Edit: La Thùy DươngĐột nhiên, quản lý Trương cảm thấy lúc này có một loại không khí mập mờ khó mà giải thích rõ.
Quay trở lại thời điểm quản lý Trương và Ninh Trí cùng xuống bãi đỗ xe vào ba mươi phút trước, hắn đã vô cùng bất ngờ khi biết người đến đón Ninh Trí lại chính là ông chủ công ty Kỷ Cách Phi. Vốn là hắn chỉ buột miệng bảo hai người đi chơi vui vẻ nhé, nào ngờ kết quả ông chủ lại mời cả hắn cùng lên xe.
Hiếm khi có cơ hội được tiếp cận ông chủ thế này, biết đâu chừng còn có thể mở rộng được quan hệ, lý nào hắn lại bỏ qua!
Nhưng sao hắn vẫn thấy có gì đó không đúng lắm nhỉ?
Quản lý Trương cẩn thận đánh giá những người thi thoảng lướt ngang qua họ. Hầu như những vị khách đến bữa tiệc này có không phú thì cũng quý, nhiều vị lãnh đạo của các tập đoàn lớn, các đạo diễn trứ danh cùng minh tinh nổi tiếng đều có mặt. Mọi người đều chỉ ghé mắt nhìn một cái liền bước vào phòng tiệc, hoàn toàn không chút hứng thú với những chuyện bên lề của người trẻ.
Ninh Trí cũng nhận ra sự tồn tại của Thẩm An Chi, lập tức ngạc nhiên đi tới: “Sao anh cũng ở đây?”
“anh được mời đến.” Thẩm An Chi kìm nén tâm phiền ý loạn, lộ ra tươi cười với cô.
“À ra là vậy. Có khi dì Kỷ cũng đã xem phim anh đóng rồi cũng không chừng.” Ninh Trí thản nhiên dắt tay anh đi vào phòng tiệc, cả Kỷ Cách Phi và Tiêu Lâm ở bên kia sau màn chào hỏi thân thiết cũng xoay người bước theo sau.
Trong bữa tiệc, những vị khách mặc trang phục lộng lẫy đang túm tụm theo từng nhóm nhỏ, tay nâng ly rượu xã giao với mọi người.
“anh ngỡ những người thuộc hào môn thế gia thông thường sẽ có ấn tượng không tốt với ngôi sao diễn viên chứ, thật không nghĩ dì ấy sẽ mời anh đến đây.” Thẩm An Chi nhìn theo tầm mắt Ninh Trí đang nhìn về phía nhân vật chính của yến tiệc hôm nay, một quý bà khí chất cao quý – Kỷ phu nhân.
Ninh Trí lấy hai ly rượu từ khay rượu của người bồi bàn, đưa một ly cho Thẩm An Chi, còn mình cũng nhấp một miếng: “không có chuyện đó đâu, ngược lại dì Kỷ còn rất hứng thú với ngành công nghiệp nữa là. Thậm chí khi chị Eva (Du Hạ) làm người mẫu, dì cũng ra sức ủng hộ quyết định của chị ấy. Tư tưởng của dì rất tiến bộ đó!”
“Vậy à.” Thẩm An Chi lơ đễnh đáp, tâm trí không tự chủ đã dừng lại trên người Kỷ Cách Phi đang nói chuyện với mẹ anh ta ở đằng kia. Thời điểm đối diện với người nhà, trong mắt anhta bộc lộ rõ vẻ hiền hòa, mềm mại, khác hẳn với bộ dáng lạnh nhạt khách khí khi đối đãi với người ngoài. Xét về khí chất lạnh lùng, người này và Du Hạ có vẻ khá giống nhau.
Kỷ Cách Phi là người đàn ông độc thân ba mươi tuổi, khí chất nam tính trầm ổn, ngoại hình khôi ngô tuấn tú, còn chưa kể khối quyền lực đang nắm trong tay lại càng tăng thêm sức quyến rũ mê người của Kỷ Cách Phi đối với phái nữ, khiến những thiên kim tiểu thư đangcó mặt tại đây đều không tự chủ được phóng những ánh nhìn thiện cảm về phía anh ta. Nghiễm nhiên chính là một vị kim cương năm sao (1) danh xứng với thực!
