Ai Không Yêu Người Đó Là Chó

Chương 9




9.

Hạ Ngôn vì tội bắt cóc đã bị đi tù.

Nghe bạn bè nói, Hạ Ngôn bị chủ tịch đuổi việc, giải trí Thịnh Thế bị Cố Thanh Minh đánh bại hoàn toàn.

Trận chiến này, thủ đoạn của Cố Thanh Minh rất cay nghiệp, không hề lưu tình. Giới kinh doanh đều truyền nhau Cố Thanh Minh còn đáng sợ hơn cả ma quỷ. Ai mà chọc phải anh ta, chỉ có con đường chết.

Tôi nghe thấy mấy lời này thật nhạt nhẽo.

Bạn bè hiểu tôi, giải thích: “Nói đơn giản ra, tập đoàn Cố thị càng lớn mạnh hơn rồi, tiền của Cố Thanh Minh, kiếm được nhiều hơn rồi.”

Nghe thấy lời này hai mắt tôi phát sáng.

Dường như nghe thấy tiếng ào ào, toàn là tiếng đếm tiền thôi.

Cố Thanh Minh giỏi ghê á!

Sau đó tôi mời bạn bè đi dạo phố, mua đồ càng không kiêng nể gì cả.

Hơn nữa lần này còn có người xách túi cho tôi.

Cố Thanh Minh còn đặc biệt phái hai người vệ sĩ cho tôi, mỗi lần tôi đi dạo phố chỉ có duy một mục tiêu: Khiến hai tên vệ sĩ phải dựa vào tường mà đi!

Nhưng mà, tôi không hề nghĩ đến là Hứa Du Vi sẽ chủ động tìm tôi.

“Tôi phải đi Mĩ rồi” Trong quán cà phê, Hứa Du Vi cười nhe, giống như một đóa bách hợp, đẹp đẽ thanh thuần.

Tôi thật sự rất áy náy.

Bởi vì tôi biết chân của cô ấy bị vậy là do Cố Thanh Minh, tôi lòng đầy áy náy nhìn cô ấy.

“Cố Thanh Minh biết không?”

Hứa Du Vi lắc đầu.

“Nói cho cậu ấy biết, tôi sẽ không đi được mất.”

Sau đó, Hứa Du Vi kể cho tôi một câu chuyện, một câu chuyện không dài không ngắn.

Thông qua câu chuyện cô ấy kể chô tôi, tôi cũng đơn giản biết được quan hệ giữa Cố Thanh Minh và Hứa Du Vi.

……..

Mấy năm nay, Cố Thanh Minh đúng là rất chăm sóc cho Hứa Du Vi, nhưng thứ Cố Thanh Minh dành cho Hứa Du Vi không phải là tình yêu, mà là sự áy náy.

Bốn năm trước, trước khi anh của Cố Thanh Minh - Cố Thanh Dương chuẩn bị đính hôn với Hứa Du Vi, Cố Thanh Minh lái xe đưa họ đến nơi đính hôn ở ngoại ô, lúc đang lái xe thì xảy ra tai nạn.

Trong vụ tai nạn ấy, Anh trai anh ấy là Cố Thanh Dương tử vong tại chỗ.

Mà bạn gái của Cố Thanh Dương, chị dâu tương lai của Cố Thanh Minh bị khuyết mất một chân.

Cố Thanh Minh ngoài bị thương ở eo, những chỗ khác đều không sao.

Cố Thanh Minh cúi người, cũng là từ khi đó mà không cúi được nữa.

Chỗ đó của anh không bị thương, nhưng sự tự trách mà áy náy bao năm nay, khiến anh ấy không thể làm điều đó.

Bởi vì địa điểm diễn ra buổi lễ đính hôn ngày hôm đó là do Cố Thanh Minh vì bọn họ mà chọn ra, ngày hôm đó cũng là Cố Thanh Minh nhất quyết đưa họ đi. Anh vốn có tấm lòng tốt, kết quả lại hủy hoại cuộc đời của cả ba người.

………

“Thật ra từ lâu tôi đã tha thứ cho Cố Thanh Minh rồi, thật sự đấy, vốn không phải là lỗi của em ấy. Vụ tai nạn xảy ra quá bất ngờ, ai cũng không ngờ được sẽ xảy ra chuyện như vậy.”

