Ái Thượng Nữ Lão Sư

Chương 50: - Ngụy trang học sinh cấp 3




Khi máy bay ầm ầm chuyển động bắt đầu lao vút lên bầu trời, tự dưng trở nên kích động, mỗi lần đi máy bay đều đọc báo hoặc xem tạp chí để giết thời gian, lần này lại không có tâm trạng làm bất cứ việc gì. Nội tâm mừng rỡ tựa hồ đã không kiềm chế được, hưng phấn giống như đứa trẻ sắp được lớn thêm một tuổi.

Hơn 3 tiếng, xem ra Tây An cách nhà thật là xa a, xuống máy bay, nhất thời thấy lạnh cả người, quả nhiên lạnh hơn so với Tây An nhiều lắm, không có gọi điện về nhà trước, không muốn để cha hoặc người nào khác tới đón ta, dĩ nhiên cũng không nói cho Cẩn thời gian chính xác ta trở về, ta không thích người đến đón, cũng không thích người tiễn đưa, cho nên vẫn luôn là độc lai độc vãn, một thân tiêu sái.

Về nhà trước vội thay một bồ đồ thật dày, cầm món quà mới mua xong chạy qua nhà ông bà nội, dĩ nhiên là đưa đến một trận mừng rỡ.

Buổi tối vẫn nhận được điện thoại cả Cẩn như cũ, nàng tưởng rằng ta vẫn còn ở Tây An, hỏi ta lúc nào thì trở lại, ta còn nói "Ân, nhanh thôi!" vừa cố nín cười.

Nói chuyện một hồi, cúp máy, chơi Cẩn kiểu này sao thấy nguy hiểm quá.

Ngày hôm sau cõng một cái ba lô thật lớn, trong đó có nhét cái áo khoác mà a di gửi nhanh chóng chạy đến trường.

Sáng sớm Cẩn có tiết, cái này ta dĩ nhiên biết, thời khóa biểu học kì này của Cẩn ta đã thuộc nằm lòng như cháo. Trở lại địa phương quen thuộc, hết thảy đều không thay đổi, chẳng qua trường học chính là nằm một chỗ như vậy, một nhóm tới rồi một nhóm đi, một năm rồi lại một năm viết thêm một chương mới, một lần rồi lại một lần khiến người ta cảm khái vật còn nhưng người không còn nữa.

Không biết phòng làm việc của Cẩn có đổi hay không, nhẹ nhàng gõ cửa một cái.

"Vào đi!"

Vị trí của mấy cái bàn tựa hồ có chút thay đổi, nhìn một vòng, tựa hồ không phát hiện bàn của Cẩn.

"Chu Minh?"

"Lý lão sư!" Đã lâu không thấy tiểu Lý lão sư.

"U, Tài Tài đã về rồi!"

Ngất, nhất thời trên đầu ba đạo hắc tuyến, từ khi lên đại học không ai gọi ta như thế cả, bây giờ nghe lại nhất thời có chút không quen......

"Lão sư, ngươi có khỏe không?" Vẫn luôn có ấn tượng rất tốt với tiểu Lý lão sư, dường như ở đây nàng và Cẩn có quan hệ tốt nhất, huống chi, nàng từng nói cho ta những điều khiến ta hiểu rõ hơn về Cẩn.

Người có ân với ta, ta tất nhớ kĩ.

"Tìm Đỗ lão sư sao...." Quả nhiên hiểu rõ ta, không hổ là người nhìn ta lớn lên."Chỗ làm việc của Đỗ lão sư không ở nơi này mà chuyển sang phòng làm việc bộ môn rồi, đi đi!"

Vừa muốn khách sáo một cái, Lý lão sư nói tiếp:

"Ai, Chu Minh a, vừa đúng lúc ngươi trở lại, chuyện trước kia ngươi đáp ứng ta còn chưa có làm đấy, không phải đã hứa truyền thụ kinh nghiệm cho học sinh của lớp ta sao?"

"A?" Trời ạ, trốn cũng trốn không thoát.

"Vừa đúng lúc, bây giờ ta đang dạy lớp mười hai, ngươi đến truyền thụ một chút kinh nghiệm thi tốt nghiệp cho học sinh của ta, rồi còn có mấy cái phương pháp học tập gì đó, ai. Tiết cuối của lớp chúng ta là tiết của Đỗ lão sư, để ta nói Đỗ lão sư nhường cho ngươi 20 phút cuối. Vậy có được không?"

Ta đổ mồ hôi hột, lời lão sư này nói ra thật đúng là mưa sa bão táp.

"Lý lão sư? Ngươi nói tiết cuối lớp của ngươi là tiết của Đỗ lão sư sao?" Ta giống như lập tức lưu tâm câu này.

