Ái Vĩnh Bất Trì

Chương 10




“Tử Quân nói ta nghe xem, ở trong mộng ta là như thế nào ôm ngươi?”

Chương Tùng Kiều hỏi câu tư mật, làm cho Tử Quân thẹn thùng kêu lên: “Cũng chỉ là ôm mà thôi, ta không biết đâu!”

“Như ta lần trước ôm ngươi, có giống hay không?”

Tưởng tượng lại lần hai người phát sinh tình sự khi đang chiếu cố trọng thương Chương Tùng Kiều, làm cho nhiệt độ cơ thể Tử Quân càng lên cao vài phần. Chương Tùng Kiều hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của hắn, hắn tự nhiên mà mở cặp môi thơm ra, để tuỳ ý Chương Tùng Kiều nhấm hút đùa bỡn, thẳng đến khi hai người đều hít thở không thông, mới chậm rãi tách ra.

Chương Tùng Kiều cởi vạt áo hắn ra, đưa ngón tay lạnh lẽo trượt vào vuốt ve hồng nhũ trước ngực hắn, làm hơi thở hắn trở nên dồn dập. Chương Tùng Kiều cười khẽ, lại nhắc chuyện lần trước vô pháp dùng tay vuốt ve, chỉ có thể nhìn Tử Quân tự an ủi. “Lần trước ta không được đụng đến, lần này rốt cục có thể hảo hảo xoa nắn.”

“Đừng…… Đừng nói nữa.” Hắn vẫn khó có thể tiếp thu việc trực tiếp nghe loại chuyện mắc cỡ này.

Bộ dáng hắn xấu hổ đáng yêu vạn phần, Chương Tùng Kiều hôn nhẹ lên vết thương ở cổ hắn, yêu thương không thôi, Tử Quân lúc này mới nhớ tới miếng bát vỡ kia cũng cắt vào bàn tay Chương Tùng Kiều.

“Tùng Kiều, tay có bị sao không?”

“Ta bôi dược rồi thì không có việc gì, nhưng thật ra nếu ngươi không chịu cho ta vuốt ve, ta sẽ có việc.” Chương Tùng Kiều nói ra lời tán tỉnh đầy tiếu ý, làm cho trong phòng xuân ý ấm áp.

“Hư, ngươi chuyên nói lời không đứng đắn, còn nói tiếp ta sẽ sinh khí.”

Tử Quân làm bộ muốn đem tay y rút ra, vừa kéo ra liền nhìn thấy mặt vết thương còn rất sâu. Hắn khi đó thực toàn tâm muốn chết, bởi nghĩ rằng so với làm cho Chương Tùng Kiều phạm đại tội loạn luân, còn không bằng chính mình chết đi, mà Chương Tùng Kiều lại nghĩa vô phản cố tận lực ngăn trở mới thụ thương. Phần ân ái này, hắn đời này vĩnh viễn khó có thể quên.

“Tùng Kiều tay bị thương thật nghiêm trọng.”

“Nói bậy, thương thế này không nghiêm trọng, mấy ngày nữa thì tốt rồi.”

“Không được, không thể, phải đợi tay Tùng Kiều thật sự lành lại, mới có thể làm việc này.”

Hắn kéo vạt áo che người, lại bị Chương Tùng Kiều cường ngạnh cầu hoan nói: “Ta không thể đợi thêm nữa, Tử Quân, ta chờ ngươi đã mấy năm. Nếu nói ngươi trong mộng thấy ta ôm ngươi, ở trong mộng của ta…… Khụ khụ, ngươi ở trong mộng của ta chỉ sợ nói ra sẽ làm bẩn lỗ tai thanh thuần của ngươi, vẫn là không nên nói.”

Tử Quân nghe xong, lỗ tai đỏ lên, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi có thể ép hỏi ta làm cái gì trong mộng, chẳng lẽ lại không chịu nói ngươi trong mộng thấy ta như thế nào sao?”

Chương Tùng Kiều ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói nhỏ: “Ta có thể nói thật không? Nói xong ngươi sẽ không sinh khí chứ?”

“Không, sẽ không!” Hắn tò mò vạn phần, không nghĩ tới Chương Tùng Kiều cũng mộng ôm hắn.

“Thật sự sẽ không sinh khí, đúng không?”

“Sẽ không, tuyệt không đâu!” Hắn cam đoan.

Chương Tùng Kiều ghé vào lỗ tai hắn, nhỏ giọng nói ra lời tràn đầy hoả nhiệt, miêu tả rõ ràng như xảy ra trước mắt, làm cho hắn toàn thân đỏ bừng.

“Ta mơ thấy Tử Quân, cả người trần trụi, da thịt tuyết trắng xinh đẹp bị nhiệt khí làm ửng đỏ, lửa nóng phía trước của ngươi lưu đầy tinh thuỷ, cọ trên bụng ta, còn nơi này thì đang dung nạp ta.”