(1) Kim cương năm sao: nghĩa gốc là kim cương vương lão ngũ, mình tính phang y chang nhưng nghĩ lại thì vẫn nên dịch ra cho mọi người dễ hiểu nghĩa. Kim cương ở đây khôngphải mang nghĩa kim cương châu báu đơn thuần, mà ám chỉ đến một người đàn ông hội đủ năm yếu tố:
- Giàu có nhiều tiền (bao gồm có cơ nghiệp của riêng mình và kế thừa tài sản của gia tộc)
- Đẹp trai, phong độ, và phải độc thân.
- Bằng cấp có giá trị cao, hoặc bằng cấp cao ở nước ngoài.
- Trí thức sâu rộng và có năng lực để giải quyết những vấn đề trong kinh doanh, tóm lại là khả năng tự ứng biến cao, giải quyết những cái khó và phát triển bằng chính sức lực của mình.
- không thị phi, không scandal, không phô trương thanh thế hay đời tư. Là ‘trai ngoan’ trong mắt công chúng.
=> Tóm lại chính là đủ tiêu chuẩn 5 sao, mẫu đàn ông lý tưởng trong mắt phái đẹp.
Tác phong điềm đạm, nhan sắc khôi ngô, khí chất trầm ổn, bề ngoài lãnh đạm cứng cỏi nhưng nội tâm lại mềm mại ôn hòa. Thẩm An Chi lại liên tưởng đến mẫu đàn ông lý tưởng mà Ninh Trí từng nhắc đến, tâm lại càng thêm loạn.
Thẩm An Chi vô thức đưa ly rượu lên môi nhấp một ngụm, vừa mới nuốt xuống, mặt đã bị ai đó bắt xoay lại, tầm mắt liền đối diện với gương mặt xinh đẹp của Ninh Trí. Trông thấy côtheo bản năng cắn cắn môi với vẻ khó chịu, anh lập tức vội vàng cụp mắt, không để cô đọc được cảm xúc hoảng loạn trong mắt anh.
“Hôm nay anh làm sao thế? Có vẻ là lạ?” Ninh Trí hạ thấp giọng, ngữ điệu như đang tra khảo, “anh còn lén nhìn Tiêu Lâm suốt.”
Nghe lời chất vấn của Ninh Trí, Thẩm An Chi nhịn không được bật cười, đuôi mắt liền quét tới hướng bên kia. Hóa ra là từ nãy đến giờ, Tiêu Lâm vẫn luôn đứng bên cạnh Kỷ Cách Phi.
“không cho phép nhìn.” Ninh Trí vươn tay che tầm mắt anh lại.
“anh không có nhìn cô ấy.” Thẩm An Chi nhanh chóng giải thích. Người anh đang nhìn là tình địch của mình có được không, có nên ghen cũng phải là anh mới đúng. Biểu hiện của Ninh Trí lúc này thật làm anh phải dở khóc dở cười.
“Tạm thời tin tưởng anh!” Ninh Trí buông tha anh, giọng đầy khó chịu.
Thẩm An Chi vừa muốn nói thêm gì đó thì đã thấy Kỷ phu nhân đang đi về phía này, anhđành phải dằn xuống tâm tư mình, xoay người chúc mừng sinh nhật với nhân vật chính của buổi yến tiệc đêm nay.
“Tĩnh Tĩnh, Hạ Hạ đang ở bên kia, sao con vẫn còn chưa sang đấy? Trước đây không phải dính Hạ Hạ đến nỗi gần như tranh giành ghen tuông với Y Toa hay sao? Có phải bây giờ có người yêu rồi thì quên luôn bạn tốt hay không …” Kỷ phu nhân buông lời trêu chọc.
Ninh Trí liền lập tức đầu hàng: “Dạ thưa rõ, dì Kỷ! Con biết rồi, con không có thấy sắc quên bạn mà! Giờ con sang đó liền đây!”
Đối với việc Kỷ phu nhân muốn đuổi khéo Ninh Trí đi, Thẩm An Chi đã sớm có cảm giác. anh đưa mắt nhìn bóng dáng bạn gái rời khỏi, lẳng lặng chờ Kỷ phu nhân lên tiếng.
