Ái Ngục

Chương 17: - Giao phong




Quan hệ giữa Đinh Tiểu Tuyên và Lam Tử Ngưng bây giờ như lọt vào trong sương mù, làm người ta nhìn không thấu đoán không ra.

Lam Tử Ngưng không phải là người có thể đắc tội, vì thế ở giai đoạn hiện tại, kẻ sáng suốt muốn tránh tai vạ nên lựa chọn không thấy là tốt nhất. Ngoài việc ngẫu nhiên liếc một cái, châm chọc khiêu khích một chút, không ai dám gây chuyện đánh đấm với Đinh Tiểu Tuyên nữa.

Ở cái nhà tù không quá lớn lại không có nhiều phương tiện giải trí như chỗ này, ngẫu nhiên mấy chuyện đùa bỡn máu me là món đồ chơi duy nhất trong cuộc sống nhàm chán của các nàng. Và hiển nhiên đám người này mong món đồ chơi đó phải có chất lượng lâu dài.

Lý Đình quá yếu, không đến hai ngày đã phải nhập viện. Trần Tiểu Phương là cái bánh quẩy cũ đầy dầu không mới mẻ gì. Đinh Tiểu Tuyên có Lam Tử Ngưng ngầm bảo kê không thể động tới, còn lại có thể giải buồn cũng chỉ có Hướng Diệc Song.

Lâm Bình tuy là công khai chủ quyền với Hướng Diệc Song lại chậm chạp không có xuống tay. Vì thế mấy kẻ không chịu được tịch mịch bắt đầu không an phận đem ma trảo hướng về phía nàng.

Thật ra chỉ cần không đến điểm mấu chốt, một ít trò nhỏ vẫn là có thể chơi một chút.

Nhờ có Trần Tiểu Phương, danh hào 'sư thái' này mọi người đều đã biết. Khiến một người tứ đại giai không(*) phải nhập gia tùy tục(**), hoặc nhẫn nại hoặc xin tha hoặc chống lại, chỉ cần không phải điệu điếc không sợ súng, trưng cái mặt than ra như trước mắt này, dường như mới có thể thỏa mãn sở thích biến thái của bọn họ.

(*): coi thế gian tất cả đều là hư vô

(**): đến nơi nào phải theo phong tục của nơi đấy

---

Từ trước đến nay phòng tắm là nơi hay diễn gian tình. Vô số chuyện ái muội ấm áp thăng hoa, hẹn hò câu thông, mở ra một đoạn mây mù gặp trăng sáng, mỗi ngày mỗi đêm đều có màn diễn.

Thế nhưng, đối với người lục căn thanh tịnh như Hướng Diệc Song mà nói, phòng tắm công cộng tuyệt đối là một cái ác mộng.

Không chỉ có thị giác phải chịu đựng hơn mười thân thể trần truồng lượn lờ trước mặt, trong phòng thay quần áo chật chội ngẫu nhiên còn bị động chạm da thịt không ít.

Mới đầu nàng chỉ biết né tránh theo bản năng, mà rõ ràng vô luận nàng trốn kiểu nào, cuối cùng cũng có người 'không cẩn thận' đạp trúng chân nàng, đụng vào eo nàng, thậm chí có lúc còn có một bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lướt qua mông nàng.

Ghê tởm, là cảm giác duy nhất của nàng.

May mắn chiều cao so với mặt nước biển của nàng vừa đủ, bằng không ở cái chỗ dơ bẩn này, hô hấp chung bầu không khí với lũ người kia, khí hít vào cũng mang mùi thối nát, chắc cháy phổi của nàng luôn quá.

May mắn, Đinh Tiểu Tuyên cuối cùng sẽ đúng lúc giúp nàng tạo ra một khoảng không để nàng tận khả năng không cần tiếp xúc da thịt với lũ người đó. Hành động như vậy, một lần hai lần không có người để ý, nhiều lần hơn, lời này liền truyền đến tai Lam Tử Ngưng.

Lại một lần khi đang thực hiện hành động 'hộ hoa' trong góc phòng, khóe mắt Đinh Tiểu Tuyên thoáng thấy, chỗ vốn chật kín người bỗng nhiên tự động tự giác tản ra hai bên, tựa như trải thảm đỏ chào đón đại mình tinh vậy.

Lam Tử Ngưng bất ngờ xuất hiện trước mặt.

Cô đột nhiên cảm thấy mình như đang bị bắt gian tại giường vậy.....

Rất là buồn bực, vì thế cười hì hì chủ động chào hỏi: "Cám ơn lọ thuốc của chị."

