Anh Là Cả Thế Giới Của Em

Chương 2: Ánh sáng của đom đóm




Ánh sáng của đom đóm có thể giúp những người lạc lối trong bóng đêm tìm lại phương hướng (Đom Đóm - Sáng tác: Tae Mu; Trình bày: TFBOYS)

* * *

Vương Tuấn khải là một chàng trai vô cùng ấm áp.

Vào những ngày lễ hay những dịp đặc biệt, ít khi nào anh quên up bô chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ. Khi có chuyện gì đó xảy ra, hay đơn giản là trời trở lạnh, anh cũng thường ân cần thăm hỏi, quan tâm mọi người.

Cuối năm 2015, có lần, anh phát bô, đi kèm với bốn tấm hình anh mặc áo khoác trắng đeo khẩu trang đen ngồi trên hè phố là lời nhắn nhủ: Trời trở lạnh rồi, mọi người ra ngoài nhớ mặc áo ấm vào nha.

Dù trời Sài Gòn không lạnh, thậm chí đã bắt đầu sang mùa khô, thời tiết có chút nóng, nhưng tôi vẫn thấy như có dòng nước ấm chảy vào tim.

* * *

Đừng thấy Vương Tuấn Khải bình thường tỏ ra ngoan ngoãn lễ độ, hoàn toàn giữ đúng chuẩn mực của ‘con nhà người ta’ truyền thuyết. Thật ra, anh cũng ‘không phải dạng vừa đâu’.

Một lần nọ, anh Tiểu Mã hỏi ba thành viên TFBOYS về con số họ thích nhất. Trong khi Vương Nguyên và Thiên Tỉ còn đang phân vân do dự, Vương Tuấn Khải đã nhanh chóng đưa ra câu trả lời của mình: 21193.

Anh Tiểu Mã hỏi vì sao. Một con số vừa dài vừa khó hiểu như vậy, rốt cuộc có ý nghĩa đặc biệt gì?

Kết quả là, Vương Tuấn Khải ung dung đáp: “Hai người cùng làm một việc trong một giờ sau chín tháng sẽ có người thứ ba.”

“...” Nghe xong, chúng tôi ai nấy đều 囧

* * *

Một lần khác, trong một buổi phỏng vấn, phóng viên đặt câu hỏi, trong ba người ai là người lắm mồm nhất. Vương Nguyên và Thiên Tỉ trăm miệng một lời chỉ về phía Vương Tuấn Khải.

Thiên Tỉ: “Anh ấy thực sự rất lắm mồm. Có lần, em lỡ làm đổ nước canh, anh ấy đã cằn nhằn em suốt cả buổi.”

Vương Nguyên: “Đúng vậy, hệt như bà già.”

Vương Tuấn Khải: “...”

Xem đến đây, tôi đã nghĩ, có phải nên đổi cách gọi, không gọi anh là Vương Đại Ca nữa, cứ gọi thẳng là Vương Nãi Nãi (bà Vương) luôn không.

* * *

Lại nói, tại hậu trường một lễ trao giải, MC đặt ra một giả thiết, nếu hai người bên cạnh cùng rơi xuống nước, họ sẽ cứu ai.

Vương Nguyên: “Em sẽ cứu Vương Tuấn Khải. Vì sao ấy hả? Bởi vì anh ấy khá mập, sau khi vớt lên nước sẽ cạn bớt, Thiên Thiên sẽ không bị chết đuối nữa.”

Vương Tuấn Khải: “Thật ra... Thật ra thì em ấy chỉ nói đùa thôi ạ. Em không có mập lắm đâu.”

Thiên Tỉ: “Nếu là em em sẽ cứu Vương Nguyên trước. Bởi vì cậu ấy không biết bơi, chỉ biết bơi chó thôi. Vương Tuấn Khải bơi rất giỏi, lại còn đẹp trai nữa.”

Vương Tuấn Khải: “Còn em thì em sẽ không cứu đứa nào hết. Bởi vì Thiên Thiên biết bơi. Còn Vương Nguyên, em ấy vừa phũ với em nên em cũng không cứu nốt. Dám chê em mập à.”

Suy cho cùng thì, cả ba người ai cũng đều biết bơi, vốn không ai cần cứu hết. Nhưng mà, lâu lâu xem họ phũ nhau như vậy, quả thật rất vui.

* * *

Có thể nói, Vương Tuấn Khải là một fanboy chính hiệu. Anh rất thích Dương Mịch và Châu Kiệt Luân.

Anh từng nói, khi còn nhỏ, vì thích Châu Kiệt Luân mà đã dùng tất cả tiền để dành để mua album của anh ấy.

Cũng là câu hỏi rơi xuống nước phải cứu ai, nhưng khi đối tượng đổi thành Dương Mịch và Châu Kiệt Luân, thì biểu cảm của Vương Tuấn Khải cũng chuyển thành kiểu "bị sét đánh".

Anh nói: “Cái này...cái này... Khó quá bỏ qua đi ạ.”

Cái này gọi là, trọng idol khinh huynh đệ.

* * *

Thời gian đầu biết đến Vương Tuấn Khải, tôi đã nghĩ anh rất khác người, rất siêu phàm.

Nhưng mà, càng tìm hiểu về anh kĩ hơn, biết anh lâu hơn, tôi lại nhận ra rằng, thì ra, anh bình thường hơn tôi vẫn tưởng rất nhiều.

Anh thích những trò chơi thể lực, thích nấu ăn và nấu ăn rất khá.

Anh sợ độ cao, sợ đu quay, sợ các loại côn trùng.

Anh có bệnh hạ đường huyết, rất dễ chóng mặt, té xỉu nếu hoạt động, làm việc quá sức.

Anh cũng sẽ cô đơn, cảm thấy không quen khi không có Vương Nguyên và Thiên Tỉ bên cạnh.

Anh cũng nổi loạn, khi không vui sẽ càu nhàu, lớn tiếng.

...

Anh là Vương Tuấn Khải, một Vương Tuấn Khải bình thường như bao người khác.

* * *

Từng có một thời gian, tôi rất suy sụp, gần như hoàn toàn mất phương hướng.

Tôi cảm thấy chán ghét hiện tại, vô vọng với tương lai, vấp ngã không sao đứng lên nổi.

Trong đầu, chỉ có một ý niệm: từ bỏ.

Ngay lúc ấy, anh xuất hiện. Như một thiên sứ, khiến tôi nhận ra nhiều điều.

Để có thành công, anh đã trả giá rất nhiều. Những khó khăn, trở ngại anh gặp phải, cả đời này tôi vĩnh viễn không hiểu được.

Nhìn vào con đường anh đã bước, khiến tôi tự thấy hổ thẹn, tự dặn lòng phải mạnh mẽ hơn.

Trong bài hát ‘Đom đóm’, có một câu hát thế này: Ánh sáng của đom đóm, có thể giúp những người lạc lối trong bóng đêm tìm lại phương hướng.

Vương Tuấn Khải, chính là ánh sáng đom đóm dịu dàng của tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.