Ai &Amp;Amp;Amp;Amp;Quot;Gảnh&Amp;Amp;Amp;Amp;Quot; Thảo Mai?/Nữ Phụ Không Thèm Để Ý Mi

Chương 39: Trái tim thiếu nữ của chó Lộ




Editor: Trà Sữa Thêm Cheese.

Chuyện này thật sự quá đột ngột, lại là cảnh tưởng khiến người khác vô cùng kinh ngạc và vui vẻ.

Đến nỗi Ninh Y lẳng lặng nhìn những đốm ánh sáng chiếu vào gương mặt Lộ Hứa Nam, cũng không khỏi nảy sinh một loại cảm thán mang tên “Đẹp quá”, thậm chí cảm thấy thoáng chốc mình đã bị mê hoặc.

Thiếu niên đứng giữa bầy đom đóm.

Điểm sáng rơi vào trong mắt anh như tạo ra một thế giới thần tiên khác vậy, hấp dẫn tầm mắt người khác hệt xoáy nước.

Như bức họa về một con sông qua đằng đẵng thời gian, sau sự gột rửa vẫn lấp lánh và rực rỡ như xưa.

Cô vô thức nín thở, trong chốc lát cô không phân biệt được đến tột cùng mình lo lắng sẽ làm mấy sinh linh nhỏ xíu bỗng xuất hiện nay hay vì khoảnh khắc đang tạm dừng lại ở trước mặt mình.

Dường như cô lại lờ mờ nghe thấy một âm thanh bất thường, nhẹ nhàng gõ vào màng nhĩ cô, hơi run rẩy.

Nhưng cô vẫn không tài nào phân biệt rốt cuộc âm thanh kia đến từ đâu.

Bình bịch, bình bịch, bình bịch.

Còn rất có nhịp nữa chứ.

Bỗng dưng Ninh Y hơi phân tâm, chẳng lẽ là cái món đồ vừa nãy của Lộ Hứa Nam vẫn chưa lăn từ cầu thang tới nơi à?

Song sự ý chú ý của cô đã nhanh chóng bị người khác lôi về thực tế, vì “thiếu niên đom đóm trong bức tranh” bỗng dưng làm nát phong cảnh mà chửi thề một câu…

“Đệt.”

Lộ Hứa Nam trơ mắt nhìn đom đóm bay từ miệng chai ra, anh định lấy tay bịt lại nhưng đã muộn, anh hơi thất vọng, túm tóc mình nói: “Biết vậy làm thêm một chai.”

Ninh Y khẽ nghiêng đầu, phát ra một âm tiết nghi ngờ: “Hả?”

Mắt đã thích ứng với bóng tối, Ninh Y có thể thấy rõ vẻ mặt Lộ Hứa Nam lộ ra sự bực dọc, anh mím môi, lắc lắc cái chai rỗng trong tay: “Vốn là đợi cậu đến rồi đưa cho cậu, tôi sợ tụi nó chết ngộp nên định mở nắp cho thoáng, kết quả… Lúc nãy cậu tự dưng mở cửa, nắp chai… Bị rơi…”

Lộ Hứa Nam định nói “Bị cậu dọa sợ nên làm rơi nắp chai” nhưng cảm thấy cái chữ “sợ” này rất mất mặt, anh không được tự nhiên mà nuốt trở vào.

Ninh Y đã hiểu, cô cười khẽ: “Đều như nhau thôi, tôi vẫn thấy được.”

Lộ Hứa Nam nhíu mày: “Vậy sao? Tôi vốn mua đưa cái chai cho cậu, buổi tối để trên đầu giường còn có thể sáng lên nữa, đẹp cực.”

“Bộ tôi sống ở thời cổ đại hay gì? Còn nang huỳnh ánh tuyết, tạc bích trộm sạch*?”

* Như chuyện để đom đóm trong túi, dùng ánh sáng để đọc sách.

Ninh Y là thẳng nữ, cô nghĩ, thậm chí cảm thấy đề nghị của anh hơi buồn cười nên giải thích: “Đom đóm phát ra ánh sáng là vì tìm bạn đời, để tụi nó trở về tự nhiên sẽ tốt hơn.”

Lộ Hứa Nam vốn đang xoắn xuýt cái thành ngữ huỳnh ánh tuyết là gì, kết quả vừa nghe đến hai chữ “bạn đời” thì không khống chế nổi mà nóng mặt, may là ánh sáng ở đây u ám, chẳng nhìn thấy.

