Anh Đã Từng Yêu Em Chưa 2

Chương 39: 39: Bắt Cóc




Tối đến Nam Phong đưa Thiên Trường Cửu trở về.

Không khí trong lành và mát mẻ nên Cô ngỏ ý muốn ra ngoài đi dạo một chút, anh cũng chiều theo.

Nam Phong xuống xe và mở cửa, đưa cô ra ngoài.

Đi chưa được mười bước thì Nam Phong bị một kẻ lạ mặt đánh từ sau lưng khiến anh bất tỉnh.

Nghe thấy tiếng động Trường Cửu vô thức quay lại thì liền bị đánh thuốc mê và đưa đi.

Không biết qua bao lâu, Nam Phong tỉnh lại ôm đầu đau nhói.

Anh hốt hoảng nhìn xung quanh, cô em gái bé nhỏ đã biến mất rồi.

Không mất của thì chứng tỏ không phải một vụ cướp mà là bắt cóc.

Nam Phong sợ hãi gọi điện cho Dĩ Dương.

"Em nghe-"

"Nhóc con mất tích rồi! Ngay lập tức xâm nhập vào camera khu vực, anh không biết mình ngất đi trong bao lâu nhưng chúng trốn hết rồi!"

Nam Phong bây giờ gần như mất kiểm soát rồi.

Rõ ràng là ở ngay bên cạnh thế mà lại không thể bảo vệ được cô.

Rõ ràng đã nắm chặt bàn tay thế mà vẫn để vụt mất.

"Nam Phong ơi mày đúng là đồ bất tài.

Dạ Nguyệt, anh phải làm gì đây...Anh vô dụng quá!"

Nam Phong không ngừng lấy tay đánh vào đầu mình cố suy nghĩ.

Bỗng anh chợt nhớ đến gì đó và lên xe chạy như bay.

Nam Phong dừng trước một căn biệt thự và đá văng cửa đi.

"Hàn Tư Phong, mày bước ra đây!"

Nghe thấy tiếng động lớn Tư Phong từ trên lầu bước xuống, chỉ mấy ngày không gặp trông anh tiều tụy đến đáng sợ.

Vẫn chưa hiểu chuyện gì đã bị Nam Phong lao đến túm cổ áo.

"Mày lại bắt con bé nữa đúng không, Thiên Trường Cửu đâu?"

Nam Phong như phát điên không ngừng lớn tiếng hỏi Hàn Tư Phong.

Tư Phong cũng rất bất ngờ trước câu nói ấy.

Anh nắm lấy hai tay Nam Phong và giật ra.

"Thiên Trường Cửu mất tích? M.ẹ k.iếp mày bảo vệ cô ấy kiểu gì vậy? Phong quản gia!"

Hàn Tư Phong cũng bắt đầu sốt ruột, Phong quản gia hiểu ý liền gọi một cuộc điện thoai.

Nam Phong khá bất ngờ trước hành động của Tư Phong, không lẽ hắn không giam cầm cô? Vậy thì rốt cuộc là kẻ nào?

...

"Tỉnh chưa?"

Thiên Trường Cửu bất ngờ bị dội một xô nước lạnh vào người.

Mất đi đôi mắt nên bọn chúng cũng an tâm, không cần che giấu đi khuôn mặt.

Thiên Trường Cửu cố cử động nhưng hai tay cô đang bị xích chặt vào tường.

Tàn nhẫn hơn là còng tay ấy bên trong có gai, một lần di chuyển là một lần bị chiếc vòng gai ấy đâm vào cổ tay đến chảy cả máu.

"Giỏi đó."

Trong số bọn chúng có một giọng nữ quen thuộc vang lên, nhưng Thiên Trường Cửu không thể nhớ ra đó là ai.

"Vậy thì làm gì với con nhỏ này?"

Người phụ nữ ấy đi đến và nâng cằm Trường Cửu.

"Thiên Trường Cửu ơi Thiên Trường Cửu, có trách thì trách ông trời thương mày đó.

Rõ ràng là tao xinh hơn mày nhưng tại sao con gái nuôi của Thiên gia lại không phải tao? Rõ ràng là tao ở cạnh Tư Phong suốt khoảng thời gian anh ấy bất tỉnh nhưng tại sao? Tại sao bây giờ anh ta lại yêu mày?!"

Đến đây thì Trường Cửu đã hiểu rõ người bắt cóc cô là ai rồi.

Cô nở một nụ cười mỉa mai.

"Thiên gia chọn tôi còn không phải do cô thấy gia đình kia có vẻ cao sang hơn mà điên cuồng lao đến đòi nhận nuôi sao? Cô ở cạnh Tư Phong suốt khoảng thời gian bất tỉnh vậy trước lúc đó cô ở đâu? Rõ ràng tôi năm lần bảy lượt cứu sống hắn ta, liều mạng lao đến thể rồi bị xe tông đến mức nhập viện trong khi người phải nằm trên giường bệnh là hắn.

Đứng chắn chấp nhận thay hắn để bọn du côn đánh đến chết đi sống lại còn cô ở đâu? Cô nói ông trời thương tôi?"

"ÔNG TRỜI THƯƠNG TÔI CHỔ NÀO CÔ NÓI ĐI!"

"CÂM MIỆNG!"

Mộc Liên Hoa tức giận tát mạnh, cô như ả điên mà hét lớn.

"Thiên Luân, Nam Phong đó giờ đều yêu thương mày.

Tao có làm gì đi chăng nữa thì bọn họ cũng không thèm nhìn tao lấy một cái.

Còn con nhỏ Dạ Nguyệt gì đó nữa, cô ta là cái thá gì mà dám đứng gần Nam Phong?"

"Tôi cấm cô nhắc đến chị ấy!"

Mộc Liên Hoa vẫn tiếp tục nói, nước mắt cô rơi không ngừng.

"Tao cứ nói! Tao có gì thua kém mày chứ? Từ nhỏ đến lớn tại sao ai cũng yêu quý mày? Các sơ cũng thương mày hơn tao, tại sao? Tao chỉ muốn có một cuộc sống tốt đẹp và được mọi người chú ý thôi mà...!Tất cả là do mày do mày, sự tồn tại của mày là một sai lầm!"

Cô ngẩng mặt lên, hít một hơi thật sâu rồi quay lưng đi về phía cửa.

"Giết nó"

Liên Hoa nói với giọng điệu lạnh lùng và rời đi.

Bọn chúng nhìn cơ thể cô đang ướt sũng, lại thêm chiếc đầm trắng xoá có thể nhìn xuyên thấu khiến h@m muốn trong chúng dâng lên.

"Ê tụi bây, con nhỏ này xinh quá, giết thì cũng uổng chi bằng...."

"Cùng chung chí hướng nhỉ?"

"Không...."

Nghe thấy âm thanh kinh tởm ấy cơ thể Trường Cửu liền run lên.

Cô bất chấp phản kháng, hét đến khàn giọng nhưng ông trời căn bản không nghe.

Trời cao vốn chưa từng nghe tiếng cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.