"Ân, sao thế?"

"Ngươi có thể tìm cho ta một chỗ ngồi để ta dự một tiết được hay không? Đã lâu lắm rồi ta chưa được dự tiết học của Đỗ lão sư, thật là hoài niệm nha!"

"Được a, cái này không thành vấn đề, vậy ngươi đi truyền thụ kinh nghiệm cho ta, ta sẽ tìm cho người một chỗ ngồi!"

Ngất, còn mang việc này ra trao đổi nữa trời.

Xong rồi, lần này không đáp ứng cũng phải đáp ứng. Nhìn bộ dáng tiểu Lý lão sư đắc ý vì thực hiện được mưu kế, ta cũng chỉ biết cúi đầu chịu thua.

"Được, vậy ngươi ở đây chờ một lát, một hồi tan lớp ta dẫn ngươi đi!"

"Ân!"

Ngồi trong phòng làm việc cùng Lý lão sư nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng trong lòng lại nhớ Cẩn một cách nhức nhối!

Thật vất vả cầm cự đến lúc chuông hết tiết vang lên, đeo ba lô đi theo sau lưng tiểu Lý lão sư, thật may là ở trên hành lang không gặp phải người quen, nếu không chắc đã lộ tẩy.

Tiểu Lý lão sư dẫn ta đến lớp 12 văn 2, chỉ vào chỗ trống hàng thứ 3 nói:

"Chỗ ngồi đó trống, hôm nay bạn học kia không tới lớp, ngươi ngồi tạm vậy!"

"Ân!"

"Vậy....Ngươi vào lớp trước đi, một hồi nữa ta sẽ tới!" Tiểu Lý lão sư cười cười, vỗ vai ta.

Vào lớp, tự nhiên đưa tới sự chú ý của mọi người trong lớp, mời vừa ngồi xuống, một nữ sinh bên cạnh liền nói với ta:

"Ai, chỗ này có người!"

"Ta biết là có người, Lý lão sư để cho ta ngồi tạm chỗ này!" Ta khách khí nói.

"Học sinh mới hả?"

Ai, thoạt nhìn ta còn rất giống học sinh cấp 3 nha.

"Ân, học sinh mới !" Trong lòng âm thầm buồn cười.

Ta nằm ở trên bàn, nhịp tim nện rất nhanh, đã sắp gặp được rồi, gặp được người mà ta mong nhớ ngày đêm. Cẩn!

Chuông vào học vang lên, lúc này trái tim đã muốn nhảy đến cổ họng, ta vẫn nằm yên đó, chưa ngồi dậy, không phải là không muốn ngồi dậy mà là bây giờ tim đập nhanh quá nên bủn rủn cả tay chân.

Tiếng bước chân gần hơn, phòng học trở nên yên lặng như tờ.

"Hảo, bây giờ lấy xấp đề luyện tập chuyên đề ta phát ngày hôm qua ra, lần trước chúng ta nói đến...Ai? Sao lại còn ngủ thế này? Đứng lên đứng lên!!"

Không phải đâu.....Chưa tới một phút mà ngươi đã nhéo ta một cái! Cẩn a Cẩn, ngươi thật đúng là...

"Bạn cùng bàn" hảo tâm thọc ta một cái "Học sinh mới, lão sư gọi ngươi đấy, ngươi đến đây để ngủ a?"

Ngất, tiểu nha đầu thẳng thắn này nói chuyện cũng thật kinh điển, quả nhiên là học sinh của Cẩn Cẩn nhà ta dạy ra.

Vừa ngẩng đầu, đã lâu chưa nhìn thẳng vào mắt nhau như thế này, trong nháy mắt, trong đầu nhanh chóng xuất hiện sấm sét (ngất, cái này là cái cái từ rách nát gì)

Cẩn...Ta cảm thấy nước mắt tựa hồ cũng sắp trào ra. Muốn khóc, thật buồn cười, muốn ôm nàng thật chặc rồi nói cho nàng biết mỗi ngày ta đều phải giãy giụa trong nhung nhớ.

Cẩn sửng sốt, sự cố ngoài ý muốn này tới quá đột nhiên.

Cẩn ở trong lớp liền khôi phục lại thái độ bình thường rất nhanh, tuy vẫn bị học sinh nhạy cảm phát hiện ra nhưng bây giờ học sinh a....tương đối bò a....đều uống sữa của mấy con bò ngốc nghếch mà lớn lên...

Ta cười, trong nụ cười có một tia giảo hoạt, Cẩn gật đầu một cái, cũng không nói gì.

"Hảo, tiếp tục bài giảng lần trước!"

