo thành một chiếc lồng vàng kim khổng lồ vây quanh Bùi Lệnh kiếp trước.

Khoảnh khắc chiếc lồng đóng lại, hình dạng thật sự của Bùi Lệnh kiếp trước lập tức xuất hiện, con quái vật nghìn tay khổng lồ và thần bí đứng trước mặt mọi người, đôi mắt lạnh lùng ẩn chứa một chút thương cảm kỳ lạ, khiến người ta sợ hãi khi nhìn thẳng vào hắn.

Yến Đạo Không cứ tưởng Bùi Lệnh kiếp trước sẽ phản kháng, nhưng hắn chỉ lặng lẽ đứng trong lồng, lặp đi lặp lại cùng một câu: “Không yêu ta, cũng không hận ta sao?”

Vết thương trên ngực hắn đang dần lan rộng, như thể vô số côn trùng ​​đang gặm nhấm cơ thể hắn.

Bùi Lệnh kiếp trước khẽ cau mày, nỗi đau mà hắn đã lâu không cảm nhận được giờ phút này lại trào dâng mãnh liệt.

Hắn dùng ngón tay nâng một sợi dây mỏng manh, cúi đầu xuống, không biết đang nghĩ gì.

Yến Đạo Không thở phào nhẹ nhõm, nói với một người trong số họ: “Quả đúng như Thiên Sư đã nói, Phệ Tâm Kiếm đã nhập vào cơ thể hắn, đang cắn nuốt thần hồn của hắn.”

Người được gọi là Thiên Sư trông còn rất trẻ, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Chúng, chúng ta hiện tại chưa thể, chưa thể giết hắn, tiếp, tiếp tục gia cố trận pháp, khiến hắn không thể trốn thoát, cho đến khi bị Phệ Tâm Kiếm nuốt chửng hoàn toàn.”

Yến Đạo Không đã từng được nhắc đến cùng với Bùi Lệnh kiếp trước, mặc dù y với Bùi Lệnh kiếp trước không có quan hệ thân thiết, nhưng vẫn có sự ngưỡng mộ dành cho nhau.

Bây giờ Bùi Lệnh kiếp trước đã biến thành bộ dạng thế này, y không khỏi thở dài.

Bùi Lệnh đang ôm Diệp Vô Tuyết khá là kinh ngạc khi thấy Yến Đạo Không và những người khác đột nhiên xông vào.

Thấy bọn họ là kẻ địch của Bùi Lệnh kiếp trước, khi vị Thiên Sư đang bày trận thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hắn, Bùi Lệnh bèn muốn rút lui.

Vừa rồi khi chiến đấu với Bùi Lệnh kiếp trước, hắn đã tiêu hao quá nhiều sức lực, hắn sợ bọn họ xử lý Bùi Lệnh kiếp trước xong sẽ quay ra đối phó với hắn.

Bùi Lệnh lấy áo choàng bọc lại Diệp Vô Tuyết, đang định rời đi trong lúc bọn họ không chú ý, ai ngờ vị Thiên Sư kia lại ngăn hắn lại nói: “Ngươi, ngươi không muốn tìm thân thể của Diệp, Diệp Vô Tuyết sao?”

Bùi Lệnh bất thình lình quay người lại, nhìn vị Thiên Sư: “Ngươi biết thân thể của em ấy ở đâu?”

Thiên Sư nói: “Ở, ở trong tay Linh Khu, cậu, cậu ấy là thánh tử của Linh Khu, dù ngươi có, có đi đâu, Linh Khu cũng sẽ tìm thấy các ngươi.”

Thiên Sư nói chuyện cà lăm, rất không phù hợp với phong thái thế ngoại cao nhân của cậu ta.

Bùi Lệnh cảm thấy người này trông rất quen, cách nói chuyện có phần giống với Trương Diệu Chi lắm lời.

Yến Đạo Không nói: “Hai người không thể đi.”

Bùi Lệnh vốn đang tìm thân thể của Diệp Vô Tuyết, nhưng không ngờ ở đây lại gặp được người của Linh Khu.

Bùi Lệnh nói: “Bọn ta không đi, nhưng ta muốn gặp Linh Khu.”

Yến Đạo Không cảnh giác nhìn Bùi Lệnh, y không chắc người này và Bùi Lệnh trong lồng có mối quan hệ gì chứ đừng nói đến việc đoán được ý đồ của đối phương.