Anh ho nhẹ một tiếng, gượng gạo nói sang chuyện khác: “Không phải con gái bọn cậu đều hy vọng tốt nhất là mình được một đống đom đóm vây quanh, chụp hình quay video đồ sao? Tôi thấy bọn họ đều như vậy… Cậu vẫn chưa được chụp tấm nào…”

Nói đến đoạn sau, trái lại chất giọng hơi tiếc nuối và chán nản.

Ninh Y chớp mắt vài cái, cô giơ ngón tay chỉ vào mắt mình: “Điểm ảnh của mắt người cao tới 576 triệu, tôi đã dùng “camera siêu đỉnh” này để chụp lại hình ảnh vừa nãy rồi, không có gì ngoài ý muốn thì thời gian lưu trữ sẽ là mãi mãi.”

Nói xong, cô nhún vai: “Vậy nên chắc không kém việc chụp hình đâu nhỉ?”

Rõ ràng đối phương nói vừa chặt chẽ vừa nghiêm túc nhưng Lộ Hứa Nam chả hiểu sao lại cảm thấy mình bị ngữ điệu trịnh trọng của cô trêu ghẹo.

Nhất là khi Ninh Y nói đến đoạn “Thời gian lưu trữ sẽ là mãi mãi”, anh cảm giác như có thứ gì đó nhẹ nhàng đâm vào ngực mình một chút, khiến anh không nhịn được mà giơ tay đè lại ngực trái, sợ rằng đối phương sẽ nghe được âm thanh gì đó.

“Mãi mãi sao?” Anh thấp giọng lẩm bẩm.

Mười phút đã trôi qua, cuối cùng toàn bộ đom đóm đã vỗ cánh bay đi.

Ánh mắt Ninh Y di chuyển theo điểm sáng cuối cùng biến mất ở khúc cua hành lang, lúc này mới nhìn lại người bên cạnh, cô nghĩ ngợi rồi vô cùng nghiêm túc cảm ơn anh: “Cảm ơn cậu đã mang đến mười phút khó quên như vậy, thật sự rất đẹp.”

Dường như Lộ Hứa Nam không thích ứng được với kiểu hoàn cảnh này nên chợt nói lắp, anh cố giữ bình tĩnh, hắng giọng trả lời: “Tóm, tóm lại chân cậu bị thương cũng là vì tôi…”

Không nói tới thì không sao, Ninh Y lo xem đom đóm cũng quên mất vết thương, lúc này nghe Lộ Hứa Nam nhắc đến, cô mới muộn màng cảm thấy chân mình phát đau do đứng lâu, cô đổi trọng tâm qua chân phải, nhẹ nhàng hít hà.

Lộ Hứa Nam nhét chai rỗng vào túi áo khoác, anh nắm lấy cánh tay nhỏ của Ninh Y qua lớp áo: “Còn đau lắm sao? Không thì để bác sĩ tới khám cho cậu nữa nhé?”

Ninh Y lắc đầu: “Không cần, về phòng phun thuốc thêm một lần là được. Ổn hơn nhiều rồi, chỉ là không thể đứng quá lâu thôi.”

Lộ Hứa Nam cũng không ép, một tay anh đỡ cô, một tay khác dùng sức đẩy cửa cầu thang và đi ra ngoài.

Ninh Y cũng không ra vẻ, cô thoáng dời chút lực qua cho anh, giảm bớt áp lực trên chân trái, cô vừa đi vừa tò mò hỏi: “À đúng rồi, cậu lấy đom đóm ở đâu vậy? Bảo tàng Sinh vật à?”

Sự chú ý của Lộ Hứa Nam nằm ở chân cô, nghe vậy liền thuận miệng đáp: “Không phải, tôi vào bảo tàng trước, vốn muốn mua nhưng nhân viên lại nói đom đóm trong đó được nuôi nhân tạo dùng để mô phỏng hệ sinh thái, có tính chất thực nghiệm nên không bán. Sau đó có một chú bị tôi nài nỉ đến mức phát phiền, bảo tôi…”

Anh nói tới một nửa chợt ngừng lại.

Vẻ mặt thay đổi vài phen, dường như đối với chuyện mình lỡ miệng để lộ, anh vừa thấy lúng túng vừa chán nản.