Nhìn Cẩn chằm chằm, ánh mắt Cẩn thỉnh thoảng cũng sẽ rơi vào trên người ta, nhớ lại hồi đó, giơ tay nhấc chân cũng đều quen thuộc đến như vậy, giống y hệt với Cẩn trong giấc mộng của ta.

"Bạn cùng bàn" bất đắc dĩ nhìn ta, đoán chừng trong lòng nàng đang khẳng định ta là một kẻ đến đây để "xem bói", đi học mà ngay cả sách vở đều không thèm lấy ra, nàng nhất định cho rằng ta là học sinh lưu ban.

Tư chất của học sinh lớp này so với chúng ta năm ấy kém hơn rất nhiều, cũng khó trách, dù sao cũng không phải là lớp chọn, những đề mục Cẩn nói nghe cũng còn khá quen tai, giống như ta thật sự trở lại thời điểm cấp 3.

Chẳng qua là ta không có may mắn như vậy, lớp mười hai không phải là cùng Cẩn cùng nhau vượt qua.

Đang suy nghĩ, phòng học yên lặng dị thường.

"Không ai biết sao?" Hơi nhíu mi, mỗi lần gặp phải vấn đề phiền toái, tiểu nữ nhân khả ái này cũng sẽ như vậy, đã nhiều năm trôi qua như thế, vậy mà một chút cũng không thay đổi, bộ dáng giống với lúc ta mới quen nàng...

"Đề này hơi khó nhưng cũng không đến nỗi toàn quân chết sạch chứ? Mặc dù có khó một chút nhưng cũng không nằm ngoài đại cương ôn tập của kì thi tốt nghiệp a..."

Cẩn từ trên bục giảng bước xuống.

"Dãy thứ nhất hàng thứ 3, học sinh mới ấy, ngươi có câu trả lời thích hợp hay không a?" Cười, lại là cái kiểu cười này. Mỗi lần ta thấy Cẩn cười như thế đều cảm thấy sợ hãi, bởi vì mỗi lần cười như vậy đều chắc chắn là đang đào một cái hố để cho ta nhảy vào.

Lòng ta nghĩ cô nàng đúng là thù dai, ta đây học sinh mới đến đã trở tay không kịp, nhanh như vậy nàng đã hành động.

Vội vàng đứng lên, tiểu nữ nhân, ta còn có thể bị ngươi làm khó sao?

"Lão sư, ta không có đề, ngươi đọc cho ta một chút đi!"

"Nga, hảo! Ngươi nghe cho kĩ a!" Nhớ lại câu giết người không dao, rõ ràng thấy nàng đang cố nén cười,"học sinh mới ", ta còn thật sự trở thành học sinh mới.

"Đề bài viết, Ngải Thanh(1) trong 'Tán thưởng trượt băng nghệ thuật'từng viết: An tĩnh như ưng trên trời cao

Dũng mãnh tựa yến gần mặt đất Học hành là mộng ảo

Một biển học mông lung Một bản nhạc không kí hiệu

Một bài thơ không chấm phết.'

Ở trong đây tác giả đã nghĩ ra những liên tưởng kì lạ, đem vật thật ảo tưởng hóa, cũng có thể là đem những ảo tưởng thật thể hóa, loại liên tưởng hư hư thật thật này nối tiếp nhau tổ hợp lại thành một thể duy nhất, chẳng những làm tăng thêm ý vị trong cuộc sống, lại không hề thiếu đi những thú vui vô bổ trong tâm hồn, kích thích mạnh mẽ đến suy nghĩ và cái nhìn thẩm mỹ của độc giả. Theo đó, ngươi hãy lập tức liều lĩnh mô phỏng một bức tranh như thế, yêu cầu phải tưởng tượng chặt chẽ nhưng cũng đậm chất thơ!"

Đọc xong đề, gương mặt Cẩn đắc ý nhìn ta, rõ ràng là cố tình gây khó khăn cho ta. Khó khăn, quả thật đề có chút khó.

Lập tức khôi phục trạng thái lúc học lớp mười hai, suy nghĩ một hồi, ta đắc ý cười.

"Ân, tạm thời nghĩ ra một chút, lão sư xem có thích hợp không? Một kiếm xuyên thủng bầu trời

Chuyển đổi dòng chảy thời gian Mơ hồ một linh cảm

Kinh hãi vội ngoảnh đầu lại

Kích động thoáng qua rồi biến mất

Tiếng đàn rung động cả đất trời."

Lúc này đến phiên Cẩn sửng sốt, sau đó là mừng rỡ.

"Không tệ không tệ, rất tốt, ngồi xuống đi!" Nụ cười treo ở trên mặt.

Nữ nhân ngốc nghếch trong lòng ta, ngươi quên ta từng là học sinh ngươi đắc ý nhất sao?

