Anh Là Ánh Nắng Những Ngày Đông

Chương 38




“Sao? Cô bất ngờ lắm phải không?”

“Phạm Lan Lan.”

Vương Hàn Tuyết thực sự không ngờ được người bắt cô lại chính là Phạm Lan Lan. Trong công ty, Phạm Lan Lan là một cô gái trung thực, chịu khó, hay giúp đỡ mọi người, được khá nhiều người yêu quý.

Trước kia gặp Phạm Lan Lan ở khu liên hiệp cưỡi ngựa Ocala, cô ấy đã rất tận tâm trong công việc. Hai người còn thường xuyên cưỡi ngựa đến ven suối ngắm cảnh. Cô không hiểu được tại sao Phạm Lan Lan lại phải làm thế với mình.

“Tôi không nghĩ đã đắc tội cô lúc nào. Tại sao cô lại nhốt tôi ở đây? Phạm Lan Lan, tôi tưởng chúng ta là bạn.” Vương Hàn Tuyết bị trói ngồi dựa vào mấy thùng xốp xếp cao, ánh mắt chuyển sang lạnh lùng nhìn Phạm Lan Lan trước mặt.

“Bạn ư? Vương Hàn Tuyết, chỉ mình cô nghĩ rằng chúng ta là bạn mà thôi. Cô đã phá hủy cuộc đời người mà tôi yêu quý nhất, cô cho rằng tôi có thể coi kẻ thù của mình là bạn được ư?” Phạm Lan Lan cười lạnh.

“Có phải có hiểu nhầm gì ở đây không? Tôi đã phá hủy ai chứ?” Vương Hàn Tuyết không thể nhớ nổi cô đã từng làm gì sai trái đến nỗi phá hủy cuộc đời của một người. Có khi nào Phạm Lan Lan nhận nhầm người?

“Hiểu nhầm ư? Không, không, tôi sẽ không bao giờ quên được tội lỗi mà cô đã gây ra, Tiểu Bối.”

Vương Hàn Tuyết sững sờ, hai mắt trợn to vì khó tin. Tiểu Bối, cái tên đã từng rất quen thuộc với cô, cái tên mà Hạ Vũ Minh vẫn thường gọi cô.

“Nhớ ra rồi chứ Tiểu Bối thân mến? Cô có muốn biết tên thật của tôi là gì không? Là Hạ Kiều Thu.”

Hạ Kiều Thu? Hạ Vũ Minh, Hạ Kiều Thu.

“Cô… cô là…” Vương Hàn Tuyết khó khăn lắm mới thốt ra thành lời.

“Phải, tôi là em gái của Hạ Vũ Minh, là em cùng cha khác mẹ với anh ấy. Vì mẹ tôi chỉ là tình nhân của cha nên từ nhỏ tôi đã bị người ta khinh thường, bị bạn bè châm chọc. Không ai muốn chơi với tôi, không ai muốn đến gần tôi, họ nói mẹ con tôi dơ bẩn.

Lũ người đáng khinh đó thì có gì tốt đẹp chứ. Mẹ tôi yêu cha thì có gì sai, mẹ tôi sinh tôi ra thì có gì sai, mẹ tôi còn không nhận một đồng tiền nuôi dưỡng nào từ cha. Bà yêu ông, bà chỉ muốn có một đứa con của ông, vậy thì có gì sai?”

Phạm Lan Lan gần như kích động hét lên. Vừa sinh ra đã bị người đời phỉ nhổ là con hoang, có một người mẹ là tình nhân luôn phải cúi thấp đầu mà đi, đó đâu phải là lỗi của cô và mẹ cô.

Cô đã từng hận cha mình vất bỏ mẹ cô, để mẹ cô một mình chịu đựng ánh nhìn khinh thường của người khác, còn ông thì mỗi ngày thay một cô nhân tình mới.

Nhưng mẹ đã nói cô đừng nên hận cha, mẹ rất yêu cha, mẹ không cần danh phận gì, có một đứa con với cha là điều hạnh phúc nhất mà mẹ nhận được, là mẹ tình nguyện sống như thế, cha không hề ép buộc mẹ, cha cũng gửi tiền nuôi cô nhưng mẹ không nhận, mẹ nói mẹ có thể tự mình nuôi cô thật tốt.