Tay y đi xuống sờ nắn, vuốt ve bộ vị đáng thẹn giữa hai mông làm Tử Quân run rẩy không thôi. Hồi ức về lúc Chương Tùng Kiều đùa bỡn ở nơi đó lập tức ập về, cái cảm giác mà toàn thân tê dại, lủi lên tận gáy, hắn còn nhớ rõ, hắn cũng nhớ ngón tay y có bao nhiêu phóng đãng loạn khiêu trong hắn……

Chương Tùng Kiều trong lời nói càng thêm phần ngọt ngào, dụ hoặc, “Tử Quân ngồi ở trên người ta, thân mình lay động càng lúc càng nhanh, tiếng thở dốc thập phần liêu nhân, khi ta đỉnh nhập càng sâu, ngươi liền ngượng ngùng xuất ra ngay trong tay ta, sau đó ngươi lại nũng nịu muốn ta đi vào thêm một chút, biểu *** tiên dục tử……”

“Đủ, đủ rồi, đủ rồi……”

Tử Quân không dám nghe nữa, Chương Tùng Kiều hì hì mà cười, hắn nhẹ đánh y một cái, cũng không biết những lời này là y tự bịa ra, hay là y thật sự mộng thấy, nhưng là hắn cũng không dám… tiếp tục dây dưa về cái đề tài này cùng y nữa.

“Ngoan Tử Quân, cho ta hôn nhẹ ngươi, ôm ngươi một cái, được không?”

“Không ổn, không được, ngươi sẽ lại nổi lên sắc tâm.” Tử Quân nũng nịu oán giận.

“Tử Quân an vị ở trên chân ta, ta làm thế nào có thể bình tĩnh được, cho nên ta có nổi sắc tâm, cũng là lỗi Tử Quân.”

“Ngươi!” Tử Quân trừng mắt nhìn hắn liếc một cái. Miệng hắn đúng là thích nói bậy.

Nhưng cái liếc mắt này lại làm Chương Tùng Kiều nặng nề thở dốc thêm mấy phần: “Tử Quân, ta sắp bị ngươi làm cho phát cuồng.”

“Đừng như vậy, Hoàng Thổ hầu bên ngoài, nói không chừng nghe thấy mất, hắn cả ngày đều nhiễu ở bên người ta, lo lắng ta. Hôm qua nếu không có Hoàng Thổ mang ta đến nơi này, bây giờ ta thật sự không biết đang làm cái gì.”

Hắn mới nói xong, Chương Tùng Kiều ngoan ngoãn đưa hắn đặt ở trên giường, đứng dậy rời đi, mở cửa phòng ra, kêu to gọi Hoàng Thổ. Hoàng Thổ đang ở ngoài cửa cách đó không xa lo lắng chờ đợi, nghe hắn kêu, liền lập tức chạy tới, hướng bên trong ngó nghiêng, gặp Tử Quân mặt lộ vẻ tươi cười, không hề khóc, hắn tựa hồ cũng an tâm đi.

“Hoàng Thổ, ngươi đã giữ cửa lâu rồi cũng nên đi nghỉ ngơi đi, phụ cận ở đây hình như có một chỗ tụ tập khá náo nhiệt, nghe nói phi thường tốt để thăm thú, ngươi có muốn đi chơi không?”

“Nhưng là Tử công tử……”

“Hắn đêm nay không cần ngươi hầu hạ.”

Lão Vương gia nói đêm nay biệt quán lưu cho Chương Tùng Kiều, Chương Tùng Kiều vừa muốn Hoàng Thổ rời đi, ý tứ không cần nói cũng biết. Tử Quân mắc cỡ đỏ mặt, xuống giường, đứng ở bên cạnh Chương Tùng Kiều, nhẹ nhàng dựa vào hắn, lúng ta lúng túng nói: “Hoàng Thổ, ngươi đêm nay đi chơi đi, mấy ngày nay cũng mệt nhọc ngươi.”

“Tốt, nếu Tử công tử nói như vậy.” Hoàng Thổ thấy hắn cho phép, cũng gật đầu.

Chương Tùng Kiều lấy ra ngân lượng làm phần thưởng, cho Hoàng Thổ đi ra ngoài bên ngoài du ngoạn, Hoàng Thổ vô cùng vui rời đi. Tử Quân đỏ mặt xấu hổ, Chương Tùng Kiều đóng cửa lại, xoay người lập tức ôm hắn, đôi môi lập tức giao triền, làm cho chân hắn nhuyễn ra, nếu không phải Chương Tùng Kiều ôm hắn, hắn sẽ ngã phịch ở trên mặt đất.

“Đã nói tay ngươi……”

“Tay không có việc gì, Tử Quân, mau nói ngươi nguyện ý, ta không thể đợi được nữa.”

Chương Tùng Kiều nhiệt tình cầu yêu, làm cho Tử Quân thân thể hư nhuyễn, giống như trong cơ thể cũng bị nhiệt *** hoả này đốt cho hồng thấu, nhũn ra vô lực.

