Ai Nói Ta Rất Yêu Sư Tôn?

Chương 37: Trái tim của ta, đều cho ngươi cả. Ta thích ngươi, rất rất thích




Diệp Bạch Thanh có một tòa nhà riêng ở thành Bắc Minh.

Nhà là cha mẹ hắn để lại từ năm hắn mười lăm tuổi, mãi tới năm ngoái hắn mới dọn vào ở.

Trong nhà có một đệ đệ tên Diệp Cẩn Ninh, còn có một nữ đồng lanh lợi hoạt bát tên Lam Tư Dao. Đệ đệ Diệp Cẩn Ninh thất lạc từ hồi còn nhỏ, Diệp Bạch Thanh đi Tây cảnh may mắn tìm được ở thôn núi Vụ Nguyệt - cũng là nơi chủ nhân Phù Uyên của hắn sống.

Mấy tháng nay đệ đệ hắn bái sư tu luyện, dẫn theo cả Lam Tư Dao, thành ra trong nhà chỉ có mỗi mình Diệp Bạch Thanh. Ở Vô Cực tiên tông có rất nhiều đệ tử giống hắn, ban ngày đi tông môn tối về nhà. Sau hôm khảo nghiệm, Diệp Bạch Thanh được sư tôn cho nghỉ ngơi một tuần.

Vì lần tranh cãi với sư tôn nọ mà hắn bị nội thương nghiêm trọng, sau lại cầm kiếm tham gia khảo nghiệm nữa nên nói hắn mất nửa cái mạng cũng không ngoa.

Phù Thập Tam ngày nào cũng tới tìm hắn, nay thấy hắn nằm bất động trên giường mà xót.

"Ngươi bị thương?"

"Ừ. Ngươi đừng có nói cho Ninh nhi biết."

"Đau không?"

"Ngươi thử bị tu sĩ Hóa thần đánh xem?"

"Dậy đi, để ta thoa thuốc cho ngươi."

"Không cần. Chẳng phải ngươi vẫn luôn đi tìm chủ nhân sao? Tới Vô Cực tiên tông đi."

"Chuyện đó để sau. Ngoan, để ta thoa thuốc."

"Không muốn."

"Ngoan, ta sẽ không làm gì ngươi đâu."

"Lần trước ngươi cũng nói như vậy."

"Ta xót Thanh nhi còn không kịp, sao nỡ chứ."

"Hừ, xót ta mà xách kiếm đuổi đánh ta suốt mấy năm, còn tưởng ta làm chuyện cầm thú với Ninh nhi cơ đấy. Sau đó thì làm chuyện cầm thú với ta luôn."

"..."

Trên đời này không bán thuốc hối hận.

Nhưng mà Phù Thập Tam hối hận rồi. Mười năm trước y biết được Diệp Bạch Thanh là đệ tử của Cố Trường An đã tức giận đến ngợp trời nên cầm kiếm đi đuổi giết đối phương. Đã vậy y còn hiểu lầm hắn có mưu đồ bất chính với Tiểu Cửu, sau mới biết họ là huynh đệ ruột thịt. Đến giờ tuy đã qua lâu rồi, hắn cũng là người của y rồi nhưng y vẫn rất hối hận.

Năm chủ nhân của y chết, Cố Trường An đã muốn diệt khẩu toàn bộ những người còn lại trong nhà. Nhưng Diệp Bạch Thanh đứng ra ngăn cản, dùng "Mạnh bà thang" khiến họ mất trí nhớ rồi cho người dẫn đi nơi khác mới chặn được một kiếp. Tính ra nếu không có Diệp Bạch Thanh, thì tất cả mọi người không ngoại trừ Phù Thập Tam y đều đã chết.

Diệp Bạch Thanh cũng không biết chuyện Cố Trường An mang dị tâm với Phù Uyên cho tới ngày đó, hắn ở lại làm Tiểu Thập chỉ vì đệ đệ mình mà thôi.

