Ai &Amp;Amp;Amp;Amp;Quot;Gảnh&Amp;Amp;Amp;Amp;Quot; Thảo Mai?/Nữ Phụ Không Thèm Để Ý Mi

Chương 31: Hôn.




Ninh Tu cất bước vào phòng, đánh thức Ninh Y bằng giọng nói ấm áp.

Ninh Y mơ màng mở mắt, cô nhận ra người trước mặt nên ngoan ngoãn gọi “anh hai”.

Bởi vì nằm sấp mà gương mặt còn dấu đỏ, do buồn ngủ nên ứa nước mắt.

Trong thoáng chốc Ninh Tu gục ngã bởi sự dễ thương của em gái.

Nhất Nhất nhà mình đúng là cô bé đáng yêu nhất thế giới!

Ninh Tu vốn định hỏi vừa nãy xảy ra chuyện gì, anh ta đưa tay xoa đầu cô rồi dịu dàng bảo: “Mệt thì lên giường ngủ đi, đừng làm bài tập nữa.”

Ninh Y nghe lời đứng dậy đi tới mép giường, cô vén chăn chui vào trong, mới vài giây đã ngủ.

Ninh Tu cười và lắc đầu, tiện tay dọn dẹp bàn học giúp cô, anh ta khép quyển vở Ninh Y đang làm lại thì thấy rõ cái tên phía trên, nụ cười nơi khoé miệng cứng đờ trong nháy mắt.

“A, thằng nhóc thúi Lộ Hứa Nam lại sai Nhất Nhất mà còn sai tận nhà luôn cơ!”

Ninh Tu vừa suy nghĩ cho Lộ Hứa Nam chút bài học vừa rón rén tắt đèn, đi ra khỏi phòng Ninh Y.

Còn Ninh Y mà Ninh Tu vốn nghĩ đã ngủ thì giờ phút này đang trải qua một cuộc giằng co khó khăn.

Nhìn bản thân đang nhắm mắt trên giường, Ninh Y trôi lơ lửng giữa không trung không ngừng khống chế mình hạ xuống, muốn tiến vào cơ thể lần nữa.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nhưng mỗi khi cô sắp thành công sẽ bị một lực lượng nào đó đẩy ngược ra, cô thở hổn hển muốn đi song lại bị sợi dây màu đỏ mỏng manh nối giữa cô và lồng ngực của khối cơ thể kia kéo, cô chẳng tài nào rời đi được.

Ninh Y không khỏi cau mày suy nghĩ, rốt cuộc chỗ nào đã xảy ra vấn đề.

Lần đầu tiên cô cảm giác được mình không thể khống chế linh hồn là lần đầu cô khiến cốt truyện hỗn loạn. Nhưng lúc này cô chẳng làm gì, ù ù cạc cạc ngủ gật rồi hồn lìa khỏi xác?! Coi như cốt truyện muốn xoá sổ cái người đến từ bên ngoài luôn quẩy tung nốc như cô thì có phải làm vậy cũng tùy ý quá không?

Nơi này không muốn chứa mị, mị càng muốn ở chỗ này!

Ba mẹ, anh hai, bạn bè cô đều ở đây, mắc cái gì muốn đuổi cô đi?

Ninh Y cố gắng nhìn chằm chằm người trên giường, trong ngực sinh ra một cỗ năng lượng mạnh mẽ.

Cô mở hai cánh tay lần nữa, bướng bỉnh nhào về hướng cơ thể đó nhiều lần, một lần lại một lần…

Lộ Hứa Nam hoảng hốt chạy xuống cầu thang, ném tiếng hỏi thăm của Lạc Bạch Thu đang bưng trái cây từ bếp ra sau ót.

Sau khi lao ra cửa anh cũng không dừng lại mà chạy nước rút dọc theo lề đường của khu biệt thự khoảng mười mấy phút, rốt cuộc mới chống đầu gối, dừng lại thở hổn hển.

Tháng nóng nhất mùa hè, không khí khi về đêm vẫn còn hơi nóng của ban sáng.

Lộ Hứa Nam thở từng ngụm từng ngụm, trái tim đập kịch liệt, thậm chí lồng ngực cũng hơi đau vì hô hấp, song anh vẫn cảm giác nó vẫn không đập nhanh bằng khoảnh khắc ban nãy.

Một giọt mồ hôi lăn từ trán xuống, rơi trên lông mi, giọt nước thấm vào mắt, anh chớp mắt theo bản năng.