Tuy nhiên, Linh Khu đã từng nói với y rằng nếu y nhìn thấy Diệp Vô Tuyết, y phải mang cậu ấy trở lại.

Yến Đạo Không nói: “Hiện tại Thánh Tử đã trở lại, nên quay về Thiên Khải Thành. Về phần ngươi, ta không thể bảo đảm Linh Khu có muốn gặp ngươi hay không.”

Bùi Lệnh lộ ra sát ý: “Em ấy là Diệp Vô Tuyết, không phải Thánh tử.”

Yến Đạo Không nói: “Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi là hóa thân của Bùi Lệnh, hay là …”

Yến Đạo Không vừa nhìn thấy Vạn Hoa Kính trong tay Bùi Lệnh, y đã có suy đoán trong đầu.

Bây giờ nhìn thấy Bùi Lệnh cố chấp điên cuồng giống hệt như Bùi Lệnh kiếp trước, y liền chắc chắn hơn: “Bùi Lệnh trong Vạn Hoa Kính.”

Những lời này vừa nói ra, bốn người còn lại có cảm giác như họ đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm, Thiên sư liên dấy lên sát tâm.

Một Bùi Lệnh đã khó đối phó như vậy, nếu đến thêm một Bùi Lệnh khác, chẳng phải sẽ càng long trời lở đất hơn sao.

Bùi Lệnh nói: “Ta chính là ta, bây giờ Vạn Hoa Kính thuộc quyền sở hữu của ta, trước khi ra tay các ngươi nên suy nghĩ kĩ.”

Yến Đạo Không cân nhắc một lúc, sau đó giữ Thiên Sư lại nói: “Ngươi có thể cùng bọn ta trở về Thiên Khải Thành, nhưng ta không đảm bảo sau khi đến Thiên Khải Thành, Linh Khu có giết ngươi hay không.”

Bùi Lệnh không chút do dự nói: “Được.”

Thiên Sư tức giận nhìn Bùi Lệnh, không nói gì nữa.

Sau đó có mấy tu sĩ vội vã đến Việt Trung ổn định trận pháp, Yến Đạo Không cần ở lại trấn giữ trận pháp, Thiên sư chịu trách nhiệm hộ tống Diệp Vô Tuyết trở về Thiên Khải.

Khi Diệp Vô Tuyết tỉnh dậy, đập vào mặt cậu là sườn mặt căng thẳng của Thiên Sư.

Diệp Vô Tuyết sững sờ trong giây lát, còn tưởng mình đã trở lại căn phòng nhỏ của Bùi gia ở kiếp trước.

Đợi cậu tỉnh táo một chút, nhớ lại chuyện cũ, cậu do dự gọi: “Trương Thiên sư?”

Trương Thiên Sư cầm trong tay một viên dạ minh châu, cố ý đem viên ngọc kề sát mắt cậu nói: “Ngươi, ngươi có thể nhìn thấy.”

Diệp Vô Tuyết không ngờ mình sẽ nhìn thấy Trương Thiên sư ở đây, dù sao Trương Thiên sư cũng là một trong số ít người cậu gặp ở kiếp trước.

Phản ứng của Trương Thiên sư lạnh nhạt hơn nhiều, dạ minh châu gần như chạm vào mí mắt của Diệp Vô Tuyết, Diệp Vô Tuyết bị chói đến mức chớp mắt vài lần Trương Thiên sư mới chịu lấy dạ minh châu về.

Trương Thiên Sư không cam lòng nói: “Nhưng, nhưng ca ca của ta, không nhìn thấy nữa.”

Hình bóng của Trương Diệu Chi lập tức hiện lên trước mắt Diệp Vô Tuyết, Trương Diệu Chi và Trương Thiên sư là huynh đệ, Trương Diệu Chi đến Kính Thành để tìm Trương Thiên sư.

Tuy nhiên, lần đầu tiên cậu gặp Trương Diệu Chi là ở Kính Thành, cậu cũng không hề bất hòa với Trương Diệu Chi ở kiếp trước, tại sao Trương Thiên sư lại đột nhiên nói điều này?