“Tôi đã phải sống những ngày bị cô lập như thế cho đến khi mẹ tôi vì bệnh mà mất, cha mang tôi về sống cùng ông. Ngày ấy tôi lần đầu gặp anh Vũ Minh, anh ấy không hề chán ghét tôi, ngược lại anh ấy rất quan tâm tôi. Ngoài mẹ ra, chỉ có anh ấy cho tôi cảm nhận được tình thân. Tôi đã rất hạnh phúc, cực kì hạnh phúc.”

Phạm Lan Lan mỉm cười, chìm đắm vào quá khứ tươi đẹp ấy. Rồi đột ngột giọng cô trở nên lạnh lẽo và oán hận.

“Nhưng tại cô, Vương Hàn Tuyết. Chính cô đã cướp đi hạnh phúc của tôi. Vì cô mà anh Vũ Minh không từ mạng sống của mình, chấp nhận tự tử để hiến tim cho cô. Cô đã hủy hoại anh ấy.

Nhưng vì cái gì cô vẫn sống tốt đến bây giờ? Vì cái gì mà tôi mất đi người thân còn cô thì sống vui vẻ với anh trai cô. Đáng ra người nên chết là cô, vì cái gì anh trai tôi phải chịu tội thay cô chứ? Cô nói đi, vì cái gì?”

Vương Hàn Tuyết nhắm lại hai mắt, quá khứ đau thương ấy lại một lần nữa ùa về. Mặc dù cô đã có thể đối mặt với nó nhưng khi nhớ lại vẫn khiến cô lòng đau như cắt. Hạ Vũ Minh vì cô mà chết, đó là sự thật không thể xóa bỏ. Nước mắt một lần nữa lại trào ra, vì đau xót, cũng vì hối hận.

“Xin lỗi cô, Lan Lan. Thật sự xin lỗi.”

“Cô tưởng một lời xin lỗi là được ư. Cô xin lỗi có trả lại cuộc đời cho anh trai tôi được không?” Lời xin lỗi của Vương Hàn Tuyết không khiến Phạm Lan Lan nguôi ngoai mà chỉ khiến cô càng thêm tức giận.

“Cô bắt tôi đến đây cũng không khiến Vũ Minh sống lại được. Lan Lan, đừng lầm đường lạc lối nữa, cô làm thế chỉ khiến Vũ Minh trên trời càng thêm đau khổ mà thôi.”

Phạm Lan Lan bình tĩnh lại, cô nhếch môi nhìn người con gái trước mặt.

“Hừ! Cô cho rằng tôi sẽ bỏ qua dễ dàng thế ư. Để có ngày hôm nay, tôi đã bỏ ra biết bao công sức. Lần cô nhìn thấy một người có hình dáng giống anh Vũ Minh rồi bị tai nạn, đó là do tôi sắp xếp. Tôi chỉ mong chiếc xe kia đâm cô chết đi, nhưng số cô lại may đến thế, chỉ bị thương nhẹ.

Làm việc tại Khu liên hiệp cưỡi ngựa Ocala, tiếp cận cô, trò chuyện cùng cô, là để lấy được lòng tin của cô. Đến Nhất Thiên làm việc, không chỉ có người cho tôi lợi ích, còn có thể gửi thư nặc danh cho cô dễ dàng. Cô nghĩ lúc trước những tấm hình của cô và anh Vũ Minh là từ đầu ra? Chính tôi đã gửi cho cô đó, để cô tự dằn vặt mình trong đau khổ.

À có lẽ cô không biết, người lấy trộm bí mật công ty ngoài Phạm Đàm thì còn cả tôi nữa. Phá hủy Nhất Thiên, phá hủy tất cả của cô, mới khiến tôi thấy vui vẻ. Chỉ tiếc tên kia bị bắt quá sớm.”

Những lời Phạm Lan Lan nói khiến Vương Hàn Tuyết vừa buồn vừa giận. Cô từng coi Phạm Lan Lan là bạn, vậy mà ngay từ đầu cô ta tiếp cận cô là có mục đích, còn bày bao nhiêu trò để hại cô.

“Phạm Lan Lan, cô làm nhiều chuyện xấu như thế nhất định sẽ phải trả giá.”

