*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
ĐÃ không còn nhớ rõ đây là ngày thứ mấy từ khi tỉnh lại, mắt Lam Tử Ngưng khô khốc đến phát rát, lại chưa bao giờ để nó rơi một giọt lệ. Ngoại trừ chút ít hưng phấn sau khi bị tiêm ma túy vào mỗi đêm, nhưng lúc khác, đầu óc Lam Tử Ngưng đều rất hỗn loạn. Nhưng trong tiềm thức, nàng biết túi thuốc phiện khiến người ta thèm nhỏ dãi kia, sớm đã chuyển đến tay Tiểu Trương. Lúc này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn đã giấu dưới cầu tháp Luân Đôn rồi. Chỉ cần một ngày chưa biết tung tích của túi hàng, bọn họ sẽ không dễ dàng lấy mạng nàng.
Trước mắt là một khoảng tối đen, Lam Tử Ngưng mở to mắt, trong đồng tử chỉ có một mảnh thâm thúy. Màu đen trống rỗng vô thần, như muốn nhuộm đen toàn bộ thế giới. Ngày hôm qua, hẳn là ngày hôm qua, nàng không có bị tiêm thuốc, cho nên, hôm nay tinh thần có chút tỉnh táo.
Trên người có cảm giác hơi nóng lên, như là được ánh mặt trời chiếu thẳng xuống người. Cho nên có thể đoán, hiện tại hẳn là ban ngày. Gió lạnh từng cơn, trong không khí tràn ngập mùi vị đặc hữu của chó, bên tai chắc là tiếng sủa của con berger(*) về phía này. Nàng vươn tay mò mò dưới mặt đất, trên đất là lớp cát đất khác nhau trộn lẫn, còn có mấy cọng cỏ đâm vào tay. Xung quanh ngoài tiếng chó sủa, xa xa ngẫu nhiên còn có tiếng chim hót.
(*) bản raw là 'lang khuyển' (狼犬), dịch là 'chó cảnh sát', cho GG tìm hình ảnh thì ra con này (mình quen mắt nhất )
Tay và chân đều tự do, không bị xích trói, đó là bởi vì, nàng bị bắt cuộn mình trong cái lồng sắt cao chưa tới nửa người. Nàng chỉ có thể co chân ngồi một chỗ không thể động đậy, không xích cũng chẳng sao.
Ngồi bên cái bàn lộ thiên đối diện lồng sắt, Hoàng Linh mãn nhãn mỉm cười nhìn chăm chú nhất cử nhất động của Lam Tử Ngưng sau khi tỉnh lại. Trong tay xoay xoay chùm chìa khóa phát ra tiếng leng keng. Nàng đảo mắt nghiền ngẫm, không nói một lời.
Tiếng đế giày ma sát với mặt đất từ cách đó không xa dần vọng đến. Lam Tử Ngưng không đổi sắc mặt, lẳng lặng chờ. Chỉ cảm thấy hai bóng dáng tản ra hơi thở áp bách đứng trước mặt, vói tay vào lồng sắt đè lưng Lam Tử Ngưng lại, ép nàng ngã về phía trước. Sau đó vang lên tiếng 2 cây gậy sắt cọ vào lồng ở trước và sau.
Tiếp theo, Lam Tử Ngưng cảm thấy thân thể nhẹ hẫng, cả người cả lồng cứ thế bị nâng lên. Đi không bao xa, đã bị thả mạnh xuống.
Hoàng Linh chợt đẩy ghế dựa ra đứng lên, chậm rãi đi đến bên cạnh lồng sắt, cà chìa khóa dọc theo thành lồng sắt.
"Keng... keng... keng"
Tiếng chìa khóa gõ vào lồng sắt vang lên trên đỉnh đầu, nhận ra sự khác thường, Lam Tử Ngưng vẫn bình tĩnh không nói một câu, nhợt nhạt nhếch khóe miệng.
Lượn một vòng, Hoàng Linh ngồi xuống, vói tay vào lồng cầm lấy lọn tóc của Lam Tử Ngưng vờn trong tay.
"Cô đơn làm ngươi đau khổ, càng khiến ngươi muốn ngừng mà không được."
"Phí nhiều công sức như vậy, ngươi muốn hàng? Hay là......" Lam Tử Ngưng tỏ vẻ thản nhiên tự đắc, tiếu ý ngày càng đậm, cố ý nhấn mạnh từng chữ: "Muốn ta đây?"
"Ta, muốn, hết." Đáy mắt Hoàng Linh sắc bén lạnh lùng.
"Ngươi sẽ được gì đâu." Lam Tử Ngưng cười ha ha, chống mặt đất để đổi tư thế. Hai chân co quắp lâu không hoạt động, đã hơi sưng sưng.