Lộ Hứa Nam giơ tay lau mắt, ngón tay dời xuống môi lập tức như chạm vào lửa vậy.

Vừa nãy anh… Lại hôn Ninh Nhất Nhất!

Đúng là điên rồi!!!

Lộ Hứa Nam giơ tay đè lại ngực trái, cảm nhận nhịp đập dưới lòng bàn tay, cuối cùng anh cũng nghe rõ tiếng lòng của mình từ âm thanh mạnh mẽ ấy…

Anh thích Ninh Y.

Cùng lúc đó, Ninh Y cứ thử đi thử lại trở về cơ thể bỗng cảm nhận được một sức mạnh to lớn kéo sợi dây buộc trước ngực mình, cô còn chưa kịp phản ứng đã thấy trước mắt vụt qua, mở mắt lần nữa thì có được quyền kiểm soát cơ thể.

Sau khi Ninh Y cảm thấy mừng rỡ liền xuất hiện sự ngỡ ngàng đến cùng cực.

Cô muốn ở lại là vì cảm thấy tất cả mọi thứ của mình đều ở đây, nhưng rõ ràng cô đến từ thế giới khác, vậy cô có người thân và bạn bè ở đó chứ? Tại sao… Ngay cả mặt mũi thế nào cô cũng không nhớ nổi?

Cái ý nghĩ này thoáng xuất hiện thì trước mắt lại có ánh sáng chợt lóe, cô nhanh chóng mê man ngủ…

Trong một căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố Ngu.

Hứa Tinh Tễ vốn dựa vào đầu giường đọc sách, tay cậu chợt khựng lại, cậu ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng chậc một tiếng, nhướng mày thích thú: “Lại tới nữa à, ừm, hình như lần này còn nhanh hơn lúc trước? Thú vị thật…”

Nắng ban mai xé toạc tầng mây, khu phố cũ tỉnh giấc sớm hơn khu phố mới.

Mộ Vãn Tình lấy bộ đồng phục được giặt từ tối hôm qua treo trên dây phơi đồ xuống, cô ấy giũ sạch lớp bụi không hề có, lại cẩn thận nâng cổ áo xuống, chuẩn bị ủi đồ.

Khi ngón tay lướt sang cổ áo sơ mi, bỗng dưng cô cảm nhận được một chỗ gồ ghề.

Chưa giặt sạch sao?

Mộ Vãn Tình cau mày lật cổ áo lại thì phát hiện dấu may.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Vì trong trường có kha khá hoạt động, nhiều phụ huynh học sinh lo đồng phục con em mình sẽ bị lẫn lộn ở trường nên sẽ để lại ký hiệu trên quần áo.

Mộ Vãn Tình thấy dấu may thì không khỏi vui mừng, vậy cô sẽ biết được rốt cuộc ai đã đưa đồng phục cho mình rồi!

TO? Hay LO nhỉ? Nhưng hình như đều không phải.

Mộ Vãn Tình cũng tìm được dấu hiệu tương tự trên đường viền màu trắng bên trong eo váy, cô cẩn thận đặt áo và váy lại chung một chỗ để xem kỹ, cuối cùng phát hiện bên trên không phải chữ tiếng Anh mà là số.

Số 0 và 1.

“Lẻ một?” Mộ Vãn Tình nghi ngờ lẩm bẩm, ở lần nhẩm lại thứ hai thì chợt bừng tỉnh: “Lẻ một*, Ninh Y*?”

*零一 (01): Ling Yi.

*宁伊 (Ninh Y): Ning Yi.

*宁一一 (Ninh Nhất Nhất): Ning Yi Yi.

Vì vậy… Chẳng lẽ người lén đưa đồng phục cho cô, giúp đỡ cô là Ninh Y sao?

Mộ Vãn Tình cẩn thận vuốt vẻ hoa văn được thêu sau cổ áo, càng nghĩ càng thấy hai con số này là ký hiệu có âm đọc giống với Ninh Y.

Đúng vậy! Chỉ có bà ấy thấy mình bị thương mới giúp đỡ mình hết lần này tới lần khác thôi?

Trong lòng Mộ Vãn Tình dâng lên sự ấm áp.

Cô cẩn thận gấp đồng phục lại, tìm một cái túi sạch sẽ bỏ vào, lại lấy bình an kết hôm qua đặt ở trên, lúc này mới lấy chiếc điện thoại nửa mới nửa cũ ra để vào “Vua trả lời toàn năng.”