“Chốc nữa bọn nhỏ còn có thêm một party nữa, cũng chỉ có thanh niên bọn trẻ đi với nhau thôi! Suy cho cùng, hằng năm lấy danh nghĩa Kỷ phu nhân để có thể tụ họp những con người bận rộn lại một chỗ, thực ra cũng chẳng dễ dàng gì.” Kỷ phu nhân nhìn Thẩm An Chi đang gật đầu, bà khéo léo mỉm cười, “Cậu có biết vì sao bỗng nhiên tôi lại mời cậu đến hay không?”
“Con thật không biết.” Thẩm An Chi thành thật trả lời.
Kỷ phu nhân gật đầu: “Tôi vốn muốn nhìn thử xem là người đàn ông nào dám cả gan đoạt mất cô con dâu mà tôi đã nhắm trúng. Đầu tiên là Kha Khắc Lôi, bây giờ lại đến phiên cậu. Nhưng giờ xem ra, cậu trông cũng không tệ lắm, chí ít không có tâm cơ đấu đá như các minh tinh nghệ sĩ xốc nổi khác.”
Thẩm An Chi nghe được nửa câu đầu thì tâm đã sít chặt lại, bất giác những lời của Tiêu Lâm ban nãy lại vang lên bên tai, trên mặt đã dần không còn giữ vẻ tự nhiên được nữa. anh lòng dạ rối bời nghe tai này lọt qua tai kia, thỉnh thoảng vẫn ép mình trả lời lại đôi ba câu.
Chờ đến khi Kỷ phu nhân đã rời khỏi, Thẩm An Chi nốc cạn ly rượu trên tay. Bây giờ thìmức độ để ý mà anh dành cho chuyện này dường như đã vượt ngoài tầm kiểm soát, anhkhông cách nào giữ nổi bình tĩnh được nữa.
Từ nơi trung tâm của bữa tiệc, rốt cuộc Thẩm An Chi cũng tìm được tâm điểm giữa công chúng Kỷ Cách Phi. Đợi sau khi vài người vây quanh anh ta tản đi, anh mới bước tới, lên tiếng hỏi: “Kỷ tổng, tôi có chút chuyện muốn hỏi anh. Có thể dành cho tôi ít phút được chứ?”
Kỷ Cách Phi nghiêng đầu nhìn sang anh, khóe môi hơi giương lên, ra vẻ sáng tỏ nói: “Tôi cho rằng chuyện mà anh muốn biết, chỉ dựa vào đôi ba phút thì khó mà nói rõ được.” anhta đặt ly rượu xuống, “Nhưng không thành vấn đề, chút thì giờ này tôi có thể cho anh, dù gì ở trong này nghe mọi người bàn công việc mãi cũng khá nhàm chán.”
Hai người đi đến một góc khuất ngồi xuống, bồi bàn đem ly rượu cocktail đến trước mặt bọn họ, chất lỏng sóng sánh trong ly rượu dưới sự khúc xạ từ ánh đèn trần tạo nên một ly cocktail đa sắc tuyệt đẹp. Thẩm An Chi nhìn đau đáu ly rượu trước mắt, đột nhiên lúc này lại không biết làm thế nào để mở lời. Vì một phút không kìm được xúc động mà anh muốn ra mặt tìm đến tình địch, nhưng khi Kỷ Cách Phi đang ở trước mặt thì không hiểu sao anhlại tự biến mình thành kẻ vụng về ngốc nghếch, không biết làm sao để đi vào vấn đề.
Trong lúc Thẩm An Chi đang chìm trong suy tư, Kỷ Cách Phi đã mở miệng trước, “Hẳn là anh đã nghe được chuyện giữa tôi và em ấy từ miệng Tiêu Lâm? Lúc này anh có thể chủ động đến tìm tôi mà không phải em ấy, chỉ dựa vào điểm này cũng khiến tôi đánh giá anhcao hơn một chút rồi.”
“Tôi không hề muốn quan tâm đến người quá khứ của bạn gái mình, nhưng quả thật tôi không thể không để ý, là để ý đến muốn điên rồi!” Giọng Thẩm An Chi khàn khàn, chỉ cần nghĩ tới cô không quá thích anh, tâm anh thật sự rất khó chịu.