Hoàng Linh cười lạnh một tiếng, quay đầu nhận lấy sữa tươi mà thủ hạ đã cầm hồi lâu, vươn tay kiềm chặt cằm của Lam Tử Ngưng, dùng sức bóp, bắt Lam Tử Ngưng hé miệng ra, rồi đổ sữa từ trên đỉnh lồng xuống.
"Xem nào, đôi môi khêu gợi bị khô nứt mất rồi. Lại đây, ta đút cho ngươi chút nước."
Lam Tử Ngưng nâng tay chụp lấy cánh tay của Hoàng Linh, nhưng nàng không có nhiều sức, căn bản không thể làm nàng ta buông ra. Sữa cứ như vậy dội từ trên đầu xuống, thấm vào tóc, còn tràn vào mũi.
Rốt cuộc Hoàng Linh cảm thấy thỏa mãn mới buông lỏng tay ra, cười nói: "Bây giờ, ngươi thật giống con thú cưng của ta, thật ngoan."
Lam Tử Ngưng vất vả lắm ngừng ho khan, nâng tay lau sữa dính trên mặt, khẽ thở dốc, nhưng vẫn cười như trước, nói: "Chó khoác da người liền muốn làm người thật?"
Hoàng Linh thở dài: "Ngươi thật sự là đại ma đầu, không lương tâm cỡ đó. Ta là vì ngươi, mới cam tâm tình nguyện ở lại Lam gia giành quyền cho ngươi. Ngươi lại vì cái thứ nằm vùng Đinh Tiểu Tuyên, mà đày ta ra biên cương. Bây giờ, lưu lạc đến nước này, Đinh Tiểu Tuyên của ngươi đâu? Đi đâu rồi?"
Đinh Tiểu Tuyên tuyệt đối là điểm mấu chốt Lam Tử Ngưng không chịu nổi uy hiếp nhất. Nàng siết chặt nắm đấm bên người, nghiêng đầu lạnh giọng nói: "Học được tiếng người khi nào thế?"
Hoàng Linh vừa lòng nhìn vẻ quật cường đan xen thống khổ trên mặt nàng, chậm rãi mở cửa lồng ra, trêu tức nói: "Lại đây lại đây, lâu như vậy rồi, còn đi được không?"
Lam Tử Ngưng không thèm nhúc nhích, nhắm hai mắt lại, tựa mình sát vào góc lồng.
Hoàng Linh đứng lên, cầm một cây gậy sắt đi gõ lên lồng: "Bò ra ngoài, ta cho ngươi tự do hoạt động."
Bên miệng Lam Tử Ngưng treo nụ cười lãnh miệt, coi của lời nói Hoàng Linh như không khí.
Hoàng Linh tàn khốc trừng Lam Tử Ngưng một cái, sau đó hất cao cằm, sai thủ hạ lôi Lam Tử Ngưng ra.
Đối mặt người đàn ông lực lưỡng, sự phản kháng yếu ớt của Lam Tử Ngưng không có chút tác dụng. Hai tay bị nắm chặt lôi ra, còn chưa kịp đứng thẳng dậy, sau lưng đã bị đạp mạnh một cái, mất thăng bằng ngã nhào xuống đất.
Hoàng Linh dậm lên cánh tay phải của Lam Tử Ngưng, lại một lần nữa ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ về mu bàn tay nàng, oán hận nói: "Ta nhớ rõ, ngươi dùng bàn tay này, nổ súng."
Đây chắc là báo ứng đi. Tất cả những chuyện đã làm đều nhất nhất tái hiện lại trên người mình. Lam Tử Ngưng bật cười, khe khẽ thở dài: "Ai, đáng lý ra ta phải nhắm thật kỹ ngay đầu của ngươi, trừ bỏ bại hoại thay cảnh sát."
Gậy sắt trong tay Hoàng Linh lóe lên, nàng ta cầm tay Lam Tử Ngưng, Lam Tử Ngưng cảnh giác muốn giật về, lại bị Hoàng Linh bắt ngược lại. Ngón trỏ và ngón giữa của Lam Tử Ngưng bị nhét vào cây gậy, không có nhét hết, chỉ dừng lại ở khớp xương thứ hai. Hô hấp của Lam Tử Ngưng càng thêm dồn dập. Nàng biết tiếp theo sẽ là cảm giác đau đớn sâu sắc đánh úp lại. Nàng không hề phản kháng, chỉ cắn răng quyết không để bản thân phát ra nửa tiếng kêu nào.