“Chỉ là, Cố Thanh Minh mấy năm nay cứ không tha thứ được cho bản thân, em ấy dùng đủ mọi cách để bù đắp cho tôi. Thật ra, mấy năm nay, người phải chịu đựng nhiều nhất chính là em ấy. Em phải chăm sóc em thấy thật tốt nhé.”

Đó là lời trước khi Hứa Du Vi đi, nói với tôi lời cuối cùng.

Cho đến tận lúc đó, tôi mới hiểu ra.

Thì ra bao năm nay, anh đã gánh vác gánh mọi thứ nặng nề như thế.

Thì ra tôi đối với Cố Thanh Minh, chẳng hiểu gì cả.

Cũng là sau này tôi mới biết, ngày mà Cố Thanh Minh cứu tôi ở quán bar, chính là ngày giỗ của anh trai anh Cố Thanh Dương.

Cố Thanh Minh uống say ở quán bar để nhớ về anh trai anh ấy, và vận mệnh đã gắn kết chúng tôi lại với nhau từ đó, anh đã cứu tôi.

Những thông tin ấy lấp đầy đầu tôi, khiến tôi chấn động, ngày hôm đó sau khi Hứa Du Vi rời đi, tôi một mình ngồi ở quán cà phê rất lâu, lâu rất lâu, mới cảm thấy trong lồng ngực mình đang xao động.

Tối đó về nhà, tôi sà vào lòng Cố Thanh Minh.

“Cố Thanh Minh, anh dám yêu em không?” Tôi nhìn anh chăm chú.

Cố Thanh Minh đặt món ăn cuối lên bàn, sờ nhẹ vào trán tôi: “Lâm Hề, em uống nhầm thuốc hả?”

“Anh dám yêu em không? Cố Thanh Minh?” Tôi phớt lờ hành động của anh, vẫn chăm chú nhìn anh.

“Dám.” - Cố Thanh Minh trả lời một cách dứt khoát.

“Được, ai không yêu, người đó là chó.”

Tâm trạng tôi rất vui, tôi hôn một phát thật mạnh lên mặt Cố Thanh Minh.

“Vậy chúng ta chúc mừng một chút chứ, uống vài ly đi” Tôi hưng phấn giống như một cô bé 17 18 tuổi lần đầu tiên gặp được người mình thích, kích động rót hai ly rượu.

Cứ kéo Cố Thanh Minh muốn uống giao bôi.

Cứ uống giao bôi 3 lần, Cố Thanh Minh lấy đi ly rượu trong tay tôi trong khi tôi đang có chút mơ hồ.

“Lâm Hề, 3 năm trước em uống say xảy ra chuyện gì, em quên rồi sao? Tại sao vẫn chưa rút ra được bài học nào thế?”

!!!

Nghe xong lời của Cố Thanh Minh, tôi lập tức tỉnh rượu

“Cố Thanh Minh, anh nói cái gì? Anh… 3 năm trước là anh cứu em?”

Khoé miệng Cố Thanh Minh giật giật, không nhìn tôi mà trả lời: “Em tính trả ơn anh như nào đây?”

Tâm trí tôi hỗn độn

“Anh biết từ bao giờ?”

“Tại sao từ trước tới nay anh không nói ra?”

“Lẽ nào liên hôn với Lâm gia là kế hoạch từ đầu của anh?”

Đối diện với chuỗi câu hỏi của tôi, Cố Thanh Minh không trả lời

“Mấy câu hỏi này sau này từ từ nói. Bây giờ, đừng làm hỏng bầu không khí.” Cố Thanh Minh dùng miệng chặn lấy miệng của tôi

Tôi thử đẩy anh ra: “Cố Thanh Minh, anh nói rõ ràng cho em…. Ưm ưm ưm……”

Cuối cùng tôi chẳng thể nói ra, Cố Thanh Minh lại hôn tôi.

Lần này, tôi ngoan ngoãn không động đậy. Bởi vì, nụ hôn của Cố Thanh Minh thật ngọt ngào quá đi.

Không biết qua bao lâu, Cố Thanh Minh mới buông tôi ra.

Nhưng Cố Thanh Minh đột nhiên vuốt mái tóc bù xù trên trán tôi, nói với tôi cực kì ấm áp:

“Lâm Hề, anh yêu em”

“Cố Thanh Minh, em cũng yêu anh.” Tôi ôm chặt lấy Cố Thanh Minh, lần này là tôi chủ động hôn anh ấy.

- Hết -


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.