Cô sử dụng ứng dựng này trừ để làm bài thì chủ yếu là lấy điểm tích lũy để đổi đồ dùng thường ngày.

Nhưng hệ thống tính điểm của Vua trả lời cực kỳ hoàn chỉnh, tuy sẽ có phần thưởng kết xù dành cho người phá kỷ lục nhưng đề phòng có người làm đi làm lại một đề để tích điểm thì một bộ đề chỉ có làm lần đầu mới được thưởng nhiều mà thôi, phải vượt qua số liệu mà hệ thống thiết lập ban đầu mới có hiệu lực.

Đương nhiên Mộ Vãn Tình cũng muốn đạt được phần thưởng khi phá kỷ lục nhưng cô không tài nào vừa lo tỉ lệ chính xác vừa lo tốc độ cùng một lúc được, thường thường chỉ có thể nhận tích điểm lũy qua số lượng thôi.

Vua trả lời sẽ tự động thu nhận các phương pháp giải đề của người dùng, song vẫn khá lâu.

Mộ Vãn Tình vì tăng tốc độ làm bài của mình mà sau khi người ta phá kỷ lục, cô sẽ đi tìm hiểu và học hỏi cách giải của họ, như vậy thì về sau có gặp kiểu đề giống, cô có thể dùng ít thời gian hơn để làm, dù sao phá kỷ lục cũng không phải chỉ làm bài bình thường là được.

Cô chú ý gần đây có Y_N0.1 vô cùng nổi tiếng trong các trường cấp 3 ở thành phố Ngu, vì mỗi ngày Thần 1 đều phá kỷ lục, cách giải của cậu ấy còn đơn giản hơn câu trả lời mẫu, thậm chí hướng giải đề của cậu ấy còn khiến mọi người có cảm hứng hơn.

“Vua trả lời” không có chức năng theo dõi, Mộ Vãn Tình quen tay nhập người dùng của Thần 1 ở thanh tìm kiếm rồi tìm thử bài thi hôm qua của cô.

Đáng tiếc trang chủ biểu hiện tối qua Thần 1 không làm bài.

Mộ Vãn Tình hơi tiếc nuối, cô chuẩn bị trở ra xem người khác thì ánh mắt dừng lại ở tên người dùng trên trang chủ.

Rất nhiều người lần đầu tiên nhìn tên người dùng của Thần 1 cũng sẽ vô thức nghĩ ký hiệu đằng sau là No.1 nhưng lúc search mới phát hiện ký tự ở giữa không phải chữ mà là số 0. Thật ra chuyện này cũng bình thường, có thể do đăng ký không được trùng tên, hoặc chỉ đơn giản là tiện tay bấm.

Nhưng Mộ Vãn Tình vừa phát hiện dấu may sau đồng phục Ninh Y thì cảm giác đối với số 0 và 1 trở nên khác đi.

Nếu tách tên người dùng của Thần 1 thành từng phần, phía trước là viết tắt của Ninh Y, phía sau là âm đọc giống tên cô, nó cũng hơi có nghĩa là đối xứng gương.

Chẳng lẽ Thần 1 là Ninh Y…? Ôi! Sao có thể chứ? Từ lúc nhập học, Ninh Y luôn ổn định ở khoảng đếm ngược thứ 50 toàn trường, sao cô lại là Thần 1 được?

Mộ Vãn Tình buồn cười lắc đầu, nhanh chóng bỏ đi suy nghĩ nhảy ra trong đầu này.

Đồng hồ báo thức vang lên ba lần thì Ninh Y mới mệt mỏi xoay người ngồi dậy từ trong chăn.

Cô xoa thái dương, luôn cảm giác như mình đã quên cái gì đó.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lúc này bụng dưới bỗng truyền tới một cảm giác kỳ lạ và quen thuộc, cơ thể Ninh Y chấn động, cô lập tức nhận ra mình tới tháng, bây giờ cô nào còn tâm trạng cố nhớ mình quên chuyện gì, cô vén chăn chạy vào nhà vệ sinh.

Ninh Y ngáp liên tục rồi rửa mặt, cô cảm thấy khó hiểu với trạng thái tinh thần hệt như thức trắng mấy đêm hoặc chạy marathon vào tối qua vậy, nhưng lúc đến tháng, đúng là tinh thần và thể chất của cô đều kém hơn bình thường nên cũng không để trong lòng.