“Ta đối với ngươi, vĩnh viễn cũng không bao giờ là không muốn!”

Hắn mắc cỡ đỏ mặt nói ra tình ý đè nén đã lâu trong nội tâm, làm cho Chương Tùng Kiều thô thở hổn hển một tiếng, đưa hắn ôm vào trong ngực, lại nhiệt tình hôn. Hai người hôn đến mức hắn thần trí mơ hồ, chợt bị Chương Tùng Kiều ôm lấy, hai chân hắn lập tức hoàn trụ eo Chương Tùng Kiều. Chương Tùng Kiều dùng sức đẩy eo về phía trước, giữa hai chân hắn liền cảm nhận được hạ thân sưng cứng của y, mà hạ bộ chính mình cũng hưởng ứng đã tích đầy hoả nhiệt. Hắn toàn thân mềm nhũn, bị Chương Tùng Kiều cắn vào cái cổ tuyết trắng, một đường cởi bỏ quần áo, hôn đến hai đầu nhũ hồng nộn.

“Tùng Kiều, đến trên giường đi.”

Chương Tùng Kiều đem hắn quần áo không chỉnh đặt lên giường, lập tức cũng cởi áo khoác, quăng xuống đất, vội vã áp trụ hắn, động tác khẩn cấp thể hiện *** dâng cao vô cùng nhiệt liệt khiến hắn cũng bị cuốn vào.

“Tử Quân, ta yêu ngươi, giờ phút này ta đã mong mỏi từ lâu.”

“Ta……” Hắn xấu hổ nghiêm mặt, nói ra nội tâm đồng dạng, “Ta cũng vậy. Từ sau khi di nương mất, ta ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới, lại có thể như vậy với ngươi cùng một chỗ.”

Chương Tùng Kiều vừa cởi quần áo hắn vừa nói: “Đừng nói nữa, sự kiện kia đã là quá khứ. Ta yêu ngươi, Tử Quân.”

Hắn hồng vành mắt gật đầu, bởi vì một hồi hiểu lầm, thiếu chút nữa khiến cho Chương Tùng Kiều cùng chính mình vĩnh viễn không thể cùng một chỗ, tưởng tượng lại, hắn vẫn còn có thể bởi vì sự ngu xuẩn của mình mà rơi lệ. May mắn nay hết thảy đã được làm sáng tỏ, hắn lần thứ hai được trở lại trong lòng ngực của người yêu dấu.

Hắn giúp Tùng Kiều cởi khố thằng ra, hai người có thể như vậy cùng một chỗ, chính là chuyện hạnh phúc nhất cả đời hắn.

Một đêm này, xuân ý thật ấm áp!

Cách nhật, Tử Quân về tới Vương phủ, hắn trở về trước hết khấu tạ lão Vương gia, Chương Tùng Kiều xưa nay cùng lão Vương gia không hợp, lúc này đây cũng thiệt tình chân ý quỳ xuống, cảm kích phụ thân hóa giải hiểu lầm giữa hắn cùng với Tử Quân.

“Trở về là tốt rồi, Tử Quân, trước đi xuống nghỉ ngơi đi, ta xem Tùng Kiều đêm qua nhất định khiến cho ngươi mệt mỏi.”

Chương Thạch ha hả cười không ngừng khiến Tử Quân mặt đỏ bừng, hắn hôm nay đích xác chân toan chân nhuyễn, Chương Tùng Kiều hôm qua cùng hắn nguyên đêm, chuyện hắn đem thân dâng người khác, đêm qua cũng bị Chương Tùng Kiều tất cả đòi lại từ trên người hắn.

“Đúng vậy, Tử Quân, ta đưa ngươi đến phòng ta nghỉ ngơi đi, đừng để mệt.”

Chương Tùng Kiều săn sóc cẩn thận, ôm hắn, đưa hắn đặt nằm ở trên giường mình, lại ở trên mặt hắn hôn nhẹ, “Đêm qua ta rất thô lỗ, ngươi nghỉ ngơi nhiều chút, ta cùng cha tâm sự một chút, rồi trở về cùng ngươi.”

“Ân, Tùng Kiều.”

“Sau khi ngươi tỉnh ngủ, ta sẽ gọi người mang nước ấm cho ngươi ngâm mình, sẽ có chút giúp ích.”

“Hảo.”

Hắn vô cùng quyến luyến, nhẹ nhàng buông Chương Tùng Kiều ra, nhưng lại ở trên môi hắn in dấu hôn. Chương Tùng Kiều ánh mắt chuyển thâm, ngữ âm trầm xuống, nếu không phải nhớ đêm qua Tử Quân là lần đầu đã hoan ái liền một đêm, hôm nay thân mình còn đau đớn, chỉ sợ hắn cũng khó lấy lý trí khống chế.

“Nhĩ hảo, hảo nghỉ ngơi.”