Qua hơn mười năm, Phù Thập Tam cuối cùng cũng phát hiện một điều... là mình yêu Thanh nhi chết đi được.

...

Phù Uyên tỉnh lại sau một giấc mơ màng.

Y nhớ mang máng mình đã mơ một giấc mơ thật dài, thật dài. Nhưng y không nhớ ra mình đã mơ gì cả.

Trên người Phù Uyên có thương tích, vết đâm về phía trái tim vẫn còn đau nhoi nhói. Bấy giờ y mới tỉnh táo hẳn, biết bản thân đang nằm ở phòng mình tại Minh Ưu trúc cung.

Một đạo đồng chạy vào phòng, thấy Phù Uyên đã tỉnh thì mừng rỡ reo lên: "Sư huynh, sư huynh tỉnh rồi!"

Phù Uyên hỏi: "Ta đã hôn mê được bao lâu rồi?"

"Không lâu đâu sư huynh, mới hôm sau thôi. Huynh có chỗ nào khó chịu không?"

"Ta không sao. Sư tôn ta đâu?"

"Sở chân nhân vẫn luôn chăm sóc sư huynh suốt đêm, vừa mới rời đi ban nãy thôi. Hình như ngài ấy đi tìm sư tổ thì phải."

"Tìm sư tổ?"

"Vâng... Sư huynh sao lại rời giường??? Cẩn thận vết thương!"

Phù Uyên không quan tâm lời của đạo đồng. Nhưng y vừa mới bước một bước xuống giường đã nghe thấy giọng nói ngập tràn sự tức giận của Sở Tranh: "Ngươi lại muốn làm tổ tông của ta có phải không?"

"..."

Thế là Phù Uyên trơ mắt nhìn Sở Tranh vội vàng chạy vào bế y lên giường, còn đắp chăn cho y cẩn thận.

Y thở dài: "Sư tôn, ta thật sự không sao. Vết thương không sâu lắm đâu."

Hai mắt Sở Tranh mọc đầy thâm quầng. Hắn ngồi cạnh Phù Uyên, đáp: "Không sao mới là lạ. Ngươi biết hôm qua ngươi chảy máu nhiều lắm không? Ta... Ta nghĩ lại vẫn thấy sợ..."

Nói xong hắn xốc chăn lên, nắm lấy bàn tay lạnh băng của Phù Uyên, im lặng nhìn y.

Phù Uyên thở dài, cũng không rút tay ra. Y nhăn mày tựa như đang suy nghĩ, cuối cùng nghiêm túc nói: "Sư tôn."

Sở Tranh: "Sao vậy?"

"Sư tổ... Có lẽ hắn bị thương nặng hơn ta rất nhiều." Phù Uyên nhẹ nhàng nói.

Sở Tranh sửng sốt, lại lắc đầu đáp: "Đừng nhắc đến chuyện này..."

"Không." - Phù Uyên ngắt lời hắn. "Ta làm như vậy là khi sư diệt tổ."

Y vừa dứt lời thì cảm thấy bàn tay được Sở Tranh nắm lấy bị siết chặt hơn. Sau đó y nghe thấy giọng nói ngập tràn sự tức giận của Sở Tranh: "Vậy ngươi nói ta phải làm sao đây? Cả ngươi và sư tôn đều rất quan trọng với ta. Hai người tương sát, ta cũng đâu thể ngờ được?"

Đó cũng là lí do tại sao Phù Uyên không muốn để Sở Tranh biết được ân oán đời trước của mình. Nếu hắn biết, nhất định sẽ rất khó xử.

Phù Uyên thôi không đôi co với Sở Tranh nữa, giật bàn tay đang bị đối phương nắm chặt ra rồi quay vào góc trùm trăn ngủ.

"Ngươi chú ý dưỡng thương, ta đi mấy ngày lại về. Có gì kêu Lạc Hàn là được, chính là đạo đồng ban nãy ấy." Sở Tranh thờ dài nói.