Ninh Y thì chẳng nghĩ nhiều như vậy, cô đang nghe nghiêm túc, tự dưng anh không nói nữa. Cô quay đầu nhìn Lộ Hứa Nam, chỉ thấy đối phương mím chặt môi, dáng vẻ cực kỳ mất vui.

Cô tò mò truy hỏi: “Sau đó thì sao? Nói với cậu cái gì?”

Lộ Hứa Nam cau mày gãi gãi sau ót, qua loa nói: “Chú ấy nói ở phía Nam cánh rừng có một cái hồ, tôi đến đó mà bắt.”

Tuy Lộ Hứa Nam nói một cách qua loa như vậy song Ninh Y lại biết đây không phải chuyện có thể dùng một câu mà nói.

Cô nhanh chóng nhớ lại bản đồ của khu rừng hồi chiều, núi Hương Phong chỉ có một hồ nước, là khu vực đầm lầy bên kia, cũng chính là nơi gần với Bảo tàng Thực vật, tóm lại rất xa khách sạn.

Hơn nữa, bắt đom đóm dễ vậy à? Cầu lông to thế mà khi bay sang còn thường không bắt được ấy chứ! Huống hồ muỗi tới ven hồ cũng nhiều.

Ninh Y dời mắt xuống, quả nhiên thấy trên cổ đối phương có vài mụn đỏ, quần cũng dính bẩn.

Trong lòng cô ấm áp định nói cảm ơn nữa nhưng thấy gương mắt thúi hoắc của Lộ Hứa Nam, hình như anh cảm thấy chuyện này vô cùng mất mặt nên cô biết điều kìm nén không nói, âm thầm nhớ lại anh trai ruột như mẹ già có chuẩn bị thuốc xịt muỗi không.

Nghĩ tới đây, Ninh Y chợt nhớ trước khi ra cửa, cô còn lấy thuốc đau dạ dày cho anh. Hồi chiều Lộ Hứa Nam đi gấp, cô quên đưa cho anh, vốn nghĩ gặp mặt thì tiện thể đưa anh luôn, kết quả bị đám đom đóm làm quên mất.

Cô đứng trước cửa phòng, đưa thuốc dạ dày cho Lộ Hứa Nam: “Dạ dày cậu đỡ hơn chưa? Tối nhớ uống thêm một lần đấy.”

Đợi đối phương nhận lấy, Ninh Y lại mò túi lấy thẻ phòng song chẳng có gì cả.

Cô hơi sững sờ, lúc này mới nhớ rằng cô nhớ lấy thuốc nhưng đi ra ngoài lại quên lấy thẻ phòng.

Lộ Hứa Nam cầm thuốc, thấy dáng vẻ đó của cô cũng kịp phản ứng, anh chỉ cái phòng cuối cùng trong hành lang, hỏi: “Không thì cậu vào phòng tôi ngồi trước đi? Chắc là bọn Cư Mộng cũng sắp về rồi.”

Vì chuyện hồi chiều và chuyện đom đóm nên hình như Lộ Hứa Nam xấu tính cũng chẳng chó như vậy, ấn tượng thay đổi cái nhìn, vì vậy cô gật đầu đồng ý lời đề nghị này.

Cách trang trí ở khách sạn đều giống nhau, song so sánh với phòng của đám Ninh Y, chỗ này khá lộn xộn, túi hành lý thì tiện tay vứt lên giường, còn có vài món đồ ăn vặt chuẩn bị để ăn trên đường đi nữa…

Lộ Hứa Nam nhanh chóng tiến lên, ném balo của mình sang giường Phương Từ, anh chỉ giường mình: “Cậu ngồi đâu thì ngồi.”

Ninh Y ngồi xuống, Lộ Hứa Nam ngồi cuối giường đối diện cô, hai người đều im lặng, bỗng dưng bầu không khí có chút lúng túng.

Ninh Y định lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Cư Mộng kêu bọn họ cố gắng về nhanh chút, song cô nhận ra lúc ra ngoài, điện thoại cô cũng để trên đầu giường, cô đành rảnh rỗi nhìn đó nhìn đây.

Nhưng khách sạn cũng chẳng phải phòng triển lãm, không gian hai, ba chục mét vuông thì có gì để nhìn? Vì vậy không thể không chú ý tới động tĩnh của người đối diện.