Cây gậy chứa ngón tay của Lam Tử Ngưng, chậm rãi dựng thẳng lên, dần dần thành chín mươi độ, Lam Tử Ngưng đã muốn cắn nát môi, gắt gao nhắm chặt hai mắt.
Hoàng Linh không có ngừng tay, vừa tiếp tục hướng lên trên dùng sức áp chế, vừa nói: "Mắt mù, ngay cả tuyến lệ cũng đứt luôn sao?"
Hai đầu ngón tay bị bẻ ngược lên mu bàn tay, đầu khớp yếu ớt bị bẻ gãy, Hoàng Linh mới rút cây gậy ra ném qua một bên. Lam Tử Ngưng đã sớm đổ mồ hôi liên tục, vô lực giương mắt, lại quật cường nói: "Thì ra...... ta và ngươi đều biến thái như nhau. Không chiếm được thì muốn hủy diệt......" Lam Tử Ngưng nhếch khóe miệng cười sượng: "May mà...... may mà ta giác ngộ."
Hoàng Linh ấn lên ngón tay sưng vù của Lam Tử Ngưng, tà cười nói: "Ngoan ngoãn nói cho ta biết, hàng ở đâu, ta sẽ đút ngươi ăn no."
Lam Tử Ngưng hất tay Hoàng Linh ra, hừ lạnh một tiếng, lật người, ngưỡng mặt lên trời.
Đinh Tiểu Nghiên, báo ứng của tôi đến đây, nếu cô biết, thì có hết giận không, có thể đến lượt tôi thay chị cô mang đi hết mọi tổn thương không, có thể cho cô ấy tha thứ ta không.
Lam Tử Ngưng mở to mắt, cực lực tìm kiếm một chút tia sáng ít hỏi, nhưng hình ảnh đen kịt lại cuốn chặt quanh nàng. Ánh mắt của nàng trống rỗng, mang theo sự âm trầm ngay cả chính nàng cũng không phát hiện ra, phảng phất như xuyên thấu qua ánh mắt của nàng, có thể nhìn thấy sự tuyệt vọng sâu trong nội tâm của nàng.
Hoàng Linh nhìn nụ cười trên khuôn mặt tái nhợt kia, lạnh lùng chỉ vào nàng, nói với thủ hạ: "Nhấc lên."
Lam Tử Ngưng vẫn đang cười, tra tấn trên thân thể không thể đánh gục nàng, khuôn mặt trắng bệch của nàng khi cười càng thêm vẻ biếng nhác yêu mị, đôi môi dính máu hơi run run.
Hoàng Linh lại cầm lấy gậy sắc, gõ nhẹ lên cẳng chân của Lam Tử Ngưng: "Ngươi đánh, là chỗ này. Chuẩn bị xong chưa?"
......
Trong phòng học của một cô nhi viện không lớn, đám trẻ ngồi đầy căn phòng. Tuổi tác không giống nhau, nhỏ thì 3 tuổi, lớn thì hơn 10 tuổi. Hơn mười đứa, đều ngồi vây quanh một phụ nữ trung niên, vẻ mặt chuyên chú. Bọn chúng đang nghe kể chuyện trước khi ngủ.
Người phụ nữ trung niên kia, là viện trưởng của cô nhi viện này, cũng là người tự trả tiền thành lập cô nhi viện người Hoa duy nhất ở mảnh đất này. Bởi vì kinh phí có hạn, không thể mời giáo viên, chỉ có một ít tình nguyện viên đến giúp đỡ trông trẻ vào mỗi cuối tuần. Cho nên mới có chuyện để thằng bé chạy trốn thành công lần trước.
Đi theo thằng bé tên Trần Hâm nọ, Đinh Tiểu Tuyên tới nơi này, nhìn thấy đám nhóc dễ thương, nghe thấy tiếng cười vui tươi thơ ngây của chúng, cảm giác âm u trong lòng Đinh Tiểu Tuyên dường như cũng tan bớt. Cô ở lại, lấy thân phận Kha Hựu, trở thành giáo viên thường trú ở đây, không cần tiền lương, chỉ cầu ba bữa và nơi ở.
Chiều nào, viện trưởng cũng mở một quầy hàng nhỏ trước cổng cô nhi viện. Vì thế, chiều nào, lúc bọn nhỏ ngủ trưa, Đinh Tiểu Tuyên cũng đi theo viện trưởng cùng làm một ít bánh, kiếm thêm thu nhập cho cô nhi viện.