“Chứng tỏ anh thật sự rất thích em ấy.” Kỷ Cách Phi ung dung nói, điềm nhiên lạnh nhạt hệt như một người đứng ngoài xem kịch.
“Đúng thế. Tôi rất thích Ninh Trí, chính vì vậy tôi càng muốn biết, hai người đã từng ở bên nhau thật sao?” Thẩm An Chi nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Kỷ Cách Phi gật đầu, không chút giấu giếm, “Đúng vậy, em ấy không nói với anh chuyện này sao?”
Thẩm An Chi thấy anh ta thản nhiên mỉm cười, cảm giác khó chịu lại càng thêm mãnh liệt, cơn ghen bùng lên gần như muốn thiêu trụi lý trí Thẩm An Chi, khiến người làm bạn trai như anh lúc này không cách nào kiểm soát được sắc mặt của mình trước tình địch, sa sầm hệt như nhà có tang.
Cổ họng Thẩm An Chi như nghẹn lại, khó khăn hỏi: “Tôi cứ tưởng đối tượng của hào môn thế gia đều phải là môn đăng hộ đối!?”
Kỷ Cách Phi nhìn anh, ánh mắt lạnh buốt, một lát sau liền phun một câu, “Hẳn là anh đãxem quá nhiều con nhà quyền thế trong phim truyền hình rồi.”
“sự nghiệp của tôi vốn không cần phải dựa vào hôn nhân để duy trì, nếu ngay cả đối tượng kết hôn cũng phải mặc cho kẻ khác sắp đặt, vậy Kỷ Cách Phi tôi cũng quá thất bại rồi. Nếu đôi bên đều buộc phải kết hôn với đối tượng mình không thích, vậy tôi thà cô đơn một mình còn hơn. Đối với tôi mà nói thì đây còn là một chuyện vô cùng tốt, sống cô độc thực ra rất đáng để hưởng thụ, bởi trên thế gian này nào có thứ gì thoải mái tự do hơn một cuộc sống độc thân đâu.”
Thẩm An Chi nghe vậy, rốt cuộc nội tâm vốn treo lơ lửng lúc này mới bình tĩnh trở lại. Trước mắt anh là người đàn ông cực kỳ ngạo mạn, cho dù có người hỏi anh ta ai mới là người anhta sùng bái nhất, anh có thể khẳng định đáp án của Kỷ Cách Phi là chính anh ta. Thậm chí trong chuyện tình cảm anh ta cũng suy tính thiệt hơn, hà khắc với chính mình và người ngoài. Cũng chính vì nguyên nhân này mà Kỷ Cách Phi hết hiếm khi dính vào scandal tai tiếng, đời tư sạch sẽ vô cùng.
Bây giờ Thẩm An Chi đã hiểu vì sao Ninh Trí từng qua lại với người đàn ông này, bởi Kỷ Cách Phi là kẻ khác biệt trong mắt mọi người.
“anh đã muốn nói chuyện thì tôi cũng không có gì phải che giấu. Quan hệ của chúng tôi thực ra rất đơn giản, anh có biết Ninh Trí có một biệt danh hay không?” Kỷ Cách Phi quay đầu nhìn anh.
“Tôi biết, là Tĩnh Tĩnh.”
Kỷ Cách Phi gật đầu, “một chữ Tĩnh, là tĩnh trong yên tĩnh xa xăm. Chữ Tĩnh thứ hai đồng âm với kinh trong thần kinh. anh đã biết vì sao mà em ấy còn có cái tên ‘thần kinh’ này rồi chứ?”
“Theo như các fan chứng kiến kể lại, trong một lần cô ấy chụp ảnh đã nhào đánh một nhiếp ảnh gia, kết quả là bị bắt vào đồn cảnh sát.” Thẩm An Chi nhắc tới lại thấy chuyện này quá mức phóng đại rồi.
Kỷ Cách Phi còn cười cười, “Đó là chuyện xảy ra năm cô ấy mười tám tuổi. Thực ra tôi và Ninh Trí đã biết nhau thông qua hôn lễ của Du Hạ, nhưng lúc đó đôi bên đều không hề có ấn tượng gì về nhau, mãi cho tới khi chuyện này xảy ra, tôi mới thực sự để ý em ấy.”
