Thông tin truyện

Ai Ở Bên Kia Bờ Thời Gian

Ai Ở Bên Kia Bờ Thời Gian

Thể loại:

Ngôn Tình

Nguồn:

Sưu Tầm

Trạng thái:

Đang ra
Đánh giá: 10/10 từ 2 lượt
Thể loại: Hiện đại
Người dịch: Viio
Độ dài: 20 chương
Nhân vật chính: Cao Tường, Tả Tư An
Poster designer: leuyenhoanghanh

Hai con người, hai vận mệnh xa lạ lại bất ngờ giao nhau.

Tình yêu cứ thế bắt đầu từ những cái tay ấm áp, bằng cái ôm trong lúc cô đơn tuyệt vọng, hay bằng sự trằn trọc của những chuyến hành trình dài dằng dặc; Khi một người trở thành một bộ phận trong sinh mạng một cách lặng lẽ, khi tình cảm hòa vào máu mà chẳng hề hay biết, sẽ đọng lại nơi đáy lòng, tích lũy những gì được coi là ký ức sâu thẳm, hay nó sẽ chầm chậm mòn đi trong dòng chảy vô tình của năm tháng.

Chúng ta bằng lòng lớn lên, đồng thời từng chút lãng quên, hay cũng trưởng thành nhưng luôn giữ những điều xưa cũ.

Nơi bỉ ngạn(1) xa xôi phải chăng có tồn tại một dòng Vong Xuyên? Rời xa phải chăng có thể phá vỡ tất cả những xiềng xích? Sự lãng quên lâu dài phải chăng được lựa chọn? Sự ghi nhớ tỉ mẩn phải chăng đồng nghĩa với vĩnh hằng?

Thời gian sẽ chứng minh tất cả.

(1)Bỉ ngạn là gì? Bỉ ngạn là bờ bên kia. Con người trần thế sống trong cõi đời này bị dòng sanh tử chi phối nên phải chìm đắm trôi lăn trong 3 nẻo (tức 3 cõi: Dục, sắc và cõi vô sắc), 6 đường (địa-ngục, ngạ-quỉ, súc-sanh, thiên, nhơn, A-tu-la) như đang chơi vơi bên bờ vực thẳm và chờ con thuyền giải thoát đưa qua bên kia bờ an lạc.  

Đáo bỉ ngạn là đến bờ bên kia, tức là bờ bến an vui giải thoát, không còn bị các dục vọng, phiền não chi phối nữa. Nhờ sự tu hành mà chúng sanh gạn lọc được những điều bất thiện như tham, sân, si và khi đạt đến một trình độ cao thì những mê chấp đều xa lìa, tâm được thanh tịnh an ổn. Đó là sự giải thoát, tức là đã đến được bờ giác ngộ.  

(trích chủ giải từ: http://hocthuatphuongdong.vn/index.php?topic=2716.0;wap2

Tên truyện nguyên gốc là: Ai ở thời gian bỉ ngạn, dịch “bên kia bờ thời gian” thực ra cũng không nói lên được hết ý nghĩa cái tên này. Nhưng vì mình muốn dịch thuần Việt nên đành lấy tên như vậy.

Nội dung đề cử:

Đời người chỉ như một chuyến đi dài, cho dù có lời từ biệt nhẹ nhàng hay không, bọn họ đều tự đi về những con đường của riêng mình. Mà thời gian, lại như dòng sông dài bất tận cọ rửa những con đường đã qua, mài mòn đi những góc cạnh của thanh xuân, xóa nhòa đi bóng hình ngày cũ, vùi chôn đi những nỗi đau chồng chất nơi thể xác và tinh thần, đồng thời cũng dần xói mòn đi thứ tình cảm tưởng như vĩnh hằng.

Mỗi một lần lãng quên đều là một lần tôi của ngày xưa cũ lặng lẽ chết đi; mỗi một lần nhớ lại, đều khóa chặt những cung đường đã qua, khắc ghi dấu vết đọng lại của tình ái, để sinh mạng càng thêm giá trị.

Thời gian sẽ chứng minh tất cả.

Trích đoạn:

"Tiểu An, có hai chuyện anh cần nói rõ ràng với em. Thứ nhất, cho dù mẹ anh nói gì đi nữa, anh và Nhã Địch là người lớn, lí do chia tay có rất nhiều nhưng nhất định không thể trách em, em càng không cần tự trách mình vì chuyện này. Thứ hai, hôm nay anh đến Lưu Loan đưa thuốc cho dì Mai, thực ra là muốn nhìn thấy em.”

Mắt cô sáng bừng lên, nhưng lại ảm đạm ngay xuống: “Không cần lo cho em đâu, em sẽ tốt mà. Anh cũng phải tốt đấy.”

Không biết vì sao, lời dặn dò với giọng nói trẻ con như vậy của cô khiến anh vừa buồn cười, vừa đau đớn, không nhịn được muốn trêu chọc cô: “Thế nào mới được coi là ‘tốt’?”