“Chỉ cần báo thù được cô, trả giá gì tôi cũng chịu.”

Nói xong Phạm Lan Lan ra ngoài nói chuyện với hai tên đang canh giữ ở cửa. Một lúc sau cô ta bước vào, phía sau là một người đàn ông trẻ tuổi. Anh ta mặc vest đen lịch lãm, khuôn mặt anh tuấn rất thu hút, là một quý công tử luôn mỉm cười. Khi thấy rõ mặt của người đàn ông này, lập tức Vương Hàn Tuyết trầm mặt lại.

“Xin chào tiểu thư của Nhất Thiên, thật vinh hạnh khi tôi được gặp người đẹp ở nơi này. Xem kìa Lan Lan, sao cô lại để Vương tiểu thư ngồi trên đất lạnh thế kia, mau lấy ghế cho cô ấy ngồi lên đi chứ. Tôi là người rất biết thương hoa tiếc ngọc đó.”

La Chí Tường tươi cười cho người mang ghế vào, kéo Vương Hàn Tuyết ngồi trên đó. Anh ta cũng ngồi lên một chiếc ghế khác, hai chân tùy ý bắt chéo có vẻ rất thảnh thơi.

“Không ngờ lại là anh, La Chí Tường, anh biết mình đang làm gì chứ?” Vương Hàn Tuyết thật không hiểu tại sao La Chí Tường lại bắt tay với Phạm Lan Lan, anh ta làm thế thì có ích lợi gì.

“Tiểu thư thân mến, cô đừng nên trách tôi, có trách hãy trách anh trai cô luôn đối đầu với tôi. Cô yên tâm, đến khi tôi có được thứ mình muốn, tôi sẽ đưa cô về với anh trai cô.”

“Anh muốn gì?”

“Thứ tôi muốn, tất nhiên là mối làm ăn lớn bị công ty Nhất Thiên cướp đi rồi.”

“Anh không có năng lực lại dùng thủ đoạn thế này ư? Thật đáng khinh.”

La Chí Tường vẫn cười, nhưng nụ cười của anh ta không chạm đến đáy mắt. Anh ta không nói gì, một lúc sau bước ra ngoài cầm điện thoại gọi cho Vương Nhất Băng.

“Tổng giám đốc Vương, lâu rồi không gặp, bên anh mọi chuyện vẫn ổn chứ?”

“Anh gọi cho tôi có chuyện gì?”

“Cũng không có gì quan trọng. Tôi chỉ muốn hỏi thăm người bạn cũ, nhân tiện báo với anh một câu, tiểu thư Vương Hàn Tuyết hiện đang làm khách ở chỗ tôi. Anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy chu đáo.”

Nghe đến ba chữ Vương Hàn Tuyết, Vương Nhất Băng trầm mặt, nói với giọng lạnh lùng.

“Anh đã làm gì cô ấy? La Chí Tường, nếu anh dám động vào một sợi tóc của em gái tôi, tôi nhất định sẽ bắt anh trả giá đắt.”

“Chỉ cần hợp đồng với ông John về tay tôi, tất nhiên tôi sẽ trả em gái anh nguyên vẹn trở về.”

“Làm sao tôi tin tưởng được anh.”

“Vương Nhất Băng, anh tin cũng phải tin, không tin cũng phải tin. Giờ em gái anh đang ở chỗ tôi, anh nói xem tôi có thể làm những gì.”

La Chí Tường cười lạnh một tiếng, bước vào phòng đưa điện thoại đến gần Vương Hàn Tuyết, bật loa ngoài để cô nghe thấy tiếng Vương Nhất Băng. Vương Hàn Tuyết xúc động kêu lên một tiếng “Anh” ngay lập tức La Chí Tường ngắt máy.

Bên kia Vương Nhất Băng nghe được tiếng Vương Hàn Tuyết liền cảm thấy lo lắng. Anh thà rằng người bắt cóc em gái anh là bọn bắt cóc tống tiền còn hơn là để cô ở trong tay người thủ đoạn như La Chí Tường.

Vương Nhất Băng gọi Trần Tuấn Kiệt, để cậu tìm tung tích của Vương Hàn Tuyết, còn mình thì trở về công ty chuẩn bị tư liệu phòng trường hợp xấu nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.