Lam Tử Ngưng nhếch miệng cười cười, nụ cười tà mị kia lại một lần nữa xuất hiện trước mắt, lạnh lẽo bức người nói không nên lời.

Một bước, hai bước, ba bước, Lam Tử Ngưng nhấc đôi chân xinh đẹp, từng bước một tiến đến. Khoảng cách ngắn ngủn mấy thước này, vậy mà Lam Tử Ngưng đi phải cỡ hai phút.

Rất dày vò, loại ôn nhu tà mị ẩn chứa bạo lực ấy, đại biểu cấp độ phẫn nộ của Lam Tử Ngưng đã tăng đến mức máy tính cũng tính không ra rồi, thẳng tới vô cực luôn.

Bầu không khí như ngưng kết, Đinh Tiểu Tuyên khó chịu đến muốn khom người để thở.

Rốt cục, Lam Tử Ngưng cũng dừng tại trước mặt, chỉ thấy nàng nâng ngón tay ngoắc ngoắc, Đinh Tiểu Tuyên vội vàng cúi đầu nghe theo. Cổ áo rộng thùng thình tức khắc liền bị Lam Tử Ngưng túm trong tay. Cô nghiêng lệch đầu, lòng Đinh Tiểu Tuyên còn sợ hãi vội vàng muốn giải thích: "A...... Em......"

Một câu còn chưa nói xong, chỉ cảm thấy thân thể bị cổ áo kéo theo, lảo đảo ngã qua một bên.

Ánh mắt Lam Tử Ngưng bỏ qua Đinh Tiểu Tuyên, thẳng tắp nhìn về phía Hướng Diệc Song đứng thẳng trong tối góc hẻo lánh, tự động xem nhẹ ánh mắt giống như thỏ con nổi giận, có khí thế nhưng không đủ uy hiếp của nàng, nhẹ nhàng vén mấy lọn tóc rũ xuống xương quai xanh của nàng, tầm mắt dừng ở bộ ngực lung linh mê người như ẩn như hiện kia, không khỏi cong môi cười.

Lam Tử Ngưng nhẹ nhàng hít một hơi.

"Một cỗ tao vị." (tao': – phong nhã, thanh cao)

Hướng Diệc Song giật mình, cảnh giác nhìn người trước mắt.

Mấy lần gặp trước, nàng nghĩ Lam Tử Ngưng ít nhất là một người khinh thường làm mấy trò tiểu nhân thấp kém, tuy là không kiềm chế được ngạo mạn, lại không giống mấy kẻ thô lỗ khác cựa một tí là động chân động tay.

Lam Tử Ngưng quay lại nói với Đinh Tiểu Tuyên đang phát mộng kia: "Cảnh sát Đinh, quá thân cận với Hướng sư thái cũng không tốt đâu, sẽ chọc đến một ổ phiền phức đó."

"Đối với việc gây rối giữa cô và Tiểu Tuyên, tôi thực xin lỗi. Nhưng tôi có thể nói rõ cho cô, tôi không có hứng thú với Tiểu Tuyên, tôi cũng không có hứng thú với người phụ nữ nào hết!"

"Tiểu Tuyên?" Bỗng nhiên, ánh mắt Lam Tử Ngưng khôi phục vài phần, cười giễu cợt: "Nhưng mà tôi lại.... có hứng thú với cô thì sao?"

Ánh mắt Lam Tử Ngưng ái muội, đánh giá Hướng Diệc Song từ trên xuống dưới. Mặc bộ đồ tụ rộng thùng thình, thân hình thon dài của nàng có vẻ đơn bạc vô lực không chịu nổi một kích.

"Thân thể này của sư thái sợ là ngoài hai lạng thịt kia thì toàn xương xỏ, ôm chắc không đã đâu......"

Đinh Tiểu Tuyên thật cẩn thận muốn giải vây, lại không biết lúc này nên nói cái gì mới không càng tô càng đen.

"A...... Ngưng......"

Hướng Diệc Song bỗng cảm thấy mình nhìn nhầm, Lam Tử Ngưng cũng chỉ như thế, giọng điệu có chút xem thường:

"Lam tiểu thư, cô thật sự dài dòng, châm chọc khiêu khích sẽ không gây tổn hại đến tôi chút nào đâu. Tôi khuyên cô đổi chiêu đi."

