Ái Thượng Nữ Lão Sư

Chương 61: - Người sắt ba môn phối hợp




Thế nào cũng không nghĩ đến người mẹ vốn vẫn bặt vô âm tín của ta lại tái xuất giang hồ vào sau tựu trường khoảng một tháng. Một cú điện thoại đánh tới trong lúc ta đang có khóa, vừa liếc mắt thấy một dãy số xa lạ nên vội vàng nhấn tắt. Không nghĩ tới đối phương thật kiên nhẫn, không những gọi một lần mà còn tiếp tục gọi thêm ba lần nữa, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ xin phép chạy đến WC bắt máy.

"Con trai yêu dấu?" Ta ngất, cái này là người nào a? Gọi ai đó? Đầu óc ta mơ hồ.

"Đại thẩm, ngươi là ai a? Theo ta đùa giỡn cái gì a? Hãy xác định rõ đối tượng rồi hẵng gọi được không?" Ta cầm điện thoại tâm tình cực kì khó chịu.

"Tiểu Minh a, ta là mẹ ngươi!" Mẹ ở bên kia cười xấu xa.

"Mẹ? Không phải đâu... Rõ ràng ngươi gọi con trai yêu dấu mà!" Ta không nói gì.

"Muốn gọi thì gọi thôi, thử xem phản ứng của ngươi một chút, còn đại thẩm nữa chứ..."

"Có việc gì sao? Ta đang có giờ trên lớp đây phải xin phép ra ngoài nghe điện thoại đây!" Ai, mẹ quả nhiên có tố chất thầy bói, bấm tay chọn được thời gian vừa đủ chuẩn.

"Ta ở trước cổng trường, mới vừa làm thủ tục cho ngươi xong. Một hồi nữa tan lớp hãy gọi lại cho ta, ta ở cổng trường chờ ngươi."

Thật vất vả đợi cho đến lúc tan học, chuông vừa vang lên thì chạy vội ra ngoài, mẹ đã sớm chờ ở cổng chính.

"Mẹ, lên xe đi, ta mang ngươi đi!" Ta ngồi trên xe đạp gọi!

"Ngươi được không đấy? Đừng đem ta quăng ngã nha!" Xem ra mẹ cực kì không tín nhiệm ta.

"Ngươi cứ tới đi, ta đây mỗi ngày đều cỡi cái này!" Cười.

Ngồi lên xe, mẹ vẫn cực kỳ lo lắng, "Ta nhớ rõ dường như trước khi lên đại học ngươi chưa chạy xe bao giờ a, học lúc nào vậy?"

"Ta đâu có học đâu, bộ chưa ăn qua thịt heo thì không thấy qua heo chạy a?"

..."Ta muốn xuống..." Mẹ kháng nghị ...

Về đến nhà, mẹ đem cả căn nhà tỉ mỉ đánh giá một hồi, sau đó tới phòng khách ngồi trên ghế sa lon lấy trong túi xách ra một chồng hồ sơ thật dày...

"Làm tốt, ai nha, nhưng làm ta mệt chết đi được. Ngươi không tệ a, ở một mình xem ra còn rất thích ý, một tháng ở hết nhiêu tiền?"

"Không biết, cha ta an bài hết rồi!" Ta rót cho mẹ một ly nước.

"Ai nha, ngươi xem ngươi đây là được thượng đế đãi ngộ a, cha mẹ của ngươi đều an bài ổn thỏa mọi thứ cho ngươi, thế nào, ngày nghỉ có trở về nhà không?"

"Mọi chuyện trong nhà đều rất tốt nha, mọi người ai cũng khỏe mạnh, trước khi đi bệnh của bà nội tái phát, bây giờ vẫn còn đang điều dưỡng. Ông nội thì rất khỏe, cha cũng tốt vô cùng." Ta phát hiện mình nói chuyện trở nên dài dòng không có tí mạch lạc nào.

"Phần sau đâu? Đỗ Cẩn đâu?" Xem ra, mẹ đã sớm đem Đỗ Cẩn trở thành người trong nhà. Ta nở nụ cười, đem chuyện dùng Amy thử Đỗ Cẩn kể cho mẹ.

"Ai nha, tiểu tử ngươi quá khốn kiếp, chiêu này thực độc ác a!"

Ta ngất, mẹ, hình như ta mới là con ruột mà ngươi thân sinh ra nha, ngươi làm sao có thể nói như vậy? Ai, mà thôi, xem ra ngươi cũng là đau lòng Cẩn Cẩn nên ta sẽ không cùng ngươi không chấp nhặt .