Sau một trận ồn ào náo nhiệt, là giờ ngủ trưa. Trong viện đang mở loại nhạc rất nhẹ nhàng thư thọa. Sáng sớm mùa đông, ánh mặt trời chiếu rọi qua từng khung cửa kính, bao phủ một tầng sáng trên mặt đám nhóc, làm khung cảnh càng thêm vẻ nhàn nhã. Đinh Tiểu Tuyên nhìn những khuôn mặt thiên chân vô tà đắm chìm trong ánh dương kia, tâm cũng trở nên ấm áp dễ chịu. Bọn trẻ này, tựa như tiểu thiên sứ hạ trần giữa mùa đông, Đinh Tiểu Tuyên bất giác khẽ mỉm cười, nhìn đến xuất thần.
"Kha Hựu tỷ tỷ." Một tiểu bằng hữu bên cạnh kéo góc áo của Đinh Tiểu Tuyên.
Kha Hựu. Lại một lần nữa trở thành Kha Hựu. Lại có gì đó bất đồng. So với lúc trước, hiện tại có tự do, có yên ổn, có bình thản, hẳn nên thấy đủ. Rời khỏi Lam Tử Ngưng, còn được an bình như vậy, ngày tháng bình thản thế này, mới là cuộc sống.
Nhưng vì sao, vì sao còn muốn quay lại, nếu còn có nếu, nếu nàng còn nguyện ý......
"Kha Hựu tỷ tỷ."
Đinh Tiểu Tuyên hoàn hồn, nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô bé phấn nộn, cười hỏi: "Sao vậy? Sao chưa ngủ?"
"Dì viện trưởng nói, lớn lên, sẽ có nhà của riêng mình, phải không chị?" Tiểu Cát xoắn xoắn tóc đuôi ngựa, khắp mặt đều mang nét ngây thơ.
Đinh Tiểu Tuyên bỗng nhiên trầm mặc một hồi, vấn đề bất ngờ thế này, làm người ta cảm tháy có hơi khó thở: "Ừm. Lớn lên, em sẽ có nhà của riêng mình."
"Thế vì sao chị không có?"
Sắc mặt Đinh Tiểu Tuyên hơi tái, nhất thời nghẹn lời. Ánh mắt tò mò của Tiểu Cát khiến cô không thể không đối mặt: "Trước tiên phải tìm được một người đồng ý về nhà với em, mới có nhà được. " Đinh Tiểu Tuyên gượng cười đứng dậy, đi đến bên cửa sổ kéo bức màn lên, vỗ nhẹ nhẹ mấy thằng bé nằm trên giường vẫn mở to mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
"Chị rất xấu, cứ khi dễ người kia miết, nàng rất đau lòng rất tức giận, nên phạt chị, đuổi chị đi."
"Vậy chị nên đi xin lỗi đi."
Cảnh xoay người bỏ đi kia tái hiện trong đầu, đôi mắt Đinh Tiểu Tuyên lóe ánh nước, toàn bộ tâm trí đều là câu nói kia của Lam Tử Ngưng, cười khẽ nói: "Nhưng nàng nói đời này cũng không muốn gặp chị nữa."
Trần Hâm nằm trên giường, đôi mắt to trong trẻo tràn đầy tia sáng thông tuệ, nó nằm úp sấp lại lòi đầu ra, khinh thường nói: "Tiểu Cát nói không muốn ăn kẹo nữa, không phải mỗi ngày vẫn ăn sao!"
"Trần Hâm, nhanh ngủ đi. Còn có em nữa Tiểu Cát, ngủ đi." Cười cười, từ chối cho ý kiến, đắp chăn cho đám nhóc kỹ càng xong, cầm quần áo bẩn của chúng ra ngoài. Cửa vừa đóng lại, đã nghe thấy tiếng nhốn nháo vang lên trong phòng.
"Oa! Máy bay!"
Tiếng cánh quạt quay ầm ầm càng lúc càng nhanh, càng lúc càng gần, Đinh Tiểu Tuyên ngẩng đầu nhìn lên. Một chiếc trực thăng chậm rãi hạ xuống bãi cỏ cách đó không xa. Mí mắt của nàng vì thế mà giật liên hồi, sắc mặt hơi khó coi.
Phù một tiếng, tất cả đều trở về trạng thái yên ắng. Minh Huy đẩy mạnh cửa sắt ra, hắn thở hổn hển, gắt gao nhìn chằm chằm Đinh Tiểu Tuyên đứng trong viện, hai tròng mắt cất chứa vẻ lo lắng cùng một luồng lửa giận, lạnh lùng quát: "Cô có đi hay không?!"
Trong lòng đột nhiên chấn động, quần áo trong tay Đinh Tiểu Tuyên đều rớt xuống đất, đôi môi khô khốc mấp máy.
Minh Huy hung hăng trừng mắt một cái, trong mắt xẹt qua một tia hận ý, xoay người bỏ đi.
-------
Tác giả có lời muốn nói: thương gì cũng sẽ khỏi.