"Không bằng...... Cô dạy tôi nhé?" Bàn tay Lam Tử Ngưng nhẹ nhàng vuốt ve mặt Hướng Diệc Song, thở dài: "Sạch sẽ? Thanh tú? Thật giống em bé, đáng tiếc rất yếu ớt, không biết có thể hương tiêu ngọc vẫn ngay trên giường luôn không đây?"

Hướng Diệc Song quay mặt đi, nụ cười đạm mạc của nàng bỗng nhiên trở nên châm chọc.

"Còn có chuyện gì cô không làm được? Cần tôi dạy sao?"

"Cái này đúng rồi, phải có chút cáu kỉnh mới giống người." Lam Tử Ngưng trừng đám người vây xem. "Các cô xem, sư thái này không phải đã hạ phàm sao?"

"Ha ha, ngược lại kẻ làm mưa làm gió hở tí cắn người, mới không phải người."

Lam Tử Ngưng dừng một chút, lắc lắc đầu: "Cô nên chịu đựng, đừng để thành Lý Đình thứ hai. Như vậy, sẽ làm đám cầm thú thất vọng lắm."

Hướng Diệc Song đánh trả khiến mọi người kinh ngạc, Đinh Tiểu Tuyên cũng không ngoại lệ.

"Lam Tử Ngưng...... Cô đừng có quá đáng như thế......"

Lam Tử Ngưng nghe vậy, xoay mặt Hướng Diệc Song qua, buộc nàng nhìn thẳng vào mình.

"Cô cho là, có ai có thể lay động tôi một phần nào ư? Chẳng qua, cũng tốt, cô thành công khiến lòng tôi dâng cao triều, khẩn cấp muốn cô ta ở dưới thân tôi làm đãng-phụ!"

Lời nói không niệm tình xưa khiến lòng Hướng Diệc Song đau đớn. Tại sao ai cũng giống nhau, hai người trước kia yêu nhau sâu đậm, mới quay lưng liền thành người xa lạ, vì hận phản bội mà công kích lẫn nhau.

"Lam Tử Ngưng! Cô là người thông minh, đừng làm chuyện khiến mình hối hận!"

"Còn chưa tới phiên cô giáo huấn tôi."

Lam Tử Ngưng đột nhiên xoay người, một tay đẩy Đinh Tiểu Tuyên lên tường, không báo trước mà hôn xuống, tàn bạo cắn phá đôi môi muốn tránh cũng tránh không được kia, tay dùng sức niết cằm Đinh Tiểu Tuyên.

Đinh Tiểu Tuyên ăn đau khẽ 'a' ra tiếng. Lam Tử Ngưng nhanh chóng cạy hàm răng của cô, tiến quân thần tốc, cắn cắn cái lưỡi khéo léo khiến nàng yêu hận đan xen ki. Trong lúc dây dưa quấn quít đã thấm ra mùi máu tươi ngọt nị (ngấy).

Hai tay Đinh Tiểu Tuyên chống đỡ Lam Tử Ngưng đang nổi cơn điên, lại không thể lay động người đang đè lên thân mình kia.

Đoạt lấy không khí trong miệng cô, cho đến khi nàng cũng sắp hít thở không thông mới đẩy cô ra. Lam Tử Ngưng cúi đầu nói: "Chẳng lẽ tôi cai(*) cô không được?"

(*): giống như cai nghiện, ý là Ngưng bị nghiện Tuyên, bỏ không được.

Đinh Tiểu Tuyên thở phì phò, kinh ngạc nhìn Lam Tử Ngưng trước mắt khiến cô lại một lần nữa cảm thấy xa lạ.

"Có lẽ tôi nên thử khẩu vị khác, cố gắng như vậy, tôi mới có thể quên cô đi?"

Đối với Lam Tử Ngưng như vậy, đáy lòng Đinh Tiểu Tuyên vốn nóng nảy chờ đợi, lại từng chút từng chút lạnh dần.

Tròng mắt Đinh Tiểu Tuyên không hề nhìn nàng, lạnh giọng nói: "Sao cũng được, không cần tổn thương người vô tội."

"Ha ha ha, cảnh sát Đinh, tôi đây chính là kẻ độc ác chuyên làm việc xấu, cô lại đề ra yêu cầu này với tôi, thì phải trả giá đại giới đó nha?"

Lam Tử Ngưng kề sát tai cô nhẹ nhàng nói: "Tôi sẽ chờ cô trên giường...... Cũng đừng để tôi chờ lâu lắm......"

Lam Tử Ngưng phất tay, người khống chế Hướng Diệc Song buông nàng ra, bỏ lại một câu nghênh ngang mà đi:

"Các nàng đang rất đói bụng đó."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.