"Hài tử, ngươi thành thục hơn rồi đó, làm việc cũng trầm ổn hơn nhiều!" Mẹ nhìn ta nhận xét.

"Nha, đừng khen ta, ngươi một khi khen ta nhất định là không có chuyện tốt!" Ta quá quen thuộc phong cách làm việc của mẹ, nếu nàng khen ta hai câu, bảo đảm có một cái hố to chờ ta sẵn phía trước.

"Biết vì sao bây giờ thủ tục mới được xử lý xong không?"

"Có phải gặp phải khó khăn gì đó hay không?" Tuy rằng ta không biết cụ thể phải làm cái gì trong quá trình này nhưng ta biết đây tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng, có thể nói là tương đương khó khăn đi.

"Kỳ thật, một tháng trước đã có thể xử lý xong nhưng ta cố ý lùi lại một tháng. Là do ta sợ tiểu tử ngươi sau một lần về nhà, gặp được Đỗ Cẩn rồi lại không nỡ rời đi! Dù sao ở trong nước ngươi muốn về hay nàng muốn tới đều là chuyện tương đối dễ dàng, một khi thủ tục hoàn thành xong, ngươi sẽ phải rời đi vào tháng 5 này cho đến tháng 9 năm sau mới có thể trở về. Đây không phải là một khoảng cách ít ỏi gì a, hơn nữa thời gian lại dài như vậy, ta không biết ngươi có thể chịu được hay không. Vạn nhất ngươi giở tính trẻ con không chịu đi, vậy những thứ này ta chuẩn bị..." Mẹ nhìn ta, bất đắc dĩ vuốt tay.

"Mẹ, ngươi nói là phải đi vào tháng 5 năm nay... Không có nghỉ hè?"

"Ân! Thế nào? Không muốn đi nữa sao?"

Sớm biết như thế hẳn trước khi rời đi ta phải gặp mặt Cẩn một lần, vì cái gì lại không đi gặp Cẩn a? Cho dù ta ở nhà ông bà nội ngây người cả một tối, vào buổi sáng ta cũng có thể đi gặp nàng mà, vì cái gì lại không đi chứ?

Ta hối hận, cực kì hối hận... Cẩn, thực xin lỗi, thật thật xin lỗi!

"Minh? Ngươi làm sao vậy?" Mẹ nghiêm túc nhìn ta.

"Mẹ, ta đi, nhưng ta không biết là không có nghỉ hè, trước khi đi ta không gặp được Đỗ Cẩn, ta hối hận!" Ta nhìn mẹ, tựa như một hài tử đã làm sai chuyện đang thỉnh cầu mẫu thân giải quyết tốt hậu quả cho mình, cho dù ta biết trong chuyện này mẹ thực sự không có biện pháp nào giúp ta.

"Thật sự quyết định muốn đi? Không thay đổi nữa?" Điều mẹ quan tâm là ta có thể hạ quyết tâm hay không.

"Ta đi!"

"Hảo! Hảo hài tử!" Mẹ ôm lấy ta.

"Mẹ, nhưng mà trong lòng ta thật khó chịu..."

Trầm mặc một hồi, dần dần bình phục tâm tình, mẹ bắt đầu giảng giải cho ta một ít chuyện cần phải chuẩn bị và những thủ tục cần thiết.

"Hài tử, ta vốn là đã tìm cho ngươi một lão sư giúp ngươi luyện phát âm rồi, hiện tại ngẫm lại, hay là thôi đi, ngươi phải một mình ra ngoại quốc, nhất định phải tự lập, chân chính tự lập, mẹ nghĩ, chỉ cho ngươi phí sinh hoạt nửa năm thôi, phần còn lại ngươi phải tự dựa vào bản thân, làm thêm cũng được, học bổng cũng được, tự mình đi tranh thủ, nếu ngươi thật sự sống không nổi nữa, ngươi hãy nói cho ta biết! Phát âm thì chính mình nghĩ biện pháp rèn luyện, ngươi thử một mình tự đi giải quyết những vấn đề mà ngươi sắp gặp phải xem!"

Lời nói của mẹ thực sự nghiêm túc, ta biết mẹ là vì muốn tốt cho ta, quan trọng hơn chính là ta nhất định cũng phải để cho mình mau chóng lớn lên, bởi vì ta muốn cấp cho một người một gia đình, một cảm giác an toàn và tin tưởng.

