Ái Ngục

Chương 20: - Manh sủng




"Mẹ nó! Họ Hoàng! Cô vu oan tôi! Lý Đình là tự sát! Cô ta tự sát!"

"Lên xe, nói tầm bậy cái gì."

"Cảnh sát thì giỏi lắm sao! Cảnh sát thì có thể vu oan cho người tốt hả! Tôi không có giết nó!"

Lý Đình cuối cùng vẫn là chết. Nàng ta đã chết mấy ngày, chỉ là dường như trong tòa thành nơi kết thúc sinh mệnh của nàng này, không ai để ý. Mãi đến hôm nay, trên giường ngủ của nàng, vài thứ đồ vật lẳng lặng nằm trên đó đã bám đầy bụi, không còn được dùng nữa, chờ một ngày được thu thập lại, theo chủ nhân của chúng hóa thành tro bụi.

Tại một buổi sáng không tiếng chim hót không thơm hương hoa, từ tiếng chửi bóng chửi gió của một ả đanh đá biết được tin tức này, không có thương hại, không có tự trách. Giống như là nghe được một tin tức rất bình thường, bản thân tin tức không có sức hấp dẫn, nhưng lại có nhiều người trợn mắt ngạc nhiên.

"Ấy, tao nghe lầm hả, nó nói mình là người tốt?"

"Tao xác định mày không có nghe lầm."

"Phó giám ngục trưởng mới tới kia làm cái gì, chổi mới quét sạch(*) à."

(*): ý nói người mới tới lúc nào cũng sẽ làm việc kỹ càng hơn

"Làm ra vẻ vậy thôi, còn không phải là vì thăng quan phát tài."

"Đừng ngớ ngẩn như thế, chờ qua kỳ sát hạch, cô ta còn có thể không thích tài? Trong khoảng thời gian này nhịn một chút đi."

"Tiểu Tuyên......"

Sáng sớm, trong hàng người thật dài, Đinh Tiểu Tuyên ỉu xìu đi tới, ngay cả chuyện của Lý Đình cô cũng vô lực ai phẫn (thương xót, căm phẫn). Cô gắng gượng không cần Hướng Diệc Song đỡ.

"Ờ?"

"Làm báo cáo đi phòng y tế được không?"

Đinh Tiểu Tuyên cười lắc đầu. Sau chuyện của Lý Đình và to con, Hoàng Linh hình như sẽ không dễ dàng tha thứ bạo lực giữa các phạm nhân trong tù tồn tại, mặc dù chính nàng ta cũng rất bạo lực. Nếu trong hoàn cảnh này, mang tấm thân thương tích đầy mình này đi phòng y tế, chỉ sợ sẽ liên lụy Lam Tử Ngưng.

"05744, dây dưa cái gì." Cảnh côn của Bà Mập chọt chọt sau lưng Đinh Tiểu Tuyên. Chân cô vốn yếu, bị đẩy nhẹ thôi cũng sẽ ngã xuống.

"Chị Tuyên." Chu Nam chen qua mấy người, lách qua người Hướng Diệc Song, nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy Đinh Tiểu Tuyên.

Đinh Tiểu Tuyên nghiêng đầu qua một bên, cô nghi hoặc nhìn đứa nhỏ trước mặt, xác định mình cũng không biết cô bé, bởi vì chưa bao giờ có người gọi cô là 'chị Tuyên', ngay cả em gái ruột, cũng là kêu thẳng tên.

Hướng Diệc Song cũng khá kinh ngạc. Tối hôm qua Tiểu Quỷ này không phải là không có hảo ý nhìn chằm chằm Đinh Tiểu Tuyên à, hôm nay sao lại thân thiết giống như gặp được người thân từ kiếp trước vậy. Người này cũng quá tự nhiên đi.

Kỳ thật tối qua Chu Nam cũng đã mạnh mẽ trấn an yêu bà kia. Yêu bà xem như tạm thời còn chịu tin tưởng cô, chỉ sợ là Hổ Nữu sẽ không dễ dàng tha cho cô như vậy. Nói bóng nói gió một hồi, cô đại khái hiểu được tình huống hiện tại. Tiếu đại muội quá không phúc hậu, mình giúp nàng ta chỉnh yêu bà, nàng ta thế nhưng lại kéo theo Hổ Nữu làm mưa làm gió.