Hiển nhiên Lộ Hứa Nam không chỉ bị muỗi chích trên cổ, từ khi Ninh Y ngồi xuống đã thấy anh luôn gãi cánh tay, bắp chân, trông dáng vẻ như rất khó chịu, nhưng vì ngại cô đang ngồi ở đây nên xấu hổ không dám làm ra hành động quá rõ ràng.

Ninh Y nhìn mà cũng thấy khó chịu thay anh, cô nghĩ ngợi rồi đề nghị: “Ừm hay… Cậu đi tắm rửa thay quần áo đi nhé? Có thể sẽ đỡ hơn đấy.”

Lúc Lộ Hứa Nam nghe thấy cô nói là anh đang gãi cổ, cái cổ rõ đỏ, bị muỗi đốt thật sự rất khó nhịn nhưng theo lễ phép, anh không thể ném cô ở đây một mình, bây giờ nghe Ninh Y mở miệng, anh liền đồng ý rồi hỏi: “Cậu ở đây một mình được không? Tôi mở TV cho cậu nhé? Nước thì sao? Cậu muốn uống không?”

Ninh Y: “Tất nhiên là được, tôi cũng không phải thật sự bị què, cậu đi đi, tôi muốn gì sẽ tự mình lấy.”

Nói xong cô khẽ dừng lại: “Nhưng cậu có thể cho tôi mượn dùng điện thoại chút được không? Tôi muốn gửi tin nhắn cho Cư Mộng.”

Lộ Hứa Nam không chần chừ, anh lấy điện thoại đưa cô: “Mật khẩu là sáu số 0.”

Sau đó không để ý cô dùng như thế nào mà lấy chai nước bên quầy trưng bày thức ăn, sau đó đem đồ ăn vặt trên giường Phương Từ chất đống bên cạnh cô, cuối cùng lại lấy remote, xong xuôi mới cầm quần áo trong balo vội vàng vào nhà vệ sinh.

Sao mà tin mị vậy trời….

Ninh Y nghĩ vậy, cô cũng không nhìn những thứ khác, chỉ nhấn vào ứng dụng Wechat, cô nhớ hôm nay nhóm mình đã tạo group.

Ai ngờ vừa vào, thứ đầu tiên cô thấy là ảnh đại diện Wechat của mình, nằm chễm chệ đầu danh sách, chỉ là tên cũng không phải tên cô đã đặt, cũng không phải tên thật của cô mà là…

Viên dâu tây đỏ?

Ninh Y không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ: Không ngờ chó Lộ còn có trái tim thiếu nữ?

Cô chẳng nghĩ nhiều, nhấn vào khung đối thoại của group, tìm Cư Mộng rồi nhắn sơ tình hình bên mình cho cô nhóc, bảo cô cố gắng về khách sạn sớm một chút.

Ninh Y cầm điện thoại đợi hồi lâu, chắc tín hiệu bên kia quá kém hoặc đối phương không xem điện thoại, tóm lại vẫn chưa trả lời, cô lập tức khóa màn hình, thuận tay để lên đầu giường, lúc rút tay về thì suýt nữa làm ngã chai nước suối trên đó.

Vừa khéo thấy hơi khát, Ninh Y định vặn nắp chai uống nhưng cầm lên mới phát hiện đây không phải chai mới mà Lộ Hứa Nam đã đưa cho cô, nước bên trong đã vơi quá nửa, chỉ còn một chút, nhãn hiệu là do khách sạn cung cấp.

Ninh Y không để ý lắm, cô đặt lại chỗ cũ, cô lại quay sang duỗi tay lấy chai nước suối bày chung với đồ ăn vặt ở bên kia, vừa vặn nắp vừa vô thức quét mắt qua chỗ kệ trưng bày thực phẩm, cô thấy còn một chai nước suối mới lặng yên đứng đấy.

Khách sạn cung cấp mấy chai nước suối miễn phí nhỉ?

Ninh Y ngẩng đầu uống một hớp, trong đầu chợt nhảy ra câu hỏi không đâu vào đâu như vậy.

Tác giả có lời muốn nói:

Lộ (Mặt đỏ up đỏ down): Tôi không phải, tôi không có, tôi hoàn toàn không cố ý lấy chai nước cậu đã uống đâu! Cậu đừng có đoán mò!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.