Nghe mẹ nói, thỉnh thoảng chen vào đôi câu. Mẹ dạy ta rất nhiều thứ, lại hàn huyên tán gẫu về chương trình học và những chuyện cần làm trong khoảng thời gian sắp tới, trò chuyện thật lâu, cho đến lúc ta cảm thấy có chút đói mới phát hiện thời gian đã trôi qua hơn bốn tiếng đồng hồ.

Muốn gọi điện cho Cẩn, phát hiện di động hết pin, vội vàng tìm đồ sạc gắn vào.

"Ngươi không muốn thương lượng những chuyện này với nàng một chút sao?" Mẹ nhìn dáng vẻ ta ở trong phòng đi tới đi lui nhịn không được hỏi.

"Không có gì cần thương lượng cả, ta chỉ là muốn cùng nàng trò chuyện. Về phần chuyện này, ta chỉ cần đem kết quả nói cho nàng là được, nàng sẽ ủng hộ ta!" Ta đương nhiên tin tưởng Cẩn, có đôi khi còn tin tưởng hơn cả chính bản thân mình.

"Về ngươi và Đỗ Cẩn...nhìn tình hình này, mẹ cũng không cần xía vào làm gì. Hai người các ngươi cũng chỉ thiếu một bước nữa thôi, được, ngươi nhanh!" Mẹ nhìn ta cười nói.

"Cái gì nhanh?" Có chút không rõ ý tứ của mẹ.

"Ngươi yêu nàng, nàng cũng yêu ngươi, nhưng rốt cuộc vấn đề là ở đâu? Ngươi bảo, nàng chưa nói, có phải ngươi vẫn đang chờ ba chữ kia hay không a? Ngươi nói, có phải chỉ thiếu mỗi bước này nữa hay không?" Mẹ liếc mắt nhìn nhìn ta.

Tổng kết thực chuẩn. Ta gật đầu một cái.

"Nhưng là, hài tử nha...bước này, nếu so với mấy bước trước kia của ngươi cũng khó khăn hơn rất nhiều, một nữ nhân đã lỡ bước một lần rất khó tin tưởng vào sự tồn tại của tình yêu---đây là kinh nghiệm của mẹ ngươi đấy!"

"Kia, ngươi yêu uncle sao?" Đột nhiên tò mò.

"Ban đầu thì không phải, hiện tại thì hoàn hảo, hôn nhân lần thứ hai....cũng sẽ không tìm một người mà mình yêu nữa, nhất định chỉ tìm một người yêu mình mà thôi!" Mẹ như có điều suy nghĩ.

Trong lòng cảm thấy rất không có tư vị...

"Cho nên ta nói Đỗ Cẩn là một người tốt, nếu nàng giống như suy nghĩ của ta thì nàng hoàn toàn có thể đáp ứng ngươi, nhưng nàng vẫn không nói ra miệng. Đây chính là nói nàng nhất định phải xác định tình cảm của mình trước, sau đó sẽ nói cho ngươi biết, Đỗ Cẩn là một ngươi rất có trách nhiệm trong vấn đề tình cảm. Tiểu Minh a, này đúng là phúc khí của ngươi..."

Mẹ nói khiến ta muốn khóc, nhưng rồi lại cảm thấy khóc vì lý do gì chứ?

Sạc pin một hồi, cuối cùng có thể sử dụng, vội vàng gọi điện cho Cẩn. Đối thoại rất đơn giản, chỉ nói là ta phải đi, đi hơn một năm. Ban đầu Cẩn nghe nói thủ tục đã làm xong còn rất cao hứng, sau đó nghe được vấn đề thời gian liền một trận trầm mặc, nhưng sau đó rất nhanh liền hồi phục trở lại.

"Đây là chuyện tốt a, có lẽ làm được sẽ không dễ dàng đâu, hảo hảo đi đi! Học thêm chút gì đó!"

Cẩn không nói bất kì câu nói cảm tính nào, thậm chí ngay cả một câu ta muốn nghe được "Ta chờ ngươi" cũng đều không nói. Hoặc là nàng cũng sợ chỉ cần hơi lơ là một chút là ta sẽ buông bỏ cơ hội lần này

Mẹ chỉ ở tại đây ngây người hai ngày liền rời đi, giờ chỉ còn ta một mình, vì một cuộc sống càng cô độc hơn nữa mà chuẩn bị...