Tình huống hiện tại, chỉ có thể đi đường tắt. Đã biết Đinh Tiểu Tuyên là nhân vật để Lam Tử Ngưng hao hết tâm tư, sau khi cân nhắc một phen, cô suy đoán Đinh Tiểu Tuyên hẳn cũng chính là chủ nhân của sợi dây xích kia. Vì thế, bắt con cá nhỏ Đinh Tiểu Tuyên này, chẳng khác nào lên thuyền của Lam Tử Ngưng, sao cũng có thể đi cùng với nàng một đoạn đường.

Đi một bước tính một bước, là nguyên tắc của một Chu Nam từ trước đến nay không hề có nguyên tắc.

"Chị ơi, tối qua chúng ta đã gặp nhau. Em tên là Chu Nam, biệt hiệu Tiểu Quỷ." Nói xong còn không quên lộ ra khuôn mặt tươi cười vô hại với Lam Tử Ngưng đang vọng qua bên này.

Vẫn là câu nói kia, kẻ quá mức nhiệt tình, khó tránh khỏi sẽ làm người ta nghĩ đến kẻ đó có mục đích gì khác, huống chi Tiểu Quỷ này là người có 'tiền án'. Hướng Diệc Song đang muốn tiến tới giúp đỡ thì bị Tiểu Quỷ cản lại.

"Chị chẳng lẽ không biết chị Tuyên vì sao mới thành thế này hở?"

Hướng Diệc Song giật mình há miệng, nói gì cũng không xong. Lần đầu thấy Tiểu Quỷ này nói đúng như vậy, xem bộ mặt hầm hầm của Lam Tử Ngưng kia, ánh mắt cứ dán chặt trên người Đinh Tiểu Tuyên. Nàng ta thật là vì đố kỵ mới đối đãi với Đinh Tiểu Tuyên như thế, bởi vậy, mình có thể giữ khoảng cách với Đinh Tiểu Tuyên là không còn gì tốt hơn. Thứ hai, không thể phủ nhận, Tiểu Quỷ miệng lưỡi trơn tru không đứng đắn tâm tư lại tinh tế đến bất ngờ, tựa hồ một cái liếc mắt là có thể nhìn thấu người ta, ở điểm này ngược lại là phải nhìn cô với một cặp mắt khác.

Cứ một câu lại 'chị Tuyên' làm Đinh Tiểu Tuyên tê tê dại dại, so đứa em ruột kêu còn thuận miệng hơn, cô không khỏi rùng mình một cái, dưới chân càng nhũn. May mắn, sức của Chu Nam cũng đủ để đỡ cô.

"Chào Chu Nam, ha ha, tôi tên là Đinh Tiểu Tuyên, gọi tôi Tiểu Tuyên thì được rồi."

"Ờ, em mới 19 tuổi, các chị đều lớn hơn em, tất nhiên phải gọi là chị rồi." Chu Nam nháy mắt to, cười hì hì quay lại nhìn Hướng Diệc Song. "Có phải hay không, chị Tượng [chắc ý bạn ấy nói sư thái giống tượng á~]."

Tiểu Quỷ tươi cười thật là xán lạn, lại không hiểu vì sao lại cảm thấy cả người không được tự nhiên, Hướng Diệc Song cảnh giác nhìn cô, không tính đáp lời.

Chu Nam nhìn ra Hướng Diệc Song băn khoăn, cười tủm tỉm, chu môi tặng nàng một cái hôn gió.

"Chị gái, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân nha, em chỉ là ham chơi thích múa mép khua môi, nếu có đắc tội xin bao dung hơn." Thấy nàng vẫn còn nghi ngờ, lại bổ sung nói: "Nếu chị không thích, về sau em sẽ học ổn trọng chút."

Nhìn bộ dạng bất hảo của người trước mắt, Hướng Diệc Song đánh giá mức độ tin cậy của những lời này.

"Ừm, không có việc gì."

Chu Nam cười cười, lại quay đầu hiến ân cần với Đinh Tiểu Tuyên.

"Chị, không biết vì sao, em vừa thấy chị đã cảm thấy đặc biệt thân thiết."

"Lạnh! Đông chết tao!" Phá đám tới.