Khi ăn sáng, Ninh Tu hỏi có phải Lộ Hứa Nam bắt cô làm bài tập về nhà hay không.

Ninh Y chớp mắt vài cái, cô không chút áy này mà vạch trần chó Lộ trước mặt anh mình: “Dạ không sao, em cũng phải làm bài của mình mà…”

Ninh Tu nhìn dáng vẻ cam tâm tình nguyện của em gái, trong phút chốc không biết nên tức trước hay ganh tị trước, cuối cùng mím môi nghiêm túc nói: “Anh biết rồi.”

Ninh Y méc sương sương thì chỉ số tâm trạng tốt hơn hẳn, ngay cả chiếc bụng đang khó chịu cũng đỡ đôi chút, cô ăn sáng xong lại cố tình ôm bài tập của Lộ Hứa Nam đảo một vòng trước mặt anh hai mới vui vẻ ra ngoài và lên xe.

Ninh Y vừa chuẩn bị lên xe liền thấy Lộ Hứa Nam đẩy chiếc xe đạp địa hình của mình từ sân nhà cách vách ra.

Vành mắt đen y như gấu trúc, bộ dáng cực kỳ tiều tụy.

Ninh Y nghĩ chắc tối qua anh ngủ không ngon, nếu không thì giờ này anh đã lên đường từ lâu.

Cô nhìn cuốn vở mình đang ôm, cất giọng kêu: “Lộ Hứa Nam! Anh…”

Cô vừa gọi cái tên, còn chưa nói xong thì Lộ Hứa Nam chợt nghiêng đầu nhìn cô, hệt như bị giật mình, sải chân dài rồi nhanh chóng nhảy lên xe, vụt qua mặt cô bằng tốc độ cực kỳ nhanh…

Ninh Y định trả vở bài tập cho anh, cô gãi cằm: “… Bệnh chó dại lại tái phát hả? Thật không hiểu nổi.”

Không giống Ninh Tu luôn kéo dài thời gian để tạo cơ hội tám với em gái, tài xế nhanh chóng đưa Ninh Y đến trường.

Ninh Y ngáp một cái, nói cảm ơn tài xế rồi ôm sách vở xuống xe, đi vào trường.

“Ối ối! Nhường đường chút đê!”

Sáng sớm vừa tỉnh nên Ninh Y phản ứng hơi chậm, cô nghe âm thanh mà quay đầu lại, thấy hai nam sinh đạp xe lao tới, trong phút chốc cô quên cả tránh.

Bỗng có cánh tay kéo cô sang một bên, cô mới khó khăn tránh thoát.

“Bà có sao không bà Ninh?”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Thấy khuôn mặt Mộ Vãn Tình thì Ninh Y mới lấy lại tinh thần, cô cau mày gõ hai cái trên trán, cảm thấy trạng thái mình hơi lạ.

“Không sao, vừa thất thần thôi.” Cô lắc đầu, vừa nói vừa khom lưng nhặt sách rơi xuống đất.

Mộ Vãn Tình lập tức ngồi xuống nhặt chung với cô: “Hình như sắc mặt bà không ổn lắm, có phải không khỏe…”

Tầm mắt cô nhóc rơi vào một bài toán tổng hợp về cảm ứng điện từ trong vở bài tập bị mở ra khi rơi xuống, câu hỏi của Mộ Vãn Tình mắc kẹt trong cổ họng.

Mộ Vãn Tình rất có ấn tượng với câu này vì hai ngày trước vừa mới làm một đề y chang như vậy trên Vua trả lời, tối đó cô ấy còn dùng cách giải trong cuốn trích các cách giải môn Lý của Thần 1 trên Vua trả lời nữa.

Mà những bước giải trong vở bài tập của Ninh Y lại dùng cách của Thần 1?

Mộ Vãn Tình ngẩn người, nhặt lên nói: “Câu này rất khó, bà…”Mộ Vãn Tình muốn hỏi cô có phải Thần 1 được chú ý dạo gần đây không nhưng Ninh Y hiểu lầm.

Cô nhận lấy vở, phủ nhận theo bản năng: “À, tôi không đọc đề, trực tiếp điền đáp án mẫu đấy.”

Mộ Vãn Tình nghe mà sửng sốt.

Nhưng đáp án mẫu cũng không dùng cách giải này mà!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.