Mới vừa ngồi xuống, ‗bạn cùng bàn' đem ta đánh giá từ trên xuống dưới một phen, nhỏ giọng nói" Lợi hại a, từ trường nào chuyển tới vậy?"

Ta cười,"Trường sư phạm!"

"Nga, là trung học thực nghiệm sư phạm đúng không, ai, chắc ngươi học giỏi lắm..." Lầm bầm lầu bầu.

Trung học thực nghiệm sư phạm....? Đúng là mới nghe, ta còn chưa nghĩ ra phải trả lời thế nào người ta ngược lại đã thông suốt mà hài lòng.

Học sinh chung quanh cũng không nhịn được quay sang nhìn ta một chút, thỉnh thoảng xì xào bàn tán, Cẩn tựa như cười mà không cười, ánh mắt kia rõ ràng đang nói"Tiểu tử, lần này cho ngươi đắc ý đi!"

Ai nha nha....Ta hiểu ý mỉm cười.....Ta là đang‗biển xanh ngạo nghễ cười, đôi bờ sóng triền miên'(2)...

Vẫn còn giống như hồi lớp mười, tiết học của Cẩn vĩnh viễn đều ngắn như thế, xem đồng hồ một chút, đã hơn 50 phút, kỳ quái, sao lại chưa hết tiết?

Đẩy đứa ngồi bên cạnh một cái "Này, ai....Thời gian một tiết của các ngươi bao lâu a?"

"80 phút!"

"A?" Làm ta hoảng sợ, đây cũng là quá giờ rồi.

"Đây là học tăng ca vào ngày nghỉ, thời gian học tính như bình thường!"

Ngất, không phải chứ, đã đến tháng này rồi, theo lý mà nói đã được nghỉ từ sớm, ai, lớp mười hai thật đúng là đáng thương.

"Học sinh mới, không được nói chuyện, phải tập trung nghe giảng!"

Ta ngất, ngẩng đầu nhìn một cái, tức giận đến nỗi trong lòng kêu "meo meo", tiểu nữ nhân này mỗi lần có cơ hội đều cố tình khi dễ ta!

Người ta lúc này ngược lại gương mặt đắc ý.

Đang lúc ta cảm thấy thắc mắc và nghi ngờ, tiếng gõ cửa vang lên.

Cẩn đi tới, mở cửa ra, người đi vào là tiểu Lý lão sư, ai...Xong đời....Sắp bị lôi ra ánh sáng rồi, ta còn chưa làm học sinh đủ mà.

Sau lưng tiểu Lý lão sư còn có một vị nữa, bất tỉnh, lại là Lục chủ nhiệm....Xong rồi xong rồi...Hoàn toàn nháo thành một trận tưng bừng!

"Chu Tài Tài ở chỗ nào?" Lục chủ nhiệm trước tiên nói, quét ánh mắt qua lại tìm ta.

Cẩn tựa hồ đã hiểu chuyện gì xảy ra, tiểu Lý lão sư đi tới bên cạnh Cẩn rỉ tai một trận, Cẩn gật đầu cười.

Lần này thảm, người ta các nước đã kết thành đồng minh.

"U, nhìn thấy rồi, đứng lên đi Chu đại tài tử, đã về rồi à!" Lục chủ nhiệm vừa cười vừa nhìn ta. Ta le lưỡi một cái, đứng lên, bạn cùng bàn kinh ngạc.

Tiểu Lý lão sư đi lên bục giảng,"Các bạn học chú ý a, vị này là học tỷ của các ngươi, là cựu học sinh của trường này..."

Lục chủ nhiệm tựa hồ không hài lòng với lời giới thiệu đơn giản của tiểu Lý lão sư, ngài không khách khí nói tiếp "Là người từng thi tốt nghiệp đỗ thủ khoa thành phố, đạt danh hiệu trạng nguyên khu vực, Chu Minh! Các ngươi từng nghe qua đi!"

Ta ngất, chủ nhiệm a, không cần phải phô trương một cách quá đáng như vậy, chẳng lẽ ngươi muốn biến ta thành mục tiêu ném đá của mọi người sao!

Cẩn ở một bên, gương mặt đắc ý, trên mặt rõ ràng đang nói" Tiểu tử, ngươi dám chơi ta, lần này thì thảm...."

Chú thích

(1) Ngải Thanh(1910-1996) tên thật là Tưởng Hải Trừng , quê ở Triết Giang, là nhà thơ hiện đại Trung Quốc.

Nguồn: thivien.net

(2) Biển xanh ngạo nghễ cười, đôi bờ sóng triền miên: đây là lời trong bài hát "Tiếng cười của biển cả" trong phim "Tiếu ngạo giang hồ chi Đông Phương Bất Bại".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.