“Khi đó tuổi Ninh Trí còn nhỏ, kinh nghiệm sống chưa đủ nên rất dễ bị kích động. Nghĩ thử xem, mười tám tuổi, ở tuổi này người ta đều đang học cấp ba hoặc đã lên năm nhất đại học, còn em ấy đã sớm bước một chân vào nghề mẫu. Thử hỏi làm sao có đủ kinh nghiệm để xử lý tình huống? Nếu như muốn biết rõ ngọn nguồn, thì phải bắt đầu từ lúc nhiếp ảnh gia kia nói muốn tạo ra những bức ảnh nghệ thuật, cần một nữ model phải chịu khỏa thân. Nữ model nọ nghe vậy liền lập tức đồng ý, nhưng không ngờ sau khi chụp xong, tên nhiếp ảnh gia đó và trợ lý của hắn lại đem những tấm hình của nữ người mẫu này ra bỡn cợt. Sau khi Ninh Trí biết bọn chúng đem cơ thể và danh dự con gái nhà người ta ra làm trò đùa, tất nhiên đã nhào tới đánh tên nhiếp ảnh gia kia một trận.”
“Đừng tưởng em ấy dáng người gầy còm mà không có sức, thực ra lúc đánh người cũng lợi hại lắm.” Kỷ Cách Phi không tự chủ được khẽ nhếch môi.
“Sau đó thì sao? anh đến đồn cảnh sát nộp tiền bảo lãnh cô ấy về?” Thẩm An Chi có chút nôn nóng.
anh vừa dứt lời, tia sáng trong mắt Kỷ Cách Phi cũng tối lại, âm trầm nhìn anh: “anh đangngắt lời tôi đấy.”
“Xin lỗi, tôi không cố ý.” Thẩm An Chi xin lỗi đối phương một câu, nghĩ tới sự thất thố ban nãy liền tự thầm mắng mình một câu, rốt cuộc anh bị làm sao thế này?
Cũng may Kỷ Cách Phi lại tiếp: “Nghe vào đồn thì có vẻ nghiêm trọng, nhưng lúc đó bạn của em ấy hoàn toàn có thể giải quyết được, cuối cùng đôi bên đều đồng ý giảng hòa tại đồn cảnh sát. Còn chuyện nghiêm trọng thật sự là cái khác mới đúng, em ấy đã suýt tấn công một nữ cảnh sát khi cô ta đang tiến hành lập biên bản. Nguyên do là vì người nọ đãnói một câu, tuổi còn nhỏ không đi học mà chạy đi làm người mẫu thì chắc chắn cũng không sạch sẽ hơn người ta bao nhiêu. Thực ra nguyên văn của câu này còn bẩn hơn thế, tôi không muốn phải nói ra.”
Thẩm An Chi nghe xong liền trầm mặc.
Kỷ Cách Phi nâng mắt nhìn về phía những vị khách ăn mặc sang trọng đằng kia, “Ngay cả Ninh Trí mà còn gặp phải chuyện như thế, huống chi là Du Hạ mới mười sáu tuổi đã chạy đến New York làm người mẫu, khỏi phải nói cũng biết những lời đàm tiếu kiểu này là luôn xảy ra như cơm bữa. Còn nhớ khi còn trẻ, tôi từng nói với Kha Khắc Lôi rằng Du Hạ đáng được đối xử như một công chúa. Tôi phản đối Du Hạ làm người mẫu không chỉ vì tự tin bản thân có thể nâng niu cô ấy trong lòng bàn tay, luôn đối xử ân cần dịu dàng với cô ấy hay có thể thỏa mãn mọi nhu cầu vật chất mà cô ấy cần. Tôi phản đối là vì tôi tin, chỉ cần Du Hạ tiếp tục ở lại nơi này, ở tại Kỷ gia, cô ấy sẽ không bao giờ phải nghe những lời sỉ nhục của người ngoài. Chỉ cần một ngày Du Hạ còn có Kỷ gia nâng đỡ phía sau, tất cả mọi người đều sẽ đối đãi với cô ấy như một công chúa. cô ấy rồi sẽ không còn phải nghe những lời chì chiết kia, không còn thui thủi ấm ức một mình, càng không cần phải trải qua những ngày tháng lòng tự trọng bị chà đạp nữa. Sau này, cũng chính vì vậy mà tôi luôn cố tình để hoạt động làm việc của Ninh Trí được vui vẻ tự do, nhưng rốt cuộc cô gái này lại kiên cường hơn tôi nghĩ nhiều, không chùn bước, cũng không sợ hãi.”