Tử Quân đối hắn lộ ra tươi cười, ánh mắt khép lại, liền mệt mỏi thiếp ngủ. Hắn đóng cửa phòng, vừa rời đi cước bộ đã trở nên vội vàng không thôi, mà lão Vương gia Chương Thạch cũng đứng ngồi không yên ở tiểu thính chờ hắn, hai người đều lộ ra sắc mặt trầm trọng, cho thấy hai người cùng nghĩ đến một chuyện.

“Giờ phải ăn nói với Hoàng Thượng như thế nào?” Chương Thạch mở miệng liền đánh trúng yếu điểm. Tử Quân có thể hay không ở lại Vương phủ, giờ phút này đã không phải vấn đề Vương phủ bọn họ có thể quyết định.

Chương Tùng Kiều sắc mặt ngưng trọng, lúc trước hắn nói với Hoàng Thượng, đem Tử Quân tặng cho Mạc Võ Thực, hiện tại hắn phải lưu lại Tử Quân, chỉ sợ Mạc gia sẽ nhân tiện đả kích.

“Ta tuyệt không cho Tử Quân trở về!” Chương Tùng Kiều trịnh trọng nói như phát thệ. Tưởng tượng ở nơi đó trừ bỏ Mạc Võ Thực còn xem như nam tử hán, còn lại đều là những kẻ nhân phẩm cực kém, hắn tuyệt đối không thể cho Tử Quân đi đến cái loại địa phương này, bị vũ nhục cùng miệt thị. Huống chi đêm hôm đó khi hắn nhắc tới việc ở Mạc gia, tuy rằng nói ra thật không minh bạch, nhưng khóc đến lợi hại như vậy, nhất định đã bị vũ nhục.

Hai người đang thương thảo, tổng quản nhỏ giọng gõ cửa phòng khách, bẩm báo nói: “Vương gia, Mạc Võ Thực tướng quân cầu kiến.”

Chương Tùng Kiều sắc mặt liền trầm xuống, lão Vương gia cũng sợ hắn là muốn tới đòi lại Tử Quân, bọn họ không có lý do gì có thể giữ hắn lại, Chương Tùng Kiều bật thẳng người lên nói: “Cho dù muốn ta cùng hắn thừa nhận tội lỗi hơn một năm trước hãm hại hắn, ta cũng sẽ làm theo, tuyệt không cho Tử Quân quay lại Mạc gia.”

“Chậm đã, trước hết nghe hắn nói cái gì đi. Cho mời Mạc tướng quân.” Chương Thạch sợ hắn xúc động, nói để hắn tỉnh táo lại, trước hết nghe ý đồ đối phương đến làm gì rồi tính sau.

Mạc Võ Thực cước bộ tiến vào, phía dưới hai mắt hắn thâm đen, thể hiện ra đã hai đêm không có ngủ đủ giấc. Hắn vừa tiến vào đã thấy Chương Tùng Kiều sắc mặt không vui, Chương Thạch phải mời hắn tọa, hắn mới ngồi xuống. Tổng quản vội vàng tự mình bưng tới trà thơm, Mạc Võ Thực uống một ngụm, rốt cuộc lại không uống nữa mà ngồi im.

Chương Tùng Kiều chịu không nổi không khí trầm mặc này, hắn mở miệng liền đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Ngươi là vì Tử Quân mà đến?”

Mạc Võ Thực tay cầm tách trà luống cuống, suýt nữa làm rớt cái chén, áy náy trong ngực nảy lên không kiềm chế nổi. Hắn để lạc mất người mà Hoàng Thượng phân phó vào phủ, cũng là người Chương Tùng Kiều yêu nhất đã phải bỏ chạy khỏi nhà hắn vì không chịu nổi gièm pha. Tuy nhiên điều khiến hắn bị chấn động nhất là qua lời cha mẹ hắn song phương mắng chửi nhau, hắn đã biết Tử Quân đích xác là dị mẫu đệ đệ của hắn.

Mà mặc dù biết rõ Tử Quân là đệ đệ hắn, nhưng chính phụ thân mình vẫn còn thèm nhỏ dãi sắc đẹp Tử Quân, phái hắn nhanh nhanh tìm trở về, mẫu thân hắn tức giận mắng Tử Quân là hồ ly tinh chuyển thế, hai người cãi nhau túi bụi. Sự tình đáng gièm pha bực này, hắn ngay cả nghĩ đến cũng đều cảm thấy buồn nôn.

“Tử Quân từ trong Mạc phủ chạy thoát ra ngoài, ta đã hai ngày tìm khắp nơi không thấy. Tùng Kiều, ta sợ hãi hắn xảy ra chuyện, bây giờ còn phân phó hạ nhân tiếp tục tìm.”