Quả nhiên cô ngơ luôn, ôm lấy complê của anh nghĩ cẩn thận, không ra kết quả: “Em không biết, mỗi người có một cách nghĩ khác nhau, ví dụ như mẹ em, bà ấy vui nhất khi được làm công việc mình yêu thích. ‘Tốt’ chắc có lẽ chính là được sống cuộc sống mà mình mong muốn.”

“Nếu cuộc sống mà anh mong muốn bao gồm việc thường xuyên được thấy em thì phải làm sao?”

Miệng cô nhất thời há hốc ra, nhìn anh ngốc nghếch. Một lần nữa anh ý thức được cô đã là thiếu nữ trẻ, ánh mắt trong veo như nước, khuôn mặt mềm mại, từ bên trong tỏa ra ánh sáng khó tả, một biểu cảm ngốc ngơ vô tình bày ra mà cũng mang theo nét thơ ngây hồn nhiên. Đột nhiên hối hận vì câu nói vừa rồi không tránh được có chút ý chọc ghẹo liền vội vàng nói: “Ngoài chuyện muốn bố em quay về ra thì em mong được sống cuộc sống như thế nào?”

“Ông ấy có thể quay lại là được rồi, một người muốn quá nhiều thứ sẽ trở thành tham lam, đến lúc có khi chẳng được thứ gì.”

“Có phải bảo em viết văn đâu mà em làm một câu như kiểu lấy lòng thầy cô để được điểm cao vậy.”

Mặt cô hơi đỏ lên: “Em nói là sự thật mà. Em chỉ muốn cuộc sống trở về như lúc ban đầu, không biết yêu cầu này có quá cao không nữa. Có điều, luôn phải cố gắng chút mới được.”

“Thế nên em quyết định từ bỏ những nguyện vọng khác.”

“Em không từ bỏ mà, trừ chuyện… đồng ý với mẹ là không gặp anh nữa.”

Anh xoa nhẹ lồng ngực, nói nửa thật nửa giả: “Thực khiến anh đau lòng.”

“Em muốn gặp anh mà.” Cô buột miệng nói, thấy sắc mặt anh nhất thời nghiêm túc lên, bất an cụp mi mắt, nhỏ giọng bảo: “Nhưng em đã nghĩ, em gây thêm rất nhiều phiền phức cho anh rồi, có khi còn trở ngại đến cuộc sống của anh nữa, không gặp em chắc sẽ tốt cho anh hơn.”

Anh đưa tay ra, ấn nhẹ đầu lông mày của cô: “Xin lỗi, Tiểu An, anh không muốn khiến em bối rối, gặp hay không gặp anh do em tự mình quyết định, nhưng anh bắt buộc phải nói với em một lần nữa, đối với anh từ trước giờ em đều không phải một phiền phức cần giải quyết, em tin tưởng anh, điều này rất quan trọng với anh, anh rất trân trọng nó. Em còn nhỏ, không phải chuyện gì cũng cần em khắc chế bản thân mình để giải quyết, lúc em cần gặp anh, chỉ gọi cuộc điện thoại thôi là được.”

Cô không đáp lời, chỉ đột nhiên nghiêng đầu áp mặt vào mu bàn tay của anh. Anh hơi bất ngờ, nhưng trong tim ngay lập tức bị xúc động và cả một chút thương cảm lướt qua, anh nghĩ, động tác thân mật hiếm thấy này càng giống như một lời từ biệt vô thanh: Cô bé này quyết định từ bỏ anh rồi.

Lúc này, có ánh đèn pin chiếu vào từ ngoài cửa xe, cô ngẩng đầu, đưa com lê cho anh một cách trấn định: “Chắc chắn là Tiểu Siêu không yên tâm nên đến tìm em rồi. Anh về đi, lái xe cẩn thận nhé.”

Cô mở cửa xe bước xuống, giương ô ra, Lưu Quán Siêu mặc áo tơi, tay cầm đèn pin đứng trong mưa. Cao Tường mở đèn xe trước chiếu sáng đoạn đường mấy mét, mưa như trút nước, sấm chớp đùng đoàng, cô và Lưu Quán Siêu đi về, thân hình gầy nhỏ nhưng lại mang nét kiên định quả quyết không quay đầu.

Cao Tường nhìn bóng lưng của cô biến mất khỏi phạm vi chiếu đến của ánh đèn xe, mu bàn tay còn lưu lại hơi ấm và xúc cảm mềm mại nơi gò má cô, anh đột nhiên nhận ra, câu nói mà anh nửa thật nửa giả nói ra ấy không hề là một câu nói đùa.

Nếu anh mãi mãi không gặp cô nữa, anh sẽ rất đau lòng, một thứ tình cảm anh không thể định nghĩa, không biết nảy sinh lúc nào, đã lặng lẽ xâm chiếm trái tim anh, thậm chí bắt đầu khống chế mọi hành vi của anh.

Bình luận truyện