Chu Nam ngẩng đầu lên, chỉ thấy Hổ Nữu cố ý thả chậm cước bộ nghiêng đầu nhìn cô, cười hắc hắc, chạy tới nịnh nọt chào: "Chị Hổ Nữu."

"Di, mày hạ vai vế của đại thẩm tao?"

"A a a a, tôi còn trẻ không hiểu chuyện, vậy thì kêu dì nha?"

Hổ Nữu cười cười với đám người xung quanh, vỗ vỗ bả vai cô, lực tay đủ để cô nhe răng nhếch miệng xin tha.

"Tiểu Quỷ, đời này mày phỏng chừng cũng chỉ có thể thân thiết với hai loại người. Cảnh sát và phạm nhân, mày xem cảnh sát Đinh của chúng ta đều thuộc hai loại, có thể không thân thiết sao?"

Chu Nam không dám động đậy, cắn răng chịu đựng: "A a a a dì nói chí phải."

Hổ Nữu giơ cổ tay qua, trên mu bàn tay là mấy cái vết sẹo uốn lượn.

"Ai, có lẽ là già đi, nhớ tình bạn cũ. Một tháng không gặp, tao nhớ mày quá, buổi tối chúng ta hảo hảo ôn chuyện nhá."

"Buổi tối...... Diêu tỷ tìm tôi có việc."

Không để ý tới lời Chu Nam, Hổ Nữu xoay người vào phòng rửa mặt.

"Mày phải đến, đặc biệt chuẩn bị cho buổi hẹn này đấy, sẽ không để mày thất vọng."

"Mấy ngày nữa tôi sẽ giúp dì tìm thuốc trị sẹo, hiệu quả đặc biệt tốt."

Tuy Hướng Diệc Song cảm thấy Chu Nam là tự làm tự chịu, lại cực độ chán ghét đối với loại hành vi diễu võ dương oai của Hổ Nữu, biểu tình trên mặt tự nhiên sẽ không tốt. Chu Nam xem trong mắt, lại cảm thấy Hướng Diệc Song là lo lắng cho cô.

"Quên đi, đau sớm đau muộn cũng là đau, thừa dịp bây giờ lão Hoàng còn đang làm bộ làm tịch, cô ta cũng không dám làm gì ác liệt với em."

Đinh Tiểu Tuyên hiện tại là tự thân khó bảo toàn, eo mỏi lưng đau từng bước dày vò, hạ thân bị xé rách làm đau đớn khó nhịn, không còn có dư thừa tâm tư. Huống chi Tiểu Quỷ này vừa thấy đã biết là kẻ dối trá, phỏng chừng đã ở trong này khá lâu, hẳn là hiểu được bảo hộ chính mình như thế nào.

---

Một đường này, Chu Nam giống như nha hoàn bên người của Đinh Tiểu Tuyên, từng bước theo sát, cẩn trọng hầu hạ, nào là đưa khăn mặt nào là xếp hàng mua cơm, nhìn Hướng Diệc Song run đùi đắc ý.

Chuyện hiến ân cần này quá mức rõ ràng, Đinh Tiểu Tuyên hơi chút cân nhắc lại quan hệ giữa Hổ Nữu và Lam Tử Ngưng, đại khái cũng đã hiểu vài phần. Dựa vào tinh thần lấy việc giúp người làm niềm vui, cô cũng cười cười tiếp nhận 'một phen hảo ý' của Tiểu Quỷ.

Nhưng, chủ nhân của Đinh Tiểu Tuyên không bằng lòng.

Đinh Tiểu Tuyên yếu ớt, tái nhợt phát run giống như bị người ngược đãi, Lam Tử Ngưng vẫn không thể ngoan tâm mặc kệ cô.

Hai bước quay đầu lại, ba bước lại quay người, tâm can tỳ thận (tim, gan, lá lách, thận) đều vướng bận, quả thực làm người ta giận sôi.

Trải qua suy tư, nàng rốt cuộc tạo cho mình một lý do vứt bỏ mặt mũi.

"Buông tay cô ra, cô ấy là vật của tôi."

"Ngưng tỷ, ha ha, em chỉ giúp chiếu cố chị Tuyên thôi."

"Chị Tuyên? Ai......" Lam Tử Ngưng một tay kéo Đinh Tiểu Tuyên vào trong lòng, tay khoát lên bên hông cô không dấu vết tăng lực giúp cô đứng vững. "Làm sao đây, tiểu sủng vật của tôi được hoan nghênh quá. Ngày nào đó cô bỏ trốn cùng người khác, tôi biết tìm ai đòi?"