Chương Thạch thấy hắn sắc mặt quái dị, ngày hôm trước Tử Quân với hắn nói qua, Mạc Đoạn Lưu đối hắn dùng cường, là Mạc Võ Thực cùng nương hắn tiến vào, mới ngăn trở việc này, mà Mạc Đoạn Lưu cũng biết Tử Quân là con hắn, vậy đại biểu có thể Mạc Võ Thực cũng biết Tử Quân là dị mẫu đệ đệ.

“Mạc tướng quân, chúng ta liền nói thực ra đi, thân thế Tử Quân có quan hệ sâu xa với Mạc gia, ngươi hẳn là đã biết đi.”

Mạc Võ Thực gật đầu, Chương Tùng Kiều định mở miệng, Chương Thạch đối hắn lắc đầu, tiếp tục nói: “Ngươi có biết Tử Quân là dị mẫu huynh đệ của ngươi không, hắn ở lại Mạc phủ, nương ngươi hẳn là sớm náo ngất trời đi.”

Mạc Võ Thực cổ họng một trận phập phồng, vấn đề lớn nhất không phải nương hắn, mà là cha hắn sắc tâm, biết Tử Quân không thể chạm, cha hắn vẫn muốn xâm phạm Tử Quân. Bộ dáng Tử Quân đau khổ cầu xin khóc lóc ngày đó, làm cho hắn ngay cả khi chợp mắt đều bị giật mình bừng tỉnh. Bên ngoài mặc dù từng đồn đãi phụ thân hắn có quan hệ bừa bãi khó nghe, nhưng hắn còn không nguyện ý tin, mãi cho đến ngày ấy, hắn rốt cục tin.

Hắn đem chén trà run rẩy buông, quay mặt hướng Chương Tùng Kiều cùng Chương Thạch, hắn không muốn phụ thân phạm đại sai, lại càng không nguyện ý Tử Quân trong sạch động lòng người như vậy bị thương tổn.

Hắn nghiêm giọng nói: “Thỉnh đem Tử Quân từ trong Mạc tướng quân phủ mang đi, ta sẽ cùng Hoàng Thượng tự mình thỉnh tội, tóm lại, Tử Quân không thể ở lại Mạc gia, tuyệt đối không được!”

Chương Tùng Kiều cùng Chương Thạch cùng đưa mắt nhìn nhau, không thể tưởng được yêu cầu này bọn họ chưa có nói ra, lại bị Mạc Võ Thực nói ra trước.

Mạc Võ Thực nắm hai tay, cảm xúc kích động nói: “Ta biết đó là một yêu cầu quá đáng, nhưng là hắn ở Mạc gia, ta sợ ta vô năng bảo hộ được hắn, ta đối Tử Quân mặc dù không có tình yêu, nhưng là hắn xinh đẹp nhu nhược như thế, ta cũng không nguyện ý hắn rơi vào hoàn cảnh thống khổ không chịu nổi, lại càng không nguyện ý để người nhà của ta làm ra loại chuyện bị gièm pha.”

Mạc Võ Thực đem ánh mắt chuyển hướng Chương Tùng Kiều, hắn trong mắt tràn đầy thành khẩn.”Ta biết Tử Quân là người trọng yếu của Tùng Kiều, bất luận các ngươi vì sao khắc khẩu đến muốn đem hắn đưa tới nhà của ta, ta nể tình cũ, đối Tử Quân theo đạo đãi khách. Ta không muốn hắn phát sinh sự tình, làm cho Tùng Kiều cả đời tiếc nuối.”

Ngôn từ hắn chân thành, làm cho Chương Thạch tán thưởng gật đầu, Mạc Võ Thực cùng Chương Tùng Kiều trở thành bạn tốt, đúng là Chương Tùng Kiều có mắt kết giao bằng hữu.

Này một phen nói ra, làm Chương Tùng Kiều mềm lòng xuống, hắn đứng lên, đi đến trước mặt Mạc Võ Thực, cầm tay Mạc Võ Thực, thiệt tình giải thích việc đưa hắn dời kinh thành.

“Võ Thực, thỉnh tha thứ việc ta làm một năm trước, Tử Quân muốn đi theo ngươi, ta liền điên cuồng, trừ bỏ trước đem ngươi dời ra ngoài, ta nghĩ không ra phương pháp khác. Ta vốn dự tính chỉ cần một hai năm, liền thỉnh tấu Hoàng Thượng cho ngươi trở về, ngươi tin tưởng ta, ta nói chính là nói thật.”

Mạc Võ Thực ánh mắt trống rỗng, hắn hiện tại cái gì cũng không hận, chỉ thầm nghĩ muốn nhanh lên rời đi nơi kinh thành này, rời xa những thân nhân làm cho hắn không chịu nổi.

“Không, ngươi một chút cũng chưa sai, ta hiện tại không nghĩ ở lại trong nhà, cũng không muốn ở lại kinh thành, ta nghĩ tái đến đóng ở biên cương. Tùng Kiều, những việc đáng gièm pha trong gia nội này ta không thể nói ra miệng, nhưng là ta rốt cục biết, vì sao trong triều đình những thần tử hơi có đức hạnh đều không nguyện cùng Mạc gia ta lui tới, chỉ có ngươi nguyện ý coi ta là bằng hữu, ta thật sự biết vì cái gì.”