Diệp Vô Tuyết nói: “Ca ca của ngươi, y…”

Trương Thiên sư bất chợt đập dạ mình châu vào trán Diệp Vô Tuyết, sau đó nhào tới dùng hai tay bóp cổ cậu: “Để mở, mở Vạn Hoa Kính, hắn, hắn đã lấy đi Thiên Nhãn của, của ca ca ta. Diệp Vô Tuyết, mạng của ngươi là, là do ca ta đổi cho.”

Đầu óc của Diệp Vô Tuyết trở nên trống rỗng, Trương Thiên sư tức giận đến mức ra tay rất mạnh, cậu ta thực sự muốn giết Diệp Vô Tuyết.

Diệp Vô Tuyết kéo mạnh cổ tay Trương Thiên sư, vô thức gọi tên Bùi Lệnh, ngay sau đó, Bùi Lệnh đẩy ra cửa xe, kéo tay Trương Thiên sư ra, Hành Chỉ Kiếm trong tay chỉ cách ngực Trương Thiên sư một tấc.

Diệp Vô Tuyết lập tức nói: “Bùi Lệnh, đừng giết cậu ấy. Ta vẫn còn chuyện muốn hỏi cậu ấy.”

Bùi Lệnh giận dữ đến mức muốn phun lửa bất cứ lúc nào, nhưng sau khi nghe Diệp Vô Tuyết nói, hắn vẫn kiềm chế cơn tức giận, túm lấy cổ áo Trương Thiên sư ném cậu ta xuống, đe dọa: “Tại sao ngươi lại muốn giết em ấy? Không phải ngươi nói em ấy là thánh tử của Linh Khu sao? Ngươi không sợ giết em ấy sẽ bị Linh Khu trách tội sao?”

Trương Thiên sư cười nói: “Linh, Linh Khu … Linh Khu là, là cái thá gì …” Cậu ta nhìn Diệp Vô Tuyết nói, “Mạng, mạng của người là của ta, trở về Thiên Khải Thành, ngươi, ngươi chỉ là hạt giống của Linh Khu. Thà, thà chết trong tay ta còn hơn.”

Diệp Vô Tuyết cau chặt mày, dường như Trương Thiên sư có hơi điên rồ, kể từ khi trở lại thế giới này, những người quen mà cậu gặp đã hoàn toàn khác với trước đây.

Cậu vốn cho rằng mình chỉ là một tồn tại cực kỳ tầm thường, dù có chết cũng không ai quan tâm, nhưng cậu không biết rằng sau khi mình chết sẽ có nhiều thay đổi đến vậy.

Thế giới này giống như một cơn ác mộng phi lý và kỳ quái hơn, thế giới kia trong Vạn Hoa Kính vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng, nhưng hiện tại thế giới này đã rơi vào vực sâu không đáy.

Nếu cậu nhìn thấy Linh Khu, có lẽ cậu cũng không thể bình tĩnh bằng Trương Thiên Sư.

Cậu ghét Linh Khu giống như Trương Thiên sư ghét cậu.

Diệp Vô Tuyết nói: “Ta từng quen biết ca ca của ngươi, nên ta sẽ không giết ngươi.”

Trương Thiên sư có chút bối rối: “Sao, sao ngươi gặp được ca ca ta…”

Diệp Vô Tuyết nói: “Ca ca của ngươi là người tốt.” Nói đến đây, trong lòng cậu không khỏi xót xa.

Diệp Vô Tình thực sự là một người tốt, nhưng huynh ấy vẫn chết ở Việt Trung.

Trương Thiên Sư nghe Diệp Vô Tuyết nói xong sắc mặt liền tái nhợt, chậm rãi bình tĩnh lại: “Ta, ta khuyên ngươi, không, không nên đến Thiên Khải Thành.”

Diệp Vô Tuyết nói: “Ngươi còn biết chuyện gì? Ngươi không muốn ta đến Thiên Khải Thành nhất định còn có nguyên nhân khác. Trương Thiên sư, xin hãy nói cho ta biết.”

Diệp Vô Tuyết nói với giọng điệu nhẹ nhàng, trong khi Bùi Lệnh cầm Hành Chỉ Kiếm đứng bên cạnh Diệp Vô Tuyết, như thể hắn sẽ lập tức giơ kiếm chém xuống ngay khi Trương Thiên sư nói ra câu trả lời khiến hắn không hài lòng.

Trương Thiên sư nói: “Thiên, ​​​​Thiên Khải Thành, là nơi Linh Khu dự định khởi động lại thế giới.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.