Phát hiện mình so với hồi thi tốt nghiệp hồi đó càng bận rộn hơn nhiều, chuyện ở trường, còn có các môn phải thi cử, an bài cho đồ đệ, thăm hỏi gia đình, trọng yếu nhất là mỗi ngày nghe được thanh âm của Cẩn.

Cẩn vẫn luôn an ủi ta, ở buổi tối lúc ta cảm thấy mỏi mệt và khốn đốn nhất nàng sẽ gọi điện tới khích lệ ta. Sau nửa đêm, vào lúc nàng có thể bình thường chìm sâu vào giấc ngủ lại nhắn cho ta một vài tin, chính những thứ này phụng bồi ta, giúp ta cố gắng từng ngày.

Ta cười nói với Cẩn, mẹ chuẩn bị cho ta làm một người sắt ba môn phối hợp mới(1).

Cẩn cũng cười, tín hiệu điện thoại cũng không được tốt lắm, âm thanh lúc liền lúc đứt, chỉ hàm hồ nghe được một câu đại khái như vầy, "Chờ ngươi trở về, ngươi sẽ không còn là tiểu hài nữa, sẽ trở thành một người sắt thực thụ!"

Ta nói," Ta thật hối hận trước khi đi không tới gặp ngươi, bây giờ phải cách xa thật lâu mới có thể gặp lại."

Cẩn trả lời ta,"Yên tâm a, không phải ngươi thả một cái vệ tinh ở bên cạnh ta sao, có chuyện gì tiểu tử kia khẳng định sẽ msn cấp báo cho ngươi!"

Ta cười, bắt đầu làm nũng:" Vạn nhất tiểu tử kia trong thời gian dài liền sinh ra ý đồ bất chính, thầm thương trộm nhớ ngươi thì làm sao bây giờ a?"

Cẩn nhàn nhạt trả lời "Không thể nào, đồ đệ của ngươi thế nào chính mình không rõ hay sao?"...

Ai, nói đông nói tây một hồi. Chung quy, cái câu muốn nghe kia "Ta chỉ thích ngươi" vẫn không nghe được...Hừ!

Ta không muốn làm người sắt, cái từ này khiến ta cảm thấy lạnh lẽo cô đơn. Ta muốn nói với Cẩn ta trở thành hạng người gì không cần gấp gáp, quan trọng là ta muốn giữ lấy ngươi ở bên cạnh ta...

Chỉ một tháng đã cảm thấy có chút gánh không nổi, mặc dù trước kia cũng ngủ rất ít, nhưng lượng công việc không lớn. Gần đây luôn cảm thấy thân thể có chỗ không thoải mái, không nói được rõ ràng lắm là ở đâu nên cũng liền không để ý....

Cuối tháng ba còn phải thi môn tin học, trừ việc học tiếng Anh thỉnh thoảng còn phải ngó qua bài học một chút, lên giảng đường nghe giảng một chút. Vẫn luôn cảm thấy đau bụng, uống chút nước nóng, ôm lấy bụng một hồi sẽ cảm thấy khá hơn. Ta vẫn luôn cho rằng đây có thể là do ăn uống và nghỉ ngơi không có quy luật tạo thành, dù sao ta vẫn khẳng định tình trạng sức khỏe của ta vẫn rất tốt. Lúc cơn đau nhói lên ta định sẽ đến phòng y tế kiểm tra một chút, lúc cơn đau qua đi lại trở nên lười di chuyển.

Càng là tới gần cuộc thi, tựa hồ cơn đau bụng càng thường xuyên hơn. Không phải chính xác ở bụng....vị trí hơi lệch xuống dưới một chút, lúc đau còn cảm thấy buồn nôn, xem ra nhất định

phải đến bệnh viện, nhưng vừa nghĩ tới đã sắp tới ngày thi mà còn một đống bài chưa ôn xong lại không ngừng cấp bách, dù sao đau bụng lại ngủ không được, quyết định dứt khoát nằm đọc sách đi, thi xong rồi hẵng đi tìm bác sĩ...ta cứ như vậy vừa ôm bụng đọc sách vừa âm thầm suy nghĩ.

Chú thích

(1) người sắt ba môn phối hợp: vận động viên ba môn phối hợp.

Ba môn phối hợp mùa hè (triathlon) thuộc thể thao mùa hè bao gồm: Bơi, đua xe đạp và chạy


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.