Hắn mắt hổ rưng rưng, hiển nhiên chuyện tình trong nhà đã làm cho hắn chịu đả kích quá lớn. Chương Thạch đồng tình nhìn phía hắn, lại đối hắn nói đại nghĩa.

“Người không thể lựa chọn cha mẹ, Võ Thực a, ngươi tuổi còn trẻ, còn nhiều thời gian có thể phát huy thực lực của ngươi, ngươi chỉ cần đi đúng chính đạo, những người đó đều sẽ thay đổi thái độ với ngươi. Thật sự mà nói, ta cũng không phải phụ thân tốt, nhưng mà Tùng Kiều vẫn trở thành nhân tài trọng yếu trong triều, ngươi phải coi đây là thử thách, không thể thoái chí.”

“Cám ơn lời vàng của lão Vương gia, ta sẽ nhất định sẽ cố tạo thành sự nghiệp.”

Chương Tùng Kiều cùng Mạc Võ Thực hai người ở trong thính đường nói rất nhiều chuyện, cuối cùng Chương Tùng Kiều báo cho hắn, “Tử Quân đêm trước về tới Vương phủ……”

Không chỉ cho hắn biết Tử Quân trở lại Vương phủ, còn đoạn tình cảm trắc trở của chính mình cùng Tử Quân, chuyện tình của lão Vương gia cùng di nương Tử Quân tất cả đều nói.

Mạc Võ Thực hiện tại mới biết phụ thân mình tạo bao nhiêu oan nghiệt, cũng hại người nhiều như vậy, hắn ngậm ngùi, “Đừng cho Tử Quân trở lại nhà của ta, làm cho hắn vĩnh viễn ở trong Vương phủ. Tùng Kiều, ta bị đả kích quả thật nặng nề, từ trước người khác nói nhà của ta như thế nào như thế nào, ta chỉ cảm thấy được nương ta tính tình có điểm dữ dằn, phụ thân tuy rằng chơi bời lêu lổng, nhưng không đến mức khó nghe như ngoại nhân nói lại, hiện tại ta đã hiểu là họ nói đúng.”

“Võ Thực, đừng nói những lời như vậy, ngươi vĩnh viễn đều là bạn tốt của ta!”

“Tùng Kiều, cám ơn ngươi.”

Hai người tay trong tay tiến cung, hướng Hoàng thượng bẩm báo chuyện Tử Quân, Mạc Võ Thực nói muốn đem Tử Quân trả lại cho Chương Tùng Kiều, Chương Tùng Kiều cũng nói chính mình khẩn cầu Mạc Võ Thực cho Tử Quân quay về, hai người đều nói chính mình có sai, mới làm cho đối phương hờn giận, đều tranh nhau thay đối phương giải thích.

Hoàng Thượng thật cao hứng nói: “Các ngươi hoà hợp tốt lắm, đó là điều tốt nhất, chuyện mỹ nhân này, nếu Võ Thực muốn trả về cho Tùng Kiều, vậy ban cho Tùng Kiều đi.”

“Cám ơn Hoàng Thượng, còn có một việc, thỉnh Hoàng Thượng đáp ứng.” Mạc Võ Thực tiến nhanh tới.

“Chuyện gì?”

Mạc Võ Thực cầu nói: “Thần cảm thấy được chính mình kiến thức không đủ, muốn tái quay về biên cương phòng thủ, học nhiều hơn một chút sự tình, về sau ta có thể cùng Tùng Kiều một người ổn định triều đình, một người phòng ngự ngoại xâm, vì dân chúng khắp thiên hạ bảo vệ quốc gia, cầu Hoàng Thượng đồng ý.”

Hoàng Thượng kinh ngạc nói: “Ngươi xác định như thế thật sao, Võ Thực? Biên cương hoang mạc, ngươi tuổi trẻ như vậy đi tới đó, ta sợ chậm trễ thanh xuân của ngươi.”

“Thần đã xác định, thỉnh Hoàng Thượng đáp ứng.”

Hoàng Thượng phê chuẩn, Chương Tùng Kiều cùng Mạc Võ Thực ra cung, một đường quay lại Vương phủ nội, Mạc Võ Thực cõi lòng tràn đầy áy náy đi gặp Tử Quân.

“Võ Thực tướng quân, ngày ấy nhờ ngươi cứu.” Tử Quân tưởng tượng đến ngày đó vẫn hồi hộp, cả người run rẩy. “Ta…… Ta không muốn trở lại Mạc tướng quân phủ, Võ Thực tướng quân, van cầu ngươi.”