"Đừng hiểu lầm, tâm tôi thuần túy như là em gái đối với chị gái ấy!" Mắt Chu Nam ngập nước, dáng điệu, chỉ kém thề với trời.

"Chị ghen cũng phải nhìn đối tượng."

Lam Tử Ngưng biểu thị công khai chủ quyền của nàng đối với Đinh Tiểu Tuyên trước mọi người, Đinh Tiểu Tuyên lại tiện đến mức cảm thấy cô và Lam Tử Ngưng càng tiến thêm một bước.

"Cô cũng thật tự mãn quá, còn nhớ rõ giao dịch của chúng ta chứ? Có cần tôi ở đây nhắc lại cho cô một lần không?" Tay kia thì nâng cằm cô lên, khom người áp sát vào cánh môi cô, hai môi nhẹ nhàng vuốt ve. "Làm sủng vật của tôi phải tùy theo sở thích của tôi. Tôi chỉ thích đồ sạch sẽ, nếu bẩn, cẩn thận tôi đuổi ra khỏi cửa á."

Là tiếng cõi lòng tan nát đi, đã ngã bao nhiêu lần, sớm tàn phá không chịu nổi, cũng không để ý thêm một lần này nữa. Đinh Tiểu Tuyên ngẩng đầu, khóe môi cong cong, xả ra một nụ cười gượng gạo.

Nụ cười này của Đinh Tiểu Tuyên lại làm Lam Tử Ngưng hoảng hốt, tránh ánh mắt cô, chột dạ lại ra vẻ trấn định giương mi khiêu khích Hướng Diệc Song.

"Lam Tử Ngưng! Khi dễ người cũng phải có mức độ!"

"Cô nguyện ý bị tôi khi dễ đúng không?" Lam Tử Ngưng cười xấu xa nói với Đinh Tiểu Tuyên trong lòng.

Đinh Tiểu Tuyên không hy vọng Hướng Diệc Song lại xen vào, ánh mắt khẩn thiết nhìn Hướng Diệc Song.

Mà Hướng Diệc Song cảm thấy Đinh Tiểu Tuyên thực đáng thương, đối với kẻ bạc tình bạc nghĩa lại khăng khăng một mực ngay cả tự tôn cũng vứt bỏ, kết quả là thất bại cái gì cũng không còn. Mà chuyện mình có thể làm, chỉ có thể là dùng phần lực cuối cùng đưa ra lời khuyên:

"Cô chẳng qua là đang dùng cảm tình của Tiểu Tuyên đối với cô mà thôi. Sự ẩn nhẫn của cô ấy tôi không tin cô không nhìn ra! Thu liễm một chút đi! Đừng đợi đến ngày nào đó hối hận cũng không kịp!"

Lam Tử Ngưng ngoáy ngoáy lỗ tai, biếng nhác ôm Đinh Tiểu Tuyên xoay người.

"Sư thái lại niệm kinh, thiệt đau đầu quá."

Chu Nam vội vàng kéo Hướng Diệc Song, trừng mắt với nàng.

"Chị Ngưng, chị Tượng người này là kẻ kỳ quặc, đừng chấp nhặt với cô ấy."

"Rốt cuộc cô có mấy chị gái hả?"

Chu Nam cười hắc hắc, nghiêng người về phía trước: "Tôi với chị Tuyên nhất kiến như cố(*), thấy cô ấy như vậy, tôi không đành lòng mới giúp cổ một phen."

(*): mới gặp như đã quen lâu

"Tiểu Quỷ, cô thực thông minh, thông minh quá." Lam Tử Ngưng lắc lắc đầu, một ánh mắt cũng keo kiệt cho Tiểu Quỷ.

Cảnh ngục bỗng nhiên ném đến một câu: "Tổ sản xuất đẩy nhanh tốc độ, 05744 mấy ngày nay không cần đi tổ vệ sinh, trực tiếp đến tổ sản xuất báo cáo."

Lam Tử Ngưng nghe vậy, nhìn qua Tiếu đại muội, đối diện với tầm mắt cô ta, vừa lòng cười, lôi kéo Đinh Tiểu Tuyên đi tới chỗ mình.