Phù Uyên định hỏi hắn tại sao gần đây luôn ra ngoài, nhưng rồi vẫn không nhúc nhích.

Y biết Sở Tranh có ý với mình, nếu như lúc này nói lời quan tâm, chỉ sợ tình thế sẽ càng khó cứu vãn.

...

Nửa ngày sau khi Sở Tranh rời đi, có một người lại tới tìm Phù Uyên.

"A Uyên..."

Lúc ấy Phù Uyên đang ngồi ngẩn người trong sân, thơ thẩn ngắm bầu trời đêm, thấy Cố Trường An đến thì kinh ngạc: "Sư bá sao lại tới đây?"

Cố Trường An áy náy đi tới, nói: "Xin lỗi... Ta tới muộn."

Phù Uyên hơi nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi: "Sao sư bá lại nói như vậy?"

Cố Trường An không đáp mà đi tới khoác ngoại y cho Phù Uyên, xong xuôi mới nghiêm túc nói lời quan tâm: "Ngươi bị thương thì đừng ngồi ở bên ngoài, dễ bị nhiễm lạnh, sẽ bệnh."

"Ta thì làm sao có thể bệnh được chứ?" Phù Uyên cười híp mắt nói.

Cố Trường An ngây ra một lúc mới nở một nụ cười bất đắc dĩ: "Đừng nghịch nữa, chúng ta đâu phải thần thánh mà không biết đau bệnh chứ..."

Phù Uyên ngoài cười nhưng trong không cười.

Thần thì không biết đau sao?

Bỗng dưng, Phù Uyên bị Cố Trường An bế ngang lên, đi khỏi sân.

"Sư bá?" - Y nghi ngờ hỏi.

"Về với ta đi." Cố Trường An dịu dàng nói. "Sư đệ không ở đây, ngươi cũng không có ai chăm sóc. Qua An Nhiên cư với ta, để ta chăm sóc ngươi."

Phù Uyên không đáp lại gì, mặc kệ Cố Trường An ôm mình đi.

Mãi cho tới lúc đến An Nhiên cư, khi ngồi trong một căn phòng ấm áp, Phù Uyên mới hỏi: "Sư bá, tại sao ngươi lại quan tâm ta như vậy?"

Cố Trường An đang ngồi đối diện chống cằm nhìn y, nghe vậy thì khẽ cười đáp: "A Uyên biết rồi còn hỏi làm gì?"

Phù Uyên đột nhiên đưa tay qua nâng cằm đối phương lên, điệu bộ như đang trêu ghẹo dân nữ. Y cười khúc khích, nói: "Sư bá, có muốn nghe câu trả lời của ta không?"

"A Uyên, đừng nghịch." - Cố Trường An hơi mất tự nhiên.

Phù Uyên càng được nước lấn tới, điệu bộ trêu ghẹo càng thuần thục hơn: "Sư bá sợ ta từ chối sao?"

"Ta..."

"Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi. Sư bá đợi ta khỏe lại rồi hãy nhắc tới chuyện đó được không?"

"Được."

...

Sáng sớm, Diệp Bạch Thanh bị sư tôn triệu hồi gấp. Nội thương của hắn rất nghiêm trọng, trong người lúc nào cũng mỏi mệt. Thế nên hắn có hơi buồn bực.

Trong thư phòng, Cố Trường An đang ngồi dựa lưng trên ghế, nhàn nhạt hỏi đồ đệ: "Thương thế sao rồi?"

"Không có vấn đề gì lớn." Diệp Bạch Thanh cắn răng đáp: "Sư tôn không cần phải lo lắng."

"Vậy thì tốt. Ngươi giúp A Uyên điều chế chút dược liệu trị thương đi." Cố Trường An nhàn nhạt yêu cầu. "Vết thương của A Uyên khó dùng linh dược, ngươi nghĩ cách giúp hắn."

Diệp Bạch Thanh thầm nghĩ, bây giờ sư tôn mới để ý đến y thuật của hắn sao?