Chương Tùng Kiều đưa hắn lãm nhập trong lòng ngực, hắn ở trong lòng ngực Chương Tùng Kiều anh anh khóc. Mạc Võ Thực thập phần khổ sở nói: “Ta cũng tuyệt sẽ không mang ngươi trở về, Tử Quân. Ta cùng Tùng Kiều đã bẩm Hoàng Thượng, cho ngươi ở lại Vương phủ, phụ thân, mẫu thân ta tuyệt không thể vào được trong Vương phủ, chỉ cần ngươi ở trong này, sẽ an toàn vô sự.”

“Là thật sao? Ta không cần trở về.”

Bộ dáng Tử Quân hai mắt dính lệ, làm cho Mạc Võ Thực cảm thấy chua xót, ai gặp phải chuyện như vậy, nhất định sợ hãi đến cực điểm, huống chi đối phương lại là phụ thân sinh.

“Đúng vậy, ngươi không cần trở về, vĩnh viễn cũng không cần trở về.”

“Cám ơn tướng quân, cám ơn.”

Tử Quân liên thanh nói lời cảm tạ, hắn nhìn Tử Quân khí chất đoan trang, trên mặt không có dấu vết của phụ thân, hắn kia bộ dáng ôn nhu như tiên nhân hạ phàm. Hai người tuy là huynh đệ, nhưng không chỉ thân phận bất đồng, bên ngoài bất đồng, mà có thể ngay cả ý nghĩ cũng đều hoàn toàn không giống nhau.

“Tử Quân, ngoại nhân mặc dù có thể không biết, nhưng là Tùng Kiều phụ tử cùng ta đều biết ngươi là thân đệ đệ của ta, chúng ta phải thường thường nói chuyện phiếm, ta nghĩ đã biết thân thế ngươi, thì ngươi cũng có thể tìm ta hỏi chuyện.”

“Này…… Võ Thực tướng quân, ngài thân là tướng quân, ta có thể kêu ngài ca ca được không? Sợ là rất bôi nhọ ngài.” Tử Quân do dự nói.

“Sẽ không đâu, Tử Quân, ta từ nhỏ đều mong có đệ đệ hoặc muội muội, ngươi lại đáng yêu như vậy, ta thích đều không còn kịp rồi, nào có cái gì bôi nhọ.”

“Kia…… Ca ca, Võ Thực ca ca.” Tử Quân thử kêu một tiếng.

Mạc Võ Thực cũng đáp lại nói: “Tử Quân đệ đệ!”

Tử Quân khóc lên, đánh vào ngực Chương Tùng Kiều nói: “Di nương ta nếu là có thể thấy việc này, nhất định cảm thấy an ủi. Nàng rõ ràng cả đời này đều khổ sở, lại vẫn thiên tân vạn khổ nuôi nấng ta, nàng nếu còn sống……”

“Đừng khóc, Tử Quân, khóc phá hư thân mình thì làm sao? Ngươi sống tốt, thân thể khỏe mạnh, tâm tình vui vẻ, thì di nương ngươi mới có thể cảm thấy an ủi.”

Chương Tùng Kiều thấp giọng khuyên giải an ủi, hắn lại vẫn là không cầm được nước mắt. Mạc Võ Thực nghe hắn nói việc di nương, cũng nhịn không được liên tiếp gật đầu, làm Chương lão Vương gia cả đời này ái mộ nữ tử, quả nhiên là bất phàm.

Tới ban đêm, Mạc Võ Thực ở lại trong Vương phủ ăn cơm chiều mới trở về, Chương Tùng Kiều hướng Tử Quân nói chuyện Mạc Võ Thực tự nguyện thỉnh đổi nơi đóng quân đến trú biên cương. Tử Quân thật vất vả mới cùng hắn nhận thức, hắn lại phải rời khỏi kinh thành, không khỏi một trận đau thương rơi lệ.

Chương Tùng Kiều ôm hắn vỗ về, lại an ủi hắn một trận, không đối hắn nói ra, Mạc Võ Thực vì sự vụ trong gia nội, không muốn ở lại kinh thành, mới hướng biên cương mà đi.

Cách nhật, Chương Thạch mang theo hai người bọn họ, cùng nhau đến mộ di nương Tử Quân. Hoàng Thổ vì bọn họ thắp hương, Chương Thạch cầm lấy hương đến mặc bái, trong miệng lẩm bẩm, một đôi lão mắt hàm chứa nước mắt, lão tới này tuổi, mới biết được dĩ vãng nhân sinh sai lầm, thật là quá trễ, đã quá trễ.

Hoàng Thổ đem hương đưa cho Chương Tùng Kiều cùng Tử Quân, Tử Quân khóc ròng nói: “Di nương, ngươi mấy năm nay chịu khổ đều là không đáng, ta thấy không đáng.”