“Chúng tôi từ đơn thuần quen biết nhau cho đến khi cả hai đều tình nguyện tiến thêm mộtbước, nhưng vẫn không có ý định công khai. Bởi nếu làm như vậy, nhất định sẽ có không ít người đem quan hệ của chúng tôi bóp méo thành quan hệ mua bán bẩn thỉu.”
Sau khi Ninh Trí trò chuyện với đám bạn tốt cả buổi trời mới phát hiện không thấy Thẩm An Chi đâu. cô xoay người dáo dác tìm anh trong đám đông, lúc tìm kiếm còn vô tình va vào bả vai người khác.
“thật ngại quá.” Ninh Trí vội vàng xin lỗi.
Nhưng không ngờ người nọ không có ý nhận lời xin lỗi, ngược lại còn bóng gió ám chỉ đôi ba câu: “đi nhanh quá làm gì? Sợ chuyện xấu xa của mình bị người khác phát hiện hay sao?”
Ninh Trí đưa mắt nhìn sang, thì ra là Hạ Luyến.
“Tôi không hề làm chuyện gì xấu xa cả. E rằng người có chuyện xấu là cô mới phải.” Ninh Trí lạnh lùng nhìn cô ta.
Hạ Luyến cười xảo quyệt, “Hừ, thật vậy sao? Chỉ sợ có người vừa muốn được làm thiếu phu nhân vừa muốn tìm thêm một vỏ xe để dự bị cho mình kia kìa.” cô ta nói xong thì đắc ý rời đi.
Ninh Trí nhìn bóng lưng cô ta, càng nhìn càng cảm thấy lạ lùng khó hiểu: “Thần kinh à!”
Trong góc yến hội, Kỷ Cách Phi còn nói tiếp: “Có điều chúng tôi chỉ thử tìm hiểu lẫn nhau một thời gian thì rốt cuộc phát hiện đôi bên không thể thích nhau thêm được nữa, cuối cùng đành trở về làm bạn bè.”
Theo từng lời kể của Kỷ Cách Phi, tâm vốn treo lơ lửng của Thẩm An Chi dần buông lỏng, rốt cuộc đến lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“À đúng rồi, cũng vì Ninh Trí không muốn lấy gì từ tôi lại không phải người có tâm cơ tính toán, cho nên mẹ tôi rất thích em ấy làm con dâu của mình.” Thấy dáng vẻ thả lỏng của Thẩm An Chi, anh ta cố tình nói tiếp.
Sắc mặt Thẩm An Chi quả nhiên tối sầm lại.
Kỷ Cách Phi cong môi cười, chuẩn bị tiếp tục giao thiệp với các khách mời, nhưng vừa mới đứng dậy thì Thẩm An Chi đột nhiên lên tiếng: “Vậy thì Kỷ tổng đây, không biết cảm thấy thế nào khi mình đã để lỡ mất cả hai người con gái tốt?”
Thẩm An Chi cuối cùng cũng hài lòng khi thấy bước chân của Kỷ Cách Phi hơi khựng lại trong khoảnh khắc. anh ta không hề quay đầu lại, chỉ lạnh lùng giương lên khóe môi.
Ninh Trí cuối cùng cũng tìm được bạn trai mình đang ngồi uống cocktail ở một góc, vẻ mặt lộ rõ khoan khoái nhẹ nhõm. cô bước tới ngồi xuống bên anh, tay huých một cái: “Lát nữa còn có một buổi party nữa, anh có muốn đi không?”
“không muốn.”
“Sao vậy?”
Thẩm An Chi chợt hai tay ôm đầu Ninh Trí, thân mật cùng cô mặt đối mặt, giọng nói khàn khàn đầy từ tính, “Đêm nay dù có tiệc gì anh cũng không muốn đi, không muốn làm, chỉ muốn ngủ với mình em.”
“…” Đột nhiên không biết có phải vì đã uống quá nhiều chất cồn hay không, mà cô có cảm giác mặt mình lúc này đang nóng lên.