Hắn nhận Cố Trường An làm sư tôn trước khi tới thôn Vụ Nguyệt, nhận được không ít chỉ dẫn cùng tài nguyên tu tiên tốt nhất.

Là người có duyên với y thuật, nhưng sư tôn lại bảo hắn giấu tài học kiếm, thế nên ở Vô Cực tiên tông hắn là một đệ tử kiếm tu. Đó không phải con đường hắn mong muốn.

Hắn thở dài, lấy từ trong áo ra mấy cái lọ to nhỏ đủ loại, từ tốn đặt lên bàn, nói: "Sư tôn, chỗ thuốc này đều có thể dùng được."

Cố Trường An: "Ừ, ngươi có thể đi rồi."

Diệp Bạch Thanh đi được mấy bước, bỗng dưng dừng lại, không quay đầu mà lạnh lùng bảo: "Cố tiên quân, ta tin ngươi biết, nợ máu sớm muộn gì cũng phải trả."

...

Qua hai ngày, thương tích của Phù Uyên đã không còn đáng ngại nữa. Y vẫn luôn ở An Nhiên cư của Cố Trường An, đối với người này ngày một thân thiết.

Thậm chí, tiến triển quan hệ của cả hai còn nhanh hơn Phù Uyên dự đoán.

Hôm đó là một ngày không nắng cũng chẳng mưa, Phù Uyên ngồi trong sân An Nhiên cư, ngẩn ngơ nghĩ về những ngày qua.

Y không biết, sau khi mình giải quyết hết ân oán đời trước sẽ đi đâu, về đâu.

Hoặc nếu như y thất bại, bỏ lại thế gian này...

"Đang nghĩ gì vậy?" - Giọng nói dịu dàng của Cố Trường An vang lên, đánh gãy mạch suy nghĩ của Phù Uyên.

Phù Uyên sững người, mãi mới bình tĩnh lại, đáp: "Nghĩ về sư bá."

"Ha ha." Cố Trường An cười đầy bất đắc dĩ: "Ngươi nói dối chẳng chuyên nghiệp gì cả."

"Vậy sư bá có muốn nghe lời nói thật không?" - Phù Uyên híp mắt hỏi.

Cố Trường An nghe vậy thì vòng ra phía sau Phù Uyên, hơi cúi người rồi ôm y vào lòng. Hắn nói: "A Uyên... Ta thích ngươi."

Sau một khoảng thời gian trầm mặc, hắn lại bổ sung thêm: "Từ rất lâu, rất lâu rồi."

"Trường An, ta..."

Cố Trường An ngắt lời y: "Suỵt... Đừng vội từ chối ta."

"Ta nghĩ kĩ rồi." Phù Uyên mỉm cười đáp: "Trái tim của ta, đều cho ngươi cả. Ta thích ngươi, rất rất thích."

Trái tim y đau đớn, tựa như đang trở lại ngày tuyết lạnh năm đó, tuyệt vọng cùng không cam lòng đều vây hãm y lại.

Một lần nữa, y vẫn chọn yêu Cố Trường An, nhưng với một trái tim rách nát không thể lành lại, với chấp niệm lôi kéo đối phương cùng xuống địa ngục.

Trong mắt Cố Trường An hiện lên dụ vọng chiếm hữu điên cuồng. Hắn xoay người Phù Uyên lại, hôn lên môi y.

Cùng lúc đó, Sở Tranh đứng trên một ngọn cây trong rừng đã thấy hết mọi sự ở An Nhiên cư.

Hai mắt hắn đỏ ngầu, vô thức siết chặt bàn tay, suýt nữa là bóp nát lọ linh dược mà hắn đã mất tới ba ngày để cầu thánh y Cửu Quy cho Phù Uyên.

Tại sao?

Tại sao?

Tại sao hắn chỉ là người đến sau, tại sao hắn phải đem lòng yêu thương một người không thể nào yêu mình?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.