“Di nương Tử Quân, ta Chương Tùng Kiều sẽ hảo hảo chiếu cố Tử Quân, cả đời này không rời xa, ngài nếu có biết, biết ngài cùng phụ thân đời này hiểu lầm là cỡ nào thống khổ, xin hãy phù hộ ta cùng với Tử Quân cả đời này vĩnh viễn cùng một chỗ, ta sẽ yêu thương, chiếu cố hắn, thỉnh ngài yên tâm đi.”

Chương Tùng Kiều mang theo Tử Quân quay về, lưu lại Chương Thạch phía sau, hướng bia mộ di nương Tử Quân nói vài câu chỉ dành cho tri kỷ không muốn ai biết.

“Tùng Kiều, tưởng tượng di nương cả đời này chịu khổ, nếu không phải cá tính nàng cố chấp như thế, có thể nào lại phải khó chịu lâu như vậy?”

Chương Tùng Kiều gật đầu, vì hắn gạt đi nước mắt, nghiêm mặt nói: “Chính là như thế, Tử Quân a, nếu là ngươi đáy lòng đối ta có cái gì hoài nghi, có chuyện gì cảm thấy được quái dị, nhất định phải giáp mặt ta hỏi, không được làm giống lúc trước, chỉ lo đem ta bức đi, lại đem thống khổ một mình nuốt vào.”

Tử Quân cả người run lên, nếu là lúc trước di nương giáp mặt hướng lão Vương gia hỏi rành mạch, nàng sẽ không phải chịu khổ mấy chục năm, nếu hắn khẳng khái đối Chương Tùng Kiều nói ra chuyện này, cũng sẽ không làm hai người thống khổ như vậy, hắn đồng ý nói: “Được, về sau lòng ta có chuyện gì, ta sẽ nói ra.”

“Ngoan Tử Quân!”

Gặp Hoàng Thổ ở một bên chờ họ, Tử Quân nói: “Nếu ta chuyện gì đều có thể đối với ngươi nói, Tùng Kiều, ta xem Hoàng Thổ là đứa nhỏ tốt, ngươi đãi ngộ hắn cao hơn chút, hắn thông minh thành thật lại trung tâm, về sau nhất định làm được việc.”

Chương Tùng Kiều cũng đang có ý này. “Tốt, ta cũng đang suy nghĩ về việc này.”

Hoàng Thổ đúng thông minh lại trung tâm theo Tử Quân chuyện này đã được nghiệm chứng, lại còn vẫn giữ được tính tình trung thực, chỉ cần hắn biểu hiện tốt, đợi cho Hoàng Thổ lớn lên, cũng vừa lúc vị trí Tổng quản cũng cần tìm người, đến lúc đó Hoàng Thổ nếu có năng lực quản sự, quản nhân, tự nhiên sẽ đưa hắn ngồi lên vị trí này.

Rất xa, Vương gia phủ đã hiện ra, tiền môn mở rộng nghênh đón chủ nhân tôn quý, cùng ái nhân tối quan trọng của hắn ——Tử Quân một thân tử y. Theo sau hầu hạ hai người là Hoàng Thổ một thân bố y sạch sẽ, hắn tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng gần đây được Vương gia cùng Tử Quân giữ bên người rèn giũa, khí sắc thật tốt, khiến cho hắn hơn hẳn hạ nhân, nghiễm nhiên có một loại khí thế người bên ngoài không có.

Toàn Nhi ở một bên sân quét rác làm việc nặng, hắn mặc dù lanh lợi, nhưng là tuổi còn nhỏ, không có khí lực, chỉ có thể làm việc nặng tối hạ đẳng.

Hắn lúc trước cũng hầu hạ qua Tử Quân, Tử Quân đối hắn ngôn từ nhu hòa, cho dù ít làm việc, cũng chỉ hơi nhắc nhở mà thôi, không giống người quản sự hiện tại động là đánh, đãi ngộ cũng so với trước kia kém hơn nhiều lắm. Hạ nhân hầu hết là ỷ thế hiếp người, đánh chó xem mặt chủ, nhất là phòng bếp lãnh sự, hiện tại đối Hoàng Thổ kia kính cẩn nhún nhường, làm cho hắn nhìn vừa ghen tị lại hâm mộ.

“Hoàng Thổ, hôm qua phu tử dạy cái gì?”

Hoàng Thổ thanh âm non nớt ngâm thi, Tử Quân bật cười, nhẹ giọng sửa cho hắn những chỗ niệm sai, hơn nữa lại dạy Hoàng Thổ ngâm nga thi từ mới, ngữ khí đối hắn yêu thương có thêm ôn hòa truyền theo lời nói bay đến.

Đã từng…… Tử công tử cũng từng đối hắn nói như vậy.

Hắn nghe không hiểu Hoàng Thổ niệm cái gì, nhưng là Hoàng Thổ thanh âm lang lảnh, bay vút lên rất cao, vang vọng trong mây, giống đôi cánh mà hắn không thể nhìn thấy, bay tới đường chân trời rộng lớn, cũng là địa phương hắn vĩnh viễn vô pháp với tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.