Vị trí bên cạnh lão đại, hiện tại xem như đã định, Đinh Tiểu Tuyên thành người của Lam Tử Ngưng, ai cũng không dám có ý gì với cô.

Chu Nam nhìn bóng dáng hai người rồi sụt sịt: "Chị Hướng, chị nói tôi khi nào mới có thể từ chim sẻ biến thành phượng hoàng đây."

Hướng Diệc Song khinh thường 'xí' một tiếng: "Câu được cũng là vương bát(*), không thành Phượng Hoàng được."

(*): trong 'vương bát đản', hàm ý mắng chửi.

"A! Chị! Chị! Chị mắng người ta!"

"Tôi mắng là vương bát."

Đệch! Ai bảo Hướng Diệc Song muộn tao! Chu Nam khẽ cắn môi: "Xem tôi có bắt chị lột da ăn xong không thèm nhả xương không! Hừ!"

Nếu nói Lam Tử Ngưng là phượng hoàng, vậy Đinh Tiểu Tuyên nhiều lắm chỉ là cánh gà. Nếu Lâm Bình không coi trọng món lợi trước mắt, nàng ta chắc chắn không khách khí với Lam Tử Ngưng, trực tiếp chộp tới ăn tươi nuốt sống luôn cũng được. Đáng tiếc nàng ta yêu tiền.

"Ngưng tỷ, bên này tôi đã chuẩn bị xe xong, cô bên kia thế nào?"

Ánh mắt Lam Tử Ngưng như đao ném qua, Đinh Tiểu Tuyên ở bên người cũng là sửng sốt. Lâm Bình hiểu ý, cười cười chuyển hướng đề tài: "Sẽ chờ cô cùng chạy một vòng."

Bị ngốc hả, cô còn có 2 tháng liền ra tù, tôi đây còn phải ở vài năm đấy.

"Cô đừng có chọc tôi, nhờ phúc của cảnh sát Đinh của chúng ta, tôi còn phải dưỡng lão ở đây đó." Lam Tử Ngưng đưa tay tiến vào giữa hai chân Đinh Tiểu Tuyên, khẽ vuốt ve tại bộ vị tư mật của cô, bàn tay vừa đụng, Đinh Tiểu Tuyên nhịn đau ra tiếng.

"A......"

Lam Tử Ngưng nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô: "Rất đau?"

Không để ý tới ánh mắt nóng rực của người bên cạnh, Đinh Tiểu Tuyên cúi đầu không nói gì, chật vật ăn bữa sáng của mình.

"Đêm nay ngoan ngoãn tới tìm tôi. Để chủ nhân giúp cô bôi thuốc sẽ hết đau." Lam Tử Ngưng cố ý nói lớn tiếng, thấy cô khó chịu nghe cô kêu đau, tâm Lam Tử Ngưng cũng sẽ đau theo. Nàng lại muốn nói với mình, không cần buông tha bất cứ cơ hội nào có thể nhục nhã cô ta, đó là kẻ thù giết anh của mày, sao có thể đau lòng vì cô ta chứ?! Hiện tại chiếm lấy cô ta, bất quá là đang trả thù! Hết thảy đều chỉ là trả thù!

Đinh Tiểu Tuyên ngẩng đầu, không chớp mắt nhìn nàng, cô thấy né tránh trong mắt Lam Tử Ngưng, cô lại cười, từ đáy lòng cảm thấy sung sướng, để sát vào bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Cám ơn."

Lam Tử Ngưng nghe xong sửng sốt một hồi, sau đó lại bật cười, tiếng cười vui sướng phiêu tán quanh quẩn bên tai. Nàng đột nhiên cảm thấy trong lòng hoang vắng một mảnh. Đinh Tiểu Tuyên thực đáng cười, rất đáng cười! Đây là mặt nạ của cô ta! Một cái mặt nạ ngây thơ hiền lành!

Mấy người ở đó đối với dáng vẻ thuận theo của Đinh Tiểu Tuyên lần này đều là mở rộng tầm mắt, lúc trước cô đi đâu cũng ngẩng cao đầu, sau một buổi tối liền biến thân thành cừu non, sự thật chứng minh, cảnh sát, cũng chỉ có thế.

-------

Editor có lời muốn nói: chương sau là cảnh bôi thuốc